[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 219: Sirius trở về




Editor: Nguyen_Khanh

Beta: Quyền Khuyên

"Tớ không nghĩ đây là một ý hay!" Remus Lupin nói, "Cậu có lẽ cũng biết có thể đám Tử Thần Thực Tử sẽ cho người giám thị nơi này!"

"Ừ…" người bạn tóc đen của Lupin đứng ngẩn người ở một nơi từng được gọi là trang viên Sadie, "Cậu muốn tìm kiếm thứ gì?"

Sirius Black đẩy cánh cửa sắt vặn vẹo.

Cửa sắt phát tiếng “KÉT” vô cùng chói tai, trên cánh cửa vẫn còn lưu lại ấn ký của những luồng ma pháp mãnh liệt. Sirius đạp lên bãi cỏ rậm rạp vì không có người chăm sóc, đi xem xét xung quanh, từ từ tiến lại gần ngôi biệt thự đổ nát.

Chỉ mới mấy tháng trước, hắn đã đừng đến đây. Khi đó tuyết vẫn còn đọng trên mặt cỏ đang dần sinh sôi trở lại. Dọc theo lối đi là những chuỗi hoa Linh Lan trắng nhỏ bé tựa như những chiếc chuông nhỏ, khi có gió thổi qua sẽ phát ra những âm thanh thanh thúy và trong trẻo. Lúc đó, tuy biệt thự không thể che dấu nổi vẻ cũ kỹ của mình nhưng lại tràn ngập sức sống của chủ nhân.

"Cậu muốn vào trong sao?" Lupin bắt kịp hắn, "Tớ không biết bên trong còn thư gì được nguyên vẹn hay không…"

"Có lẽ cậu đúng!" Sirius nói. Hắn dừng bước, lặng yên ngắm nhìn ngôi biệt thự đổ nát trong màn đêm.

Lupin nhẹ than một tiếng. Hắn biết bạn mình đang nghĩ gì. Nhưng mà…"Sirius. Chúng ta cần phải đi, nơi này không an toàn."

Sirius Black cúi người, ngón tay khẽ vuốt một chuỗi Linh Lan.

----

Gadda hiển nhiên cho rằng chuyện tôi quên mất nó là một tội lỗi không thể tha thứ. Cho dù tôi có đem cho nó thức ăn cú mèo loại cao cấp nhất, nó cũng nhất định không thèm ngó ngàng gì đến tôi.

Bây giờ thì nó đã có bạn, và nó cho rằng bạn nhỏ của nó tốt hơn tôi, là Pigwidgeon của Ron. Bọn chúng có ngoại hình tương đương nhau, tính cách lại hợp nhau, lại còn cùng là cú mèo. Cả hai đứa chúng nó vô cùng vui vẻ tụ tập kêu réo cả ngày, tôi vô cùng hoài nghi sự ồn ào do chúng gây ra có thể khiến người chết sống lại.

Dưới sự giám sát của tôi và Hermione, Ron và Hary cũng hoàn thành được đống bài tập hè của họ. Sau đó chúng tôi liền chia cặp luyện tập phòng ngự pháp thuật Hắc Ám, cứ ba ngày đổi cặp một lần.

Sau vài lần đổi cặp, chúng tôi đã có hiểu biết nhất định về nhược điểm của bản thân. Quả thật là vẫn còn chưa đủ.

"Nếu có chú Sirius thì tốt rồi." Ron nói với vẻ tràn ngập chờ mong.

Vào một buổi sáng, khi chúng tôi bước vào nhà ăn thì trông thấy chú Sirius. Chú ấy đang ngồi bên cạnh bàn ăn đối diện với Blaise. Cả hai dường như vừa kết thúc cuộc chuyện trò của họ.

Hermione kêu lên đầy kinh ngạc. Sirius toét miệng cười, ôm chầm lấy Harry đang lao đến.

"Chú Sirius!" Harry lùi lại một chút sau cái ôm, nhìn chú ấy từ trên xuống dưới, "Chú đã hoàn toàn bình phục rồi sao?"

"Đương nhiên." Sirius nói. Chú ấy đã cắt mái tóc dài của mình, trông rất có tinh thần.

"Được rồi nào, mấy đứa…" Blaise cười, "Đến dùng bữa nào! Toàn bộ đều là Kreacher làm đấy!"

"Kreacher làm?" Khi chú ấy nghe được câu này, tôi thấy khóe miệng chú ấy có vẻ giật giật, "Lúc tôi ở đây, nó không bao giờ chịu làm cái gì."

Blaise rời bàn ăn, đến trước bếp lò, nơi đó đã có một bữa ăn thịnh soạn chờ sẵn.

Tam giác hoàng kim Gryffindor quay quanh Sirius, líu ríu hỏi chú ấy đã cảm thấy thế nào. Sirius không yên lòng trả lời họ, ánh mắt màu xám nhạt chốc chốc lại liếc qua tôi.

"AH~" Hermione bừng tỉnh đại ngộ. Cô nàng ngăn họ lại, cười cười đẩy Sirius về phía tôi.

Tôi vốn tưởng khi gặp lại chú Sirius sẽ có chút ngại ngùng. Tôi không biết nên làm gì, vì mối quan hệ của chúng tôi đã từng rất xấu, nhưng chú ấy vẫn không màng tính mạng mà cứu tôi.

Nhưng tôi lại cảm thấy rất tự nhiên đi qua, ôm chú ấy.

Chú ấy ôm chặt tôi, cả người đều nằm trong vòng tay của chú ấy.

"Sylvia, con đồng ý tha thứ cho ta, cho người cha vô trách nhiệm như ta sao? Tha thứ vì ta đã chẳng biết gì, tha thứ vì ta đã để con lớn lên như một đứa trẻ không cha sao?" Thanh âm của chú ấy vang lên bên tai tôi, "Con ta, con gái yêu quý của ta?"

Này…quá cảm động rồi, tôi muốn khóc rồi đấy.

Sirius vô cùng nhiệt tình. Ngay khi vừa bình phục, Sirius đã tràn đầy tinh lực yêu cầu được nhận nhiệm vụ ngầm của Hội Phượng Hoàng. Nhưng hiển nhiên đề nghị đó bị bác bỏ, Dumbledore cho rằng chú ấy nên tiếp tục nghỉ ngơi.

Không chỉ có thế, vài ngày sau, Lupin cũng đến nhà Black, giáo sư sắp đến kỳ biến thân của mình. Chúng tôi lập tức có hai giáo sư môn phòng chống nghệ thuật Hắc Ám xuất sắc nhất.

Có lẽ có vài người không bao giờ cảm thấy đủ, và hình như chúng tôi chính là như thế.

"Phép thuật phòng ngự trong sách giáo khoa, bọn con đã học xong, chỉ thiếu luyện tập thôi!" Harry chờ mong đề nghị, "Có thể dạy bọn con vài chú ngữ không có trong sách không? Hai người không phải biết rất nhiều sao?"

"Đúng thế! Một vài phép thuật có tính công kích…" Ron phụ họa.

"Được rồi! Thế thì bùa đao chém thì sao?" Sirius đồng dạng nóng lòng muốn thử, nói, về tính cách thì chú ấy giống hệt như đứa trẻ lớn xác.

"Được đó chú Sirius!" Ánh mắt Hermione lấp lánh ánh sáng, "Chú đã dùng nó và chiến thắng Lestrange…"

"Sirius!" Lupin cảnh cáo, chuyển hướng nhìn chúng tôi, "Không! Tôi không cho rằng các trò nên học nó."

"Giáo sư, con đảm bảo bọn con chỉ dùng nó trên chiến trường!" Hermione khẩn cầu.

"Không!" Lupin kiên định nói, "Các trò phải biết những thành viên Hội Phượng Hoàng đang rất nỗ lực chính là vì không muốn nhìn thấy cái tương lai mà những đứa trẻ như các trò phải ra chiến trường!"

"Nhưng… cho dù có được bảo hộ kỹ càng đến đâu cũng sẽ không thể ngăn cản hoàn toàn những chuyện phát sinh ngoài ý muốn…" tôi nói, "…giống như chuyện lúc đó vậy…"

Sirius nhếch môi, khẽ cười. "Được rồi, Remus!" Chú ấy đắc ý nói, "Những đứa trẻ của chúng ta không phải là kẻ nhát gan!"

Lupin hơi hơi nhíu mày, trông có vẻ đau đầu, "Sirius!"

"Như Sylvia nói đấy, bọn trẻ học bây giờ, tương lai khi có chuyện phát sinh thì vẫn có được một chút năng lực bảo hộ chính mình!" Sirius nói.

Cho dù kiên định và nguyên tắc đến cỡ nào nhưng Lupin cũng không có cách cự tuyệt được bốn đứa trẻ con và một đứa trẻ lớn xác. Giáo sư trầm mặc nhìn Sirius dạy cho chúng tôi loại phép thuật mới. Dù đã học rất nhiều pháp thuật trong trường, nhưng tôi nghiêm túc cảm thấy bùa đao chém mới là phép thuật công kích có tính nguy hiểm đầu tiên được học.

Nó có thể gây chết người, Bellatrix chính là chết vì loại phép thuật này.

Giáo sư Snape không thường xuất hiện tại nhà Black. Tôi có thể lý giải được chuyện này. Có lẽ vì giáo sư quá bận, nhưng rất có thể là vì trong mắt Voldermort, giáo sư là gián điệp do hắn ta cài vào Hội Phượng Hoàng. Thế nên không cần ra vào tổng bộ quá nhiều lần miễn cho vị đại nhân nào đó, hiện đang có tâm tình không tốt lắm trong khoảng thời gian này, hoài nghi.

Tôi chỉ cảm thấy lo lắng cho sự sầu não của Blaise gần đây, dạo này họ rất ít khi gặp mặt.

Nhưng hiện tại là kỳ biến thân của Lupin, vì thế giáo sư Snape không thể tránh khỏi việc phải đến nhà Black để điều chế thuốc cho Lupin.

Sirius ngồi cạnh tôi trên sô pha, vui sướng kể chuyện cười cho tôi nghe. Khi chúng tôi đang cười to thì nghe thấy tiến bước chân dồn dập, giáo sư Snape từ trên lầu bước xuống. Giáo sư lạnh lùng liếc nhìn chúng tôi một cái, sắc mặt bỗng chốc đen thui.

Theo bản năng, tôi lập tức nhảy dựng lên.

Lupin luôn luôn nói tôi và Sirius rất giống nhau. Ngũ quan của tôi và Sirius nếu tách ra thì dường như là giống hệt nhau. Hợp lại thì tôi chỉ kế thừa dung mạo nhưng không có được thần thái như chú ấy. Chú ấy trông luôn luôn có tinh thần, đẹp trai lại mang theo phong thái phóng khoáng không kiềm chế của quý tộc.

Trong nhà Black có một vài tấm ảnh của chú Regulus, thoạt nhiên xem ra, tôi càng giống chú Regulus hơn. Vì chú Regulus cũng không khiến người chú ý như thế.

Đây cũng chính là lí do chưa có ai liên tưởng đến mối quan hệ thực sự của chúng tôi.

Nhưng mà giáo sư Snape lại biết quan hệ của chúng tôi. Giáo sư có thể nhìn thấy Sirius từ trên gương mặt tôi. Huống chi lúc này, hình mẫu so sánh đang ngồi cạnh tôi. Hai Sirius, một lớn một nhỏ, đối với giáo sư thì quả là ác mộng nhân đôi.

Tôi nao núng nhìn gương mặt hóa đen của giáo sư Snape, không tự chủ dời dời mông một chút. Sirius lập tức không cười luôn.

Tôi yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác. Sao lại vào lúc này chứ?