[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 5 - Chương 177: Dơi, Draco và đêm Halloween




Tôi xoay xoay đầu, hơi chần chừ buông ngón tay Sirius ra.

Cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống. Chú Sirius hoảng sợ, đưa tay đón thì rơi vào khoảng không.

Lực cản không khí vững vàng nâng tôi lên. Tôi ra sức đập màng cánh, bay vài vòng trên trần nhà cao, sau đó giải trừ biến hình trước mặt Sirius.

“Là dơi! Cháu còn nghĩ rằng mình sẽ là chuột đâu. Mặc dù không quá xinh đẹp,” tôi vui mừng nói: “Nhưng thật sự là không tệ chút nào, ít nhất có thể bay.”

“Ừ, đúng vậy.” Sirius nói, chẳng qua biểu tình thoạt nhìn thật giống như hận không thể để tôi biến thành con chuột.

Tôi thu hồi tươi cười, cẩn thận quan sát chú ấy: “Ừm… Chú có ý kiến gì đối với cháu sao?”

“Hả, sao có thể. Với lần đầu tiên thành công thì cháu làm không tồi chút nào.” Sirius giả dối cười to vài tiếng, "Dơi, quá tuyệt vời. Chú nghĩ danh hiệu của chủ nhiệm nhà các cháu đã sớm xâm nhập vào lòng người rồi?”

Slytherin bày tỏ biệt danh “Lão dơi” của chủ nhiệm nhà do các ngoại viện đặt nhất định là phải cau mày quắc mắt và cùng chung mối thù với chủ nhiệm; nhưng việc này càng nhiều là bởi các ngoại viện có ý muốn làm giảm uy tín của giáo sư Snape. Nói đúng ra, đến chúng tôi cũng phải tán thành là không còn loại động vật nào hợp với hình tượng giáo sư hơn nữa.

Nhìn trên người ông ấy quanh năm là màu đen!

Nhìn vạt áo choàng rộng thùng thình như cánh dơi!

Khuôn mặt tái nhợt!

Con ngươi đen sâu thẳm!

Tôi dựng thẳng lông mày tỏ vẻ bản thân là một người nhà Slytherin nên có phẫn nộ. Sirius cười mỉa vì quá hiểu thấu tôi.

“Chú còn nghĩ rằng cháu sẽ là một con chó nhỏ. Giống như chú.” Chú ấy nói, “Cháu biết đấy, gia huy nhà Black cũng là một con chó đen.”

Tôi vô lực nhắc lại tôi cùng nhà Black không có liên quan gì; cho dù không nói, tất cả mọi người đối với việc này trong lòng cũng biết rõ ràng.

Tôi do dự, có chút không được tự nhiên nói, “Hình dạng Animagi hình như cũng giống như phân chia học viện, cũng có quan hệ với gia tộc?”

Trong con mắt màu xám của chú Sirius xẹt qua một chút khoái trá. “Chẳng qua là phỏng đoán, cháu cũng biết bất luận thời kì nào thì Animagi đều ít ỏi đến mức không có biện pháp thống kê xác suất.”

Tôi trịnh trọng nói, “Cháu thích dơi.”

“A, được rồi, nếu lão dơi là chủ nhiệm của cháu.” Sirius nhún nhún vai, miệng kéo xuống phía dưới tạo thành độ cong tỏ vẻ chán ghét.

Tôi có chút ngoài ý muốn với biểu hiện kiềm chế như vậy của chú Sirius, ban đầu tôi đã chuẩn bị tốt việc nghênh đón Sirius nói móc giáo sư Snape.

Nghĩ nghĩ một chút, tôi có chút tò mò nói: "Giáo sư Snape cũng là một Animagi?”

“Anh ta? Đương nhiên không phải. Nhưng nếu là anh ta, ngoại trừ dơi thì chú cũng không thể nghĩ ra anh ta còn có thể biến thành cái gì.” Chú Sirius nhạt nhẽo nở nụ cười vài tiếng, “Cháu cũng biết, Animagi nghiêng về tính cách và nội tâm. Cho dù cháu là một Slytherin, Sylvia, chú cũng không có cách nào lý giải cháu lại nhận thức một chủ nhiệm như thế.”

Tôi ngẩn người.

“Cháu nhớ vào năm nhất khi cháu bị thương, là giáo sư Snape mang cháu đi Bệnh thất, năm hai ma lực cháu bạo động, cơ hồ muốn khiến người khác bị thương —— Sirius, chú không biết cháu bạo động thì có đáng sợ đến thế nào —— cũng là dưới sự trợ giúp của giáo sư Snape mới bình an vượt qua. Chú không biết cháu có bao nhiêu cảm kích với ông ấy.” Ngạo mạn mà cân nhắc nói, “Cho dù cháu không thể phủ nhận khuyết điểm của giáo sư Snape, khắt khe lạnh nhạt và vân vân… Ít nhất ông ấy đặc biệt đáng giá dựa vào và đáng để tín nhiệm.”

“Chú nghĩ chú không thể không giữ lại quan điểm này.” Sirius nhíu nhíu mày, thập phần kiềm chế nói.

Trong cả ngày Halloween, tôi vui sướng trong việc thành công bảo trì hình thái Animagi. Sau khi tan lớp Biến hình, Draco nghi hoặc hỏi tôi: “Xảy ra chuyện gì sao?”.

Tôi vội vàng lắc đầu, muốn cho Draco một kinh hỉ, ít nhất là kinh ngạc, bởi vì cậu ấy luôn không hề xem trọng việc học tập Animagi của tôi.

Giống như những năm trước, yến tiệc Halloween tổ chức vào buổi tối. Thời tiết hôm nay phi thường tốt, các ngôi sao trên trần nhà Hogwarts sáng chói. Rất nhiều ngọn nến tuyết trắng đặt trên bàn dài, lập loè chiếu sáng đồ ăn. Lão Hagrid đi vắng, cho nên năm nay chúng tôi không đủ bí đỏ, nhưng nhóm giáo sư thi triển bùa Phóng-to lên mặt nạ bí đỏ bình thường, khiến chúng nó bay tới thổi đi trên trần nhà. Ngoài ra còn có chi chít dơi không đếm được kết thành quần bay lượn trên không trung.

Tôi nhìn những con dơi kia mà cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, gần như muốn hóa thân ngay lập tức để gia nhập với chúng nó.

Sau khi yến tiệc kết thúc, tôi lập tức rời đi đầu tiên, không tham gia hoạt động kế tiếp. Tôi tiến vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, đi vào phòng ngủ của Draco. Cảm ơn Merlin, phòng ngủ của Draco luôn luôn mở ra với tôi.

Ở trên thảm trải sàn to lớn mà mềm mại kia, tôi biến thành dơi, dự định bay đến trốn phía sau rèm cửa sổ. Nhưng tôi lập tức phát hiện một vấn đề.

Thời điểm dơi ở trạng thái nằm úp sấp thì không thể đứng dậy.

Tôi ngu ngốc nằm trên thảm trải sàn lông dài, cảm thấy phiền não. Chẳng lẽ mỗi lần trước khi biến hình tôi đều phải tìm một cành cây gì đó rồi lộn ngược lên sao?

Cánh cửa không tiếng động mở ra, Draco đi đến, đứng ở cửa nhìn xung quanh một vòng. Tôi vẫn không nhúc nhích, không dám thở mạnh, nhưng Draco vẫn phát hiện tôi. Cậu ấy đi về phía tôi, nhặt tôi lên từ trên thảm trải sàn.

Thành thật mà nói, phương pháp rất thô bạo.

Tôi đang lúc giật mình ở giữa hai ngón tay cậu ấy, do dự muốn hay không biến trở lại.

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi một chút,trong miệng lẩm bẩm một tiếng. Lúc tôi đang do dự, cậu ấy đã đến cửa sổ, không chút do dự đem tôi ném ra bên ngoài.

Trái tim của tôi xiết chặt lại, liều mạng vỗ cánh, trước khi rơi xuống đất thành công bay lên.

Sau khi sợ hãi là một trận lửa giận hừng hực bốc cháy. Tôi nổi giận đùng đùng bay trở về, nhưng từng cái cửa sổ ngoài lâu đài Hogwarts thoạt nhìn giống nhau như đúc. Tôi không thể không giải trừ biến hình đi vào hầm ngầm, ở trước cửa đá báo mật khẩu, đi vào phòng ngủ.

Draco đang đứng ở giữa phòng nghỉ, lông mày cau lại. Sau khi trông thấy tôi, lông mày cậu ấy buông lỏng ra.

“Thấy cậu về sớm nên mình nghĩ cậu không thoải mái. Cậu đi đâu?” Cậu ta nói, “Mình tìm không thấy cậu.”

“Lẽ ra mình không đi bất cứ chỗ nào,” tôi xụ mặt nói: “Chẳng qua mới vừa rồi bị cậu ném ra ngoài cửa sổ.”

Lông mày Draco giơ lên.

“Dơi?” Cậu ấy ngạc nhiên nói, “Animagi của cậu thành công?”

“Đúng vậy, thành công,” tôi canh cánh trong lòng nói, “Vốn muốn cho cậu một bất ngờ.”

“Đó là lí do mà cậu về sớm, còn tiến vào phòng ngủ của mình biến thành dơi? Nếu dự định ban đầu của cậu chính là bất ngờ biến lại hình người ở trước mặt mình, mình không xác định đây là kinh hỉ hay là kinh hãi…”  Cậu ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, hứng thú nói, “Bây giờ có thể thay đổi không? Mình muốn nhìn.”

Tôi căm phẫn nói, “Vừa rồi cậu đã thấy được.”

“Vừa rồi mình không biết là cậu, căn bản không chú ý,” Draco hào hứng bừng bừng nói, “Hiện tại mình đã biết, mình cam đoan mình sẽ chăm chú nhìn xem.”

Cuối cùng tôi có chút không cam lòng nghe theo.

Draco bu lại, đem tôi cầm lên. Lần này động tác của cậu ấy dịu dàng hơn, lực nắm của hai ngón tay nắm tôi vừa đúng.

“A, cậu thật nhỏ.” Draco đem tôi đặt ở trong lòng bàn tay, sợ hãi than nói, “Theo mình thì lớn xấp xỉ ngón cái người bình thường.”

Cậu ấy dùng một đầu ngón tay cẩn thận gãi gãi tôi, lại ngắm hai cánh dơi một chút, cuối cùng hạ một cái kết luận.

“Thành thật mà nói… rất xấu.”

Tôi kháng nghị kêu một tiếng, tức giận ôm lấy đầu ngón tay của cậu ấy cắn một cái.

Cho dù tôi là một con dơi nhỏ như vậy, tôi cũng có răng nanh; Draco hút một hơi khí, thật cẩn thận cầm tôi từ đầu ngón tay của cậu ấy xuống dưới.

A, gặp quỷ! Mình nghĩ cậu cắn sâu một chút nữa, mình sẽ chảy máu.

Còn chưa nói hết, cánh cửa phòng sinh hoạt chung lại một trận ù ù, vài  học sinh đi đến.

“Malfoy?” Một học sinh lớp trên kinh ngạc nói, "Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”

“Chỉ là lẩm bẩm một mình.” Draco nhướn nhướn mày, lấy một loại ngạo mạn không cho người khác tiếp tục hỏi nói.

Tôi không nghe được vị học sinh lớp trên kia còn nói cái gì, bởi vì đầu óc tôi choáng váng vì bị Draco nhét vào trong ống tay áo. Cánh tay của cậu ấy dường như lơ đãng đánh tôi, ước chừng là chỗ khuỷu tay.

Tôi ở chỗ đó ngây người một hồi lâu mới kịp phản ứng từ giữa choáng váng.

Mặc dù cách lông tơ nên tôi không cảm giác được, nhưng tôi biết làn da Draco vô cùng nhẵn nhụi, trước đây tôi thậm chí sẽ vì điều này mà có chút ghen tị. Nhưng lúc này tôi vô tâm thưởng thức, tôi chỉ cảm thấy bầu không khí ngột ngạt và nóng nực, suýt không thở được.

Dựa vào rung động truyền đến từ vải dệt, tôi đoán bọn họ vẫn chưa kết thúc trò chuyện. Chẳng qua là hơi suy nghĩ một chút, tôi liền quyết định tự lực cánh sinh.

Tôi dùng cái chân nhỏ bé kẹp vào cánh tay Draco, cái bụng đầy lông cọ vào da tay của cậu ấy, nhận thức một cái phương hướng đúng. Lúc đầu cánh tay Draco có chút phát run, tôi nghĩ có lẽ mình làm đau cậu ấy, nhưng tôi không dừng lại.

Ai biết họ nói chuyện xong cần bao lâu? Có lẽ sau khi chờ bọn họ nói hết, tôi đã chết bởi vì ngạt thở.

Không biết bò bao lâu, tôi cảm thấy không khí dường như càng ngày càng ít; tôi cố gắng tránh giật mình, cuối cùng cảm thấy không khí trong lành chút, con mắt có thị lực cực thấp cũng mơ mơ hồ hồ cảm thấy phía trước có một chút ánh sáng.

“Cậu… không có việc gì chứ?” Tôi nghe thấy học sinh lớp trên kia có điểm do dự nói.

“Không sao.” Từ rung động của làn da gần sát tôi kia, thanh âm của Draco mang theo hơi hơi rung động không dễ phát hiện vang lên từ phía trên, “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Tôi cảm thấy cậu ấy đứng lên, âm thanh cửa bị đẩy ra rồi đóng lại. Sau đó hai ngón tay chính xác kẹp lấy tôi, túm tôi ra khỏi cổ áo của cậu ấy.

“Cậu có thể… biến trở về hình người.” Draco nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi giải trừ Animagi, phát hiện chúng tôi đã về tới trong phòng ngủ của Draco. Draco đang đứng ở trước mặt tôi, ôm cánh tay lãnh khốc nhìn tôi, biểu tình có thể nói là âm ngoan.

Chẳng qua từ hai gò má đến cổ lại hơi hơi đỏ ửng.