[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 5 - Chương 180: Kỳ nghỉ Giáng Sinh




Sau hơn ba tháng, trang viên nhà Sadie đã có những thay đổi rõ rệt.

Hoa viên sau nhà dường như đã được thay đổi hoàn toàn, bây giờ nó thực sự xứng đáng với cái tên “hoa viên” của nó. Đài phun nước cũng đã lại phun những tia nước trong veo. Những dây hoa leo, không biết đã được nhổ từ chỗ nào, bừng bừng sức sống mọc leo khắp nơi, nở ra những bông hoa nho nhỏ màu vàng xinh đẹp và nhờ tác dụng của pháp thuật, chúng có thể nở quanh năm. Chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ trong vườn sẽ phát hiện ra loài hoa linh lan, xanh mượt với những chuỗi hoa đẹp đẽ vô cùng, tựa như những món trang sức lộng lẫy nhất mà người ta có thể thấy trong cửa hiệu trang sức.

Phía xa xa là một rừng táo dại nhỏ, khi những cơn gió lạnh thổi qua đám cành cây trơ trụi sẽ có thể trông thấy những quả táo nho nhỏ bị che dấu. Ngay phía sau cánh rừng là một cái hồ nước trong veo như thủy tinh. Bên cạnh hồ có một căn nhà gỗ nhỏ. Mia nói cảnh sắc mùa thu ở đây rất đẹp, Blaise rất thích đến đây để ngắm cảnh.

Nghỉ đông, tôi quay về nhà Sadie. Điều này khiến Mia cao hứng đến phát điên. Cũng vì thế mà lượng công việc của nó tăng đột biến làm nó không thể ngày ngày bám theo tôi. Hiển nhiên Dolly không hề nương tay khi phạt nó.

Blaise cũng rất cao hứng, cô ôm chặt lấy tôi, khiến tôi muốn nghẹt thở: “Con yêu! Con không biết không có con ở nhà, mẹ đã buồn đến thế nào đâu!”

Nhưng mà nhìn khí sắc hồng hào cùng gương mặt có chút tròn tròn của cô, tôi vô cùng hoài nghi cái gọi là “buồn” đó. Huống chi cô còn sắm một cái TV để giải trí nữa.

Đúng vậy, là TV đấy. Khi tôi lần đầu trông thấy TV được đặt trong phòng và có vẻ không hề thích hợp với căn phòng kiểu cổ này thì không thể tin nổi vào mắt mình. Tôi không thể không đi vòng quanh nó mà ngắm nhìn. Nên biết rằng tôi đã không thấy TV được mười mấy năm rồi.

Đương nhiên, ở trang viên Sadie thì chẳng thể bắt được tín hiệu truyền hình nhưng mà Blaise đã mua cả đầu video để xem. Cô rất ngồi xem băng video bằng cái TV đó, có đôi khi cũng sẽ kéo tôi cùng xem với cô.

Vào thời điểm này, dân Muggle có rất nhiều tác phẩm điện ảnh nổi tiếng. Ánh mắt của Blaise cũng tốt lắm, mỗi một cuốn video đều là những bộ phim kinh điển ăn khách. Khi hai chúng tôi cùng xem, tôi lại nhớ đến khoa học kỹ thuật của Muggle, thứ mà tôi đã quên mất trong suốt thời gian qua. Đây là một loại sức mạnh không thua kém gì pháp thuật. Làm đôi lúc tôi cũng suy nghĩ vu vơ.

Nếu có ai đó lấy băng video đưa cho đám phù thủy luôn xem thường Muggle, cho đám Tử Thần Thực Tử ưa thích giết hại Muggle xem…có khi nào nguy cơ chiến tranh sẽ lập tức biến mất không nhỉ?

Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ vớ vẩn thôi. Cho dù không ai thừa nhận công khai nhưng quả thật là có không ít phù thủy ẩn mình sinh sống giữa dân Muggle, không phải cứ là phù thủy thì hoàn toàn không biết gì về Muggle cả. Bọn họ xem báo chí của Muggle, kết bạn với Muggle. Có khi còn kết hôn với Muggle và che dấu hoàn toàn thân phận phù thủy của mình với bạn đời, họ sinh sống như một Muggle chân chính, cũng tiếp nhận kiến thức của Muggle như bất kỳ một Muggle nào khác. So với tôi, có khi họ còn hiểu biết về Muggle nhiều hơn nữa đấy.

Rất nhiều phù thủy cho rằng Muggle là giống loài lạc hậu, thật ra nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ tâm lý bài xích đã ăn sâu trong suy nghĩ của các thế hệ phù thủy đi trước mà thôi. Căn bản là họ sẽ chẳng thèm đi tìm hiểu về Muggle, trong khi khá nhiều đồng bào của họ đã sớm tiếp nhận sự thật này.

Giáo sư Snape có nói chương trình học Bế quan bí thuật của tôi sẽ tiếp tục học ở nhà Black. Tôi chỉ dám oán thầm trong lòng. Thật ra nếu giáo sư có thể cách vài ngày lại xuất hiện ở nhà Sadie dùng bữa sáng thì cũng có thể dạy cho tôi ở đây mà.

Tôi không thể không nghĩ rằng giáo sư xấu hổ. Bởi vậy khi kỳ nghỉ vừa bắt đầu, lúc cùng dùng bữa sáng, thầy đã trưng ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc. Mỗi lần trông thấy gương mặt không chút biểu cảm đó, tôi lại cảm thấy bao tử mình nó đau đau.

Tôi nghĩ, thật sự tôi có thể hiểu được sự cần thiết khi khỏe mạnh cả tâm sinh lý mà. Người trưởng thành cũng cần mà, đúng không? Tôi ủng hộ trăm phần trăm ủng hộ việc giáo sư trở thành một thành viên trong gia đình mà.

Nhưng dần dần, tôi và giáo sư cũng có thể tiếp nhận sự tồn tại của đối phương.

Cái gọi là chương trình học Bế quan bí thuật ở nhà Black thực tế chỉ mới học có một lần vào ngày thứ tư của kỳ nghỉ. Sau đó giáo sư Snape nói tôi tạm thời được nghỉ. Vì đã dần thích ứng với thói quen của giáo sư, có một lần tôi đánh bạo hỏi lý do.

“Có chút phiền toái nhỏ.” Giáo sư Snape trả lời nhẹ nhàng như vậy đấy. Cho dù tôi có chút bất mãn với câu trả lời này nhưng mà…nếu muốn hỏi cặn kẽ thì cần có dũng khí rất lớn đó.

Đêm trước lễ Giáng Sinh, Dolly chặt một cây thông xinh đẹp từ rừng cây gần nhà đặt trong đại sảnh của trang viên Sadie. Trên đó được trang trí bằng những ngôi sao và chuông pháp thuật mà tôi đã mua ở Hẻm Xéo. Trong phòng còn thả rất nhiều tiểu tinh linh lấp lánh để trang trí.

Tay vịn cầu thang và đồ dùng trong nhà được lau sạch sẽ. TV cũng được chuyển từ phòng ra đặt ở đại sảnh. Từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy được cây thông Noel xinh đẹp vô cùng được đặt chính giữa đại sảnh.

Điều không được hoàn mỹ chính là dưới gốc cây thông chỉ có sáu món quà, so với cây thông thì quá nhỏ. Nhưng điều tuyệt vời chính là tôi sẽ cùng với người thân của mình trải qua một Giáng Sinh tuyệt vời nhất.

Nhưng vào ngày lễ Giáng Sinh, giáo sư Snape lại không đến. Blaise nghe điện thoại xong thì cười xin lỗi tôi: “Severus nói có việc đột xuất, không thể cùng chúng ta đón Giáng Sinh. Con yêu, con sẽ không giận chứ?”

“Đương nhiên!” tôi nói, “Đây không phải là lỗi của giáo sư.” Chúng tôi đều biết rõ “việc đột xuất” đó chính là việc của Hội.

Blaise đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hướng về phía xa xa. Khi cô quay đầu nhìn lại, trên mặt lại là một nụ cười.

“Mẹ nghĩ ít nhất anh ấy có thể đón năm mới cùng chúng ta!” Cô nói, “Được rồi! Chúng ta cùng đi mở quà nào!”