[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 66: Anh cần em




-Anh cần em giúp

Tôi gặp lại Cedric đã là chuyện của hai ngày sau. Anh ấy đứng đợi tôi trước phòng bộ môn biến hình của giáo sư McGonagall. Tôi cùng nhóm người Harry tách ra trước, sau đó cả hai đến một góc nhỏ trong lối rẽ đến tầng ba, và Cedric đã nói với tôi về lời đề nghị đó. Annie nhìn chằm chằm vào Cedric khi anh đang cố gắng hít thở. Tóc anh tung bay theo gió và khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng của dáng vẻ lo lắng, lo lắng về những gì tôi sắp nói hay lo lắng về việc tôi sẽ từ chối lời đề nghị của anh.

-Giúp, Cedric, em có thể giúp gì được cho anh đây. Em nhỏ hơn anh đến hai khóa lận đấy, kinh nghiệm của em cũng lại hạn hẹp hơn anh nữa

-Không Annie, hơn ai hết em phải rõ rằng kinh nghiệm cùng thiên phú của em nổi trội hơn bất kỳ ai tại Hogwarts. Vả lại một năm tại học viện ma pháp công kích học của Durmstrang... ý anh là anh đã đọc về một số quy chế của cuộc thi, và hầu hết nó đều là những vòng thi đấu trực tiếp, nhưng em biết đấy, anh thiên về lĩnh vực phòng ngự nhiều hơn. Vì vậy... em có thể giúp anh không?

Tôi cúi xuống nhìn Cedric một chút, chàng trai đang khoác áo chùng màu vàng cạnh tôi đang cúi người xuống nhìn chằm chằm vào tôi, tựa như chờ đợi câu trả lời. Quả thực tôi đã đắn đo cùng phân vân rất nhiều về vai trò của "Cedric Diggory" trong câu chuyện, liệu anh ấy có phải sẽ lại theo những cấu trúc câu chuyện mà trở thành một vật hy sinh. Quả thực vì Cedric chỉ là một nhân vật phụ, nên hiển nhiên anh ấy sẽ không được nhận bất kỳ ưu ái nào từ cốt truyện hay những cơ may như những nhân vật chính. Vì thế đây chính là một điều vô cùng thiệt thòi đối với anh ấy, vậy được rồi, thay vì để cốt truyện tiếp tục tiếp diễn và có thể ảnh hưởng đến người đang ở trước mặt tôi, thà rằng tôi gián tiếp trợ giúp anh ấy, giúp anh tăng khả năng sống sót trong câu chuyện này.

-Được, e, giúp anh. Từ giờ đến vòng thi đầu tiên còn hai tháng nữa anh rảnh vào khi nào. Theo em được biết anh cần phải chuẩn bị cho cuộc thi N.E.W.T. còn em thì lại khá rảnh rỗi. ANh có thể báo cho em về thời khóa biểu. Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta không có một căn phòng nào phù hợp để luyện tập. Chà, anh biết đó...

-Không sao Annie, anh đã tìm được nơi thích hợp cho chúng ta rồi. Anh rảnh vào thứ ba, thứ năm và các ngày cuối tuần. Chúng ta có thể luyện tập vào 4 ngày này, anh sẽ đợi em lúc bảy giờ vào thứ ba tuần sau. Như thế ổn chứ, chúng ta sẽ có ba tiếng trước giờ giới nghiêm để luyện tập. Em thấy ổn chứ

-Trên cả tuyệt vời Cedric, chà, đến giờ phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Moody rồi, em không nghĩ thầy sẽ vui nếu như em đến trễ. Vậy em đi trước nhé, tạm biệt anh

-Tạm biệt em

---------

Thật may mắn, Annie vào lớp vừa đúng thời điểm chuông báo giờ học được reo lên. Cô bắt được ánh mắt sáng chói của Hermione nên lập tức chạy lại vị trí mà cô bạn đã chừa sẵn rồi mới bắt đầu nhìn quanh lớp. Chà, học chung với Slytherin sao. Khẽ mỉm cười chào Draco sau đó Annie mới quay sang thì thầm cùng cô bạn cùng bàn của mình cùng hai cậu bạn thân đang cúi người lên phía trước để hóng chuyện

-Cậu biết không Hermione, giáo sư Moody nổi tiếng là một người vô cùng ghét cái ác, chà, đặc biệt Slytherin được thầy ấy liệt vào danh sách này vì thế có thể giáo sư Moody sẽ lại là một giáo sư Snape thứ hai với phiên bản thiên vị Gryffindor chăng?

Nói đến lúc này người đầu tiên phì cười chính là Ron, có thể nói sự căm ghét mà Ron giành cho Slytherin có thể mãnh liệt ngang ngửa với khát khao được trở thành giáo viên bộ môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Snape. Khụ, hình như mình nói xấu giáo viên hơi nhiều nhỉ

Cánh cửa mở ra, giáo sư Moody bước vào mang theo một bầu không khí... đẫm máu đi.

-Mấy trò dẹp cái đó qua một bên. Mấy cuốn sách đó không cần tới trong lớp của ta đâu.

Vị thần sáng đại tài khinh bỉ nhìn những cuốn Thế lực Hắc Ám - Hướng dẫn tự vệ trên bàn của đứa học trò Slytherin gần ông nhất. Thầy Moody lấy ra một tờ danh sách, lắc cho cái bờm tóc muối tiêu rũ ra khỏi khuôn mặt méo mó và đầy thẹo, rồi bắt đầu điểm danh từng học sinh. Con mắt bình thường của thầy từ từ dò theo danh sách, trong khi con mắt giả được ếm bùa cứ xoay mòng mòng, dán chặt vào từng đứa học trò mỗi khi nó trả lời, đặc biệt là khi điểm danh các học sinh Slytherin, gần như Annie nghe rõ ràng được những tia kinh bỉ của ông khi nhắc đến cái tên "Draco Malfoy". Khẽ cho cậu bạn một ánh nhìn đáng thương mang chút trêu chọc để đổi lại ánh lườm của quý tử nhà Malfoy. Nhưng quả là nghiệp quật tắp lự, khi đọc đến tên cô-một Gryffindor thì đồng dạng Moody cũng cố tình kéo dài thanh âm thêm một chút

-Ồ, Gorvandes sao, ta còn nhớ rõ như in dáng vẻ quyền uy và tài của bà nội trò khi còn đi học, một người phụ nữ quyền lực nha. Cũng nhờ như thế mà bà ta mới được tặng cho một đặc ân sống sót. A, có lẽ ta đã nói quá bổn phận của một giáo viên rồi. Chúng ta bắt đầu vào lớp nào

Khi nghe đến đặc ân được sống sót, ngoại trừ Annie đang xanh mặt ra thì các thành viên còn lại trong lớp đều hoang mang tột độ. Hermione nhìn đến Annie, khẽ nắm lấy tay cô bạn của mình, Ron cùng Harry cùng đồng dạng khẽ vỗ vai Annie. Cô thầm cảm động, đây mới là những người bạn đích thực, họ không hiếu kỳ việc cô là ai, vì hạnh phúc của cô mới là điều quan trọng hơn hết thảy! Tiếp tục đến với lớp học của vị thần sáng đại tài kia, hừ, ác cảm của của Annie đối với người thầy này đã cao ngang ngửa núi Himalaya rồi đấy!

-Tôi có nhận được thư của thầy Lupin về lớp này. Có vẻ như các trò đã có kiến thức khá hoàn thiện về cách xử lý mấy sinh vật Hắc ám. Các trò đã biết xử tụi Ông Kẹ, ma đầm lầy, thủy quái, ma da, và cả người sói, đúng không?

Chúng tôi, không, nói đúng hơn là các Gryffindor đồng loạt gật đầu, trừ tôi ra thì ai cũng có có vẻ khá thích thú với bài giảng của người nắm giữ chức vụ thần sáng này.

-Nhưng các trò còn kém, rất kém trong việc xử lý mấy lời nguyền. Cho nên tôi tới đây là để nâng cấp trò lên trình độ tiêu chuẩn những gì mà các phù thủy có thể làm với nhau. Tôi có được một năm để dạy các trò cách đối phó với Hắc ám.

Ron nghe đến được học các cách để chống lại ma pháp hắc ám thì sáng cả mắt, nhưng nghe đến việc ông ấy chỉ ở lại đây một năm mà tiếc nuối, tỏng vô thức cậu bạn thốt lên:

-Thầy không ở lại à?

Con mắt phép của thầy Moody đảo vòng, chăm chăm nhìn Ron. Ron trông đã cực kỳ khiếp vía. Nhưng một lát sau, thầy Moody chuyển đổi mục tiêu, nhìn sang Harry rồi nở một nụ cười trông vô cùng khủng bố. Hậu quả là khuôn mặt trông đáng sợ của thầy trông càng ghê rợn hơn, dọa sợ một số nữ sinh "yếu đuối" phía dưới

-Trò là con trai của Arthur Weasley hả, cha trò đã kéo tôi ra khỏi một vụ kẹt cách đây mấy hôm. Ừ, tôi chỉ ở lại đây một năm. Sự giúp đỡ đặc biệt dành cho cụ Dumbledore .Một năm, rồi tôi sẽ bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu của mình. Rồi vào vấn đề chính nào. Lời nguyền có nhiều dạng, nhiều mức độ mạnh yếu. Hiện nay, theo Bộ Pháp Thuật, tôi chỉ nên dạy cho các trò cách phản nguyền và dừng ở đó thôi. Bộ cho là tôi không nên diễn cho các trò coi những lời nguyền Hắc ám bất hợp pháp, cho đến khi các trò lên năm thứ sáu. Bộ cho là tới chừng đó các trò mới đủ lớn để mà đối phó với chuyện đó. Nhưng giáo sư Dumbledore có một cái nhìn cao hơn về thần kinh các trò, cụ nghĩ rằng các trò có thể đối đầu được, và tôi cũng nói, các trò càng sớm biết được mình phải đương đầu với cái gì càng tốt chứng nấy. Nhưng làm sao có thể tự vệ, chống lại một cái gì đó trong khi các trò chưa thấy mặt mũi nó bao giờ? Một phù thủy sắp tung một lời nguyền bất hợp pháp vào trò sẽ không bao giờ nói cho trò biết người ấy sắp làm gì. Vị ấy sẽ không làm việc ấy một cách dễ thương, lịch lãm với cái mặt trò. Do đó, các trò cần được chuẩn bị. Các trò cần cảnh giác và thận trọng. Trò cần bỏ cái đó qua một bên, thưa cô Brown, trong lúc tôi đang nói.

Giáo sư Moody đột ngột chuyển chủ đề khiến mọi người đồng loạt nhìn đến đối tượng được chỉ tên kia. Cô bạn Lavender giật bắn mình, và đỏ bừng mặt khi bị phát hiện là đang cho Parvati ngồi bên cạnh coi nguyên lá số tử vi của mình trong hộc bàn. Annie cảm khái về độ tiện dụng của con mắt giả này, con mắt thần của Moody có thể nhìn xuyên qua gỗ đặc, cũng như có thể nhìn thấu ra sau lưng. Annie thầm ghi chú vấn đề này để tránh phải phạm những lỗi sai cơ bản nhất

-Vậy... có ai trong các trò biết những lời nguyền nào bị luật phù thủy phạt nặng nhất không?

Mấy cánh tay nhập ngừng đưa lên, có cả tay Ron và Hermione. Moody chỉ vào Ron, mặc dù con mắt phép của thầy vẫn dán vào Lavender. Ron ngập ngừng trả lời:

-Ơ... Thưa giáo sư, ba có kể cho con nghe về một... Cái đó có phải kêu là lời nguyền Độc tài không, hay cái gì ạ?

-À, phải trò gần đúng rồi đấy. Ba trò chắc là phải biết rõ lời nguyền đó rồi. Có lần đã gây cho Bộ cả đống rắc rối, cái lời nguyền Độc đoán đó.

Thầy Moody nặng nề bước đi khập khiễng, mở cái ngăn kéo bàn, lấy ra một cái hũ thủy tinh. Ba con nhện đen bự xự đang hấp tấp chạy vòng quanh bên trong. Thầy Moody thò tay vào trong hũ, bắt ra một con nhện, bỏ nó vào trong lòng bàn tay để cả lớp đều trông thấy. Rồi thầy chĩa cây đũa phép vào con nhện và lẩm nhẩm:

-Imperio!

Con nhện nhảy khỏi bàn tay thầy Moody trên một sợi tơ và bắt đầu đánh mình tới trước, ra sau như thể đang ở trên một cái xà đu. Nó duỗi những cái chân ra một cách cứng nhắc, rồi quật ngược ra sau, làm đứt sợi tơ, và đáp xuống mặt bàn, ở đó nó bắt đầu nhào lộn trên mấy cẳng chân theo vòng tròn. Thầy Moody vẩy mạnh cây đũa phép, và con nhện đứng lên trên hai chân sau, bắt đầu thực hiện cái mà không thể nhầm vào đâu được là một bài nhảy dậm chân. Các Gryffindor đồng loạt cười ha ha nhưng Slytherin thì khác, rất nhiều người trong số họ đều nhíu mày. Annie khẽ lục lại ký ức của bản thân, phải rồi, chẳng phải những tử thần thực tử sau khi Voldemort chết đều nói rằng do mình bị Imperio kiểm soát sao. Giáo sư Moody làm vậy chẳng khác nào mỉa mai các quý tộc thuần huyết à. Nhưng tiếng cười chưa được kéo dài đã bị ngắt lời bởi giáo sư Moody

-Bộ các trò thấy vui lắm hả? Các trò cũng thích, phải không, nếu tôi làm điều đó với chính các trò?

Tiếng cười tắt lịm ngay lập tức. Con nhện cuộc người tròn vo và bắt đầu lăn qua lăn lại. Thầy Moody lặng lẽ nói:

-Kiểm soát toàn bộ. Tôi có thể làm cho nó nhảy ra ngoài cửa sổ, tự nhấn chìm mình, tự ném mình xuống cổ họng của mấy trò. Nhiều năm về trước, đã có nhiều nam, nữ phù thủy bị điều khiển bằng lời nguyền Độc đoán. Có việc cho Bộ làm, họ phải cố lọc ra ai đã hành động là do bị ép buộc, và ai đã hành động tự do theo ý muốn của mình. Có thể chống lại lời nguyền Độc đoán, và tôi sẽ dạy các trò cách làm, nhưng nó đòi hỏi một cá tính mạnh thật sự, và điều đó không phải ai cũng có. Tốt nhất là hãy tránh đụng phải lời nguyền đó nếu có thể tránh được. Và hãy nhớ, một yếu tố tất yếu để trở thành một phù thủy tài giỏi đó chính là phải luôn luôn cảnh giác!

Thầy gầm lên, và cả lớp giật bắn mình. Thầy Moody nhặt con nhện nhào lộn lên và ném nó trở vào trong cái hũ.

-Còn ai biết lời nguyền nào khác? Một lời nguyền bất hợp pháp khác?

Neville ngồi phía sau Annie hai bàn run rẩy giơ tay Annie ngạc nhiên vì dường như đây là lần đầu cậu xung phong phát biểu trong lớp - ngoại trừ lớp thảo dược, môn học mà Neville xuất sắc nhất. Giáo sư ra hiệu cho Neville nói, cậu bạn lắp bắp

-Có một lời nguyền... là lời nguyền Hành hạ.

Thầy Moody nhìn Neville chăm chú, lần này bằng cả hai con mắt:

-Tên con là Longbottom?

Rồi con mắt phép của thầy sà xuống dò cuốn sổ lại lần nữa. Neville căng thẳng gật đầu, nhưng thầy Moody không hỏi gì thêm. Quay lưng lại trước cả lớp, thầy thò tay vào hũ lấy ra con nhện kế tiếp và đặt nó lên mặt bàn. Con nhện đứng đó bất động, rõ ràng quá sợ hãi mà không dám cất bước.

-Lời nguyền hành hạ. Phải làm cho bự ra một chút ấy trò nắm được khái niệm.

Thầy nói rồi chĩa cây đũa phép vào con nhện, hô:

-Engorgio!

Con nhện nhỏ xíu giờ đã to lên, có lẽ gấp bản thể thật của nó hơn hai mươi lần chăng

Thầy Moody giơ đũa lên lần nữa, chĩa vào con nhện, và thì thào:

-Crucio!

Ngay lập tức, mấy cái cẳng con nhện quặp chặt vào thân, nó lăn lộn và bắt đầu co giật hãi hùng, đáng từ bên này sang bên kia. Không có âm thanh nào phát ra từ con nhện, nhưng nếu con nhện có thể phát ra tiếng kêu, thì tiếng đó ắt phải là tiếng la hét. Thầy Moody không dời cây đũa phép đi, và con nhện bắt đầu rung lắc, co giật càng lúc càng dữ dội. Neville giống như bị trúng chú, cậu co giật, mặt mày xanh lét nhìn con nhện, máu như rút khỏi gương mặt cậu, mồ hôi chảy ròng ròng. Mắt vẫn đăm đăm nhìn con nhện. Annie xanh mặt, quay xuống nhìn cậu bạn Neville, lão ta điên rồi! Astro Moody biết rằng ba mẹ của Neville-hai vị thần sáng anh hùng đã hoá điên do bị lời nguyền hành hạ của Bellatrix tấn công đến trong nhiều giờ đồng hồ liền, vậy mà bây giờ cư nhiên trước mặt Neville ông ta dám làm như vậy. vâng, và bây giờ thiện cảm của Annie dành cho vị giáo sư mới này vinh hạnh được lùi về với con số âm

- Immobulus

Annie thầm tung một lời nguyền về phía Moody, trong một giây lão ta đã dừng lại, sau đó trừng mắt quay sang các học sinh trong lớp để xem người nào là người đã tấn công lão, nhưng hầu hết ánh nhìn nghi ngờ đều hướng về phía Slytherin vì đơn giản là vì bây giờ các Slytherin đều đang nhìn lão ta với ánh mắt "tôi sẵn sàng cầm đũa phép nếu ông dám tấn công tôi".

Mọi việc đã vượt ngoài tầm chịu đựng, Hermione dậy nói lớn

-Ngừng lại!

Moody giơ cây đũa phép. Mấy cái chân nhện duỗi ra, nhưng rồi nó lại tiếp tục co giật. "Reducio!" con nhện trở về đúng kích thước. Lão ta thả nó vào lại trong hũ, nói êm ái như những gì vừa nãy lão làm chỉ là do chúng tôi tự tưởng tượng ra :

-Đau đớn. Chẳng cần đồ kẹp móng hay dao, các trò cũng có thể hành hạ ai đó được nếu thực hiện lời nguyền hành hạ. Đây cũng là một lời nguyền khá phổ biến một thời. Rồi, còn ai biết cái gì khác không?

-Avada Kedavra

Lời nói vừa thốt ra thì các học sinh đều đồng loạt hớp một ngụm khí lạnh, sau đó đưa ánh nhìn đến người vừa thốt ra lời nguyền đó. Chính là Annie. Cô vẫn ngồi thong dong, giọng nói đều đều như thể chưa từng kiến cảnh tượng hãi hùng khi nãy. Vẻ mặt Annie rất bình thường, Draco nhìn đến biểu cảm đó của cô bạn. Phải rồi, Annie đã từng dùng lời nguyền chết chóc khi ở Durmstrang, vào các ngày ông kẹ hiện lên dáng vẻ của kẻ mà ai cũng biết là ai đó khiến cô bạn mất kiểm soát. Nhưng nhìn phong thái hiện tại của Annie, xem ra khóa huấn luyện cùng giáo sư Edward đã thành công tốt đẹp rồi đi...

Thầy Moody nói, một nụ cười nhẹ vặn cái miệng thầy méo xệch:

-A! Vâng, cái cuối cùng và là cái xấu nhất cũng là các mà trò Gorvandes vừa giúp ta nêu ra, Avada Kedavra - lời nguyền Gϊếŧ chóc.

Lão Moody thò cây đũa phép vào trong cái hũ thủy tinh, và dường như cũng biết là chuyện gì sắp xảy ra, con nhền nhện thứ ba cuống cuồng chạy như điên quanh đáy hũ, cố lẩn cho được mấy ngón tay của lão, nhưng thầy tóm nó lại, đặt nó lên trên bàn. Con nhện lại bắt đầu chạy như phát khùng trên mặt gỗ. Lão Moody giơ cây đũa phép ,rống lên:

-Avada Kedavra!

Một tia chớp xanh đến lóa mắt kèm theo một âm thanh rào rào, như thể có một cái gì đó bao la, vô hình đang bay vút trên không. Con nhện ngay lập tức té ngửa ra, không vết tích, nhưng không thể nào nhầm được, đã chết. Nhiều bạn nữ hoảng sợ khóc thút thít, Ron té ngửa ra sau và gần như rớt xuống khỏi ghế khi xác con nhện trượt về phía cậu bạn. Sau đó như có như không lão lại đưa về bàn Slytherin, đặc biệt ưu ái Draco. Rồi cuối cùng điểm đến của lão lại là bàn của Annie. Nhìn đến cái xác của con nhện, Hermione hoảng sợ đến xanh cảm mặt còn Annie lại bình thản đến lạ lùng, nhẹ thi triển một bùa triệu hồi, phóng nó đến trước mặt Moody khiến lão ta hoảng hốt lùi lại ba bước. Haiz, trong một tiết mà sử dụng liên tiếp hai câu thần chú, một bùa công kích một bùa không lời cũng tiêu hao quá nhiều sức lực rồi đi~

Lão Moofy nhìn chằm chằm học sinh trong lớp, nhưng cư nhiên lão không phát hiện được lời nguyền vừa rồi là do ai phóng đến. Làm sao ở Hogwarts có thể có một kẻ nguy hiểm được như vậy. Slytherin...

-Avada Kedavra là một lời nguyền cần phải có đằng sau nó một pháp thuật cao cường, các trò bây giờ có thể rút hết đũa phép ra, cùng chĩa vào tôi mà đọc thần chú thì tôi ngờ rằng cùng lắm chỉ làm tôi chảy được tí máu cam. Nhưng không sao. Tôi đến đây đâu phải để dạy các trò cách thực hiện lời nguyền đó. Nào, nếu không có phản nguyền, vậy tại sao tôi lại cho các trò coi nó? Bởi vì các trò phải biết về nó. Các trò phải biết cái tệ hại nhất là cái gì, đó chính là các trò phải đối mặt với cái chết, nhẹ hơn là điên loạn. Và đặc biệt là Avada Kerava, chưa từng có kết nào sống sót được qua lời nguyền này, trừ một người...

Lão Moody thâm ý nhìn chằm chằm vào Harry, mặt cậu bạn hoang mang, không biết đang suy nghĩ gì mà đôi mắt cậu dại ra, kể cả khi hai mắt lão Môdy vẫn duy trì trạng thái chăm chăm nhìn vào cậu. Sau đó lão ta tiếp tục dùng giọng nói trầm trầm ghê rợn của bản thân gầm lên, và làm cả lớp lại giật nảy mình.

-Bây giờ ba lời nguyền kia: Avada Kedavra, Độc đoán, và Hành hạ - được gọi là những Lời nguyền Không thể Tha thứ. Chỉ cần áp dụng một trong ba lời nguyền vào một con người là lãnh đủ mãn đời trong ngục Azkaban. Đó là cái mà tôi phải dạy cho các trò chống chọi. Các trò cần được chuẩn bị. Các trò cần được trang bị. Nhưng hơn tất thảy, các trò cần thường xuyên cảnh giác, không ngừng cảnh giác. Lấy viết lông ngỗng ra và chép lại câu đó nào.

Thời gian còn lại chúng tôi chỉ dành cho việc chép các ghi chú về những lời nguyền không thể tha thứ. Không ai nói gì cho tới lúc chuông reng vì đơn giản là mọi người vẫn còn hoảng lắm sau những gì Moody làm vừa rồi. Kết quả là ngay khi tiếng chuông reo báo hiệu tiết học kết thúc, các học sinh lập tức thu dọn sách vở mà rời đi ngay. Đồng thời cũng tạo nên cơn địa chấn bàn tán từ học sinh hai nhà Gryffindor cùng Slytherin. Nhưng thảm nhất có lẽ là Neville. Vừa ra khỏi lớp cậu bạn đã run rẩy ngồi bệt xuống cầu bậc cầu thang. Annie cùng Hermione, Harry và Ron lại đến hỏi thăm thì Neville lắc đầu, ra hiệu bản thân vẫn ổn. Nhưng chưa kịp để Hermione nói câu tiếp theo, lão Moody đã từ lớp học bước ra, nhìn đến Neville hỏi:

-Ổn cả chứ con trai? Sao con không lên văn phòng thầy? Đi nào, thầy trò mình làm chén trà

Neville nhìn càng kinh hãi trước viễn cảnh nhấm nháp trà với thầy Moody. Cậu không nói được, không đi được. Thầy Moody quay con mắt phép về phía Harry:

-Trò không sao chứ hả, Potter?

-Dạ không.

Harry đáp, cậu bạn khẽ lùi đến phía Annie một chút, tựa hồ hoảng sợ cùng xem Moody như vậy mối nguy hiểm cần hạn chế tiết xúc

Con mắt xanh da trời của thầy Moody đảo nhè nhẹ trong hốc mắt khi quan sát Harry, rồi lão nói:

-Con cần phải biết Harry, không phải, nói đúng hơn là các con đều phải biết. Đó là một điều có vẻ rất tàn nhân , nhưng đây là điều mà ba mẹ của các con đã phải trải qua. Và để sinh tồn, các con không thể nào không biết đến những câu thần chú này được. Thôi đi nào Longbottom, thầy có mấy cuốn sách mà có thể con sẽ thích.

Neville van nài nhìn Annie, Harry, Ron và Hermione, nhưng chúng tôi đành bất lực mà để cậu bạn theo Moody. Annie khẽ nhíu mày, và Hermione nhanh nhạy đã phát hiện được điều đó, cô bạn ghé mắt sang Annie, hỏi:

-Cậu biết điều gì sao Annie?

-Phải. Lời nguyền mà Neville nói ra , chính xác là Crucio. Đó chính là lời nguyền đã khiến cho ba mẹ của cậu ấy phát điên, nói cách khác đó chính là điều tối kỵ của cậu ấy, và Moody biết điều đó, nhưng ông ta vẫn lựa chọn sử dụng Crucio. Chắc hẳn Neville sốc lắm...

Sau khi kết thúc lời nói, Annie cũng không nói gì thêm, Hermione , Harry cùng Ron cũng lặng thinh. Cả ba duy trì trạng thái này cho đến lúc đến tiết học tiếp theo.