[Đồng Nhân Harry Potter x Twilight] Yêu Không Hối Tiếc

Chương 20




Forks vào một ngày đầu năm

Tiết trời dần trở nên ôn hoà, cây cối sinh sôi, vạn vật vẫn tiếp tục phát triển không ngừng. Khi hừng đông lên, tất cả mọi thứ lại lần nữa đắm chìm trong ánh dương rực rỡ của mặt trời. Bầu không khí cũng vì thế mà dịu đi, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ, náo nhiệt.

Và nhà Cullen cũng không ngoại lệ. Emmett, Carlisle và Jasper nhanh chóng mở đầu chuyến săn của năm nay. Esme, Rosalie và Alice thì trang trí lại nhà cửa. Còn đôi bạn trẻ Harry Potter và Edward Cullen thì từ sớm đã cùng nhau dạo bước vào thế giới riêng của hai người rồi.

"Mẹ Esme...Cái này ở trước cửa nhà chúng ta, hình như là gửi cho Harry"

Alice hai tay ôm nhiều thùng bưu phẩm, chạy về phía Esme, thấy vậy Rosalie cũng liền đến giúp.

"À...Harry cũng đã ra ngoài rồi, hay hai con cứ thế mang qua nhà cho thằng bé nhé"

Esme mỉm cười đôn hậu.

Harry Diggory đã ở đây hơn nửa năm, và bà thật sự rất thích cậu bé này. Tính tình nhu hoà, chân thành lại rất đơn thuần, đáng yêu. Nhưng không chỉ có bà, mà người nhà Cullen từ lâu đã coi cậu là một phần của gia đình mình...và cũng là bạn đời của Edward Cullen.

Edward trước giờ vẫn luôn cô độc, từ sự việc bí ẩn về một thiếu niên tên "Harry Potter" xảy ra hai mươi năm trước càng làm hắn thay đổi đau lòng hơn. Bọn họ không muốn vậy, nhưng làm gì cũng không thể thay đổi được điều đó.

Mãi đến khi Harry xuất hiện, Harry Diggory đã từng chút từng chút một xoa dịu đi sự lạnh giá và đơn độc trong trái tim cùng linh hồn của Edward Cullen. Khiến hắn một lần nữa cảm nhận được tình yêu thật sự, nhưng bọn họ vẫn luôn rất lo lắng, liệu Edward có thật sự yêu Harry, hay chỉ coi cậu là thế thân của người nọ.

Không ai có thể biết trước được điều gì, kể cả Alice cũng thế. Nếu hai mươi năm trước cô không thể nhìn thấy được Harry kia là một điều kỳ lạ, thì nay điều đó cũng chẳng quan trọng nữa.

Vì Alice Cullen cũng chẳng thể biết trước được tương lai của Harry bây giờ. Bọn họ chỉ có thể cho rằng đó là một sự cố.

"Được rồi mẹ Esme"

Nói rồi, Alice lập tức cùng Rosalie đem đồ qua căn nhà bên cạnh của Harry. Vì hai nơi rất gần, nên chỉ cần vài bước đã đến ngay.

Vốn chỉ nên để ngoài cửa cho cậu. Nhưng không biết vì lý do gì Rosalie bất giác vươn tay mở cửa, cánh cửa vốn không khoá, vì thế rất nhanh họ đã dễ dàng mang tất cả bưu phẩm vào.

Ngôi nhà to lớn, rộng rãi nhưng lại mang đến một cảm giác gì đó lạnh lẽo. Những cánh cửa và cầu thang gỗ thì mang lại cho người ta một cảm giác hoài cổ nào đó. Và nó thật sự khá trống trải. Họ cùng nhau đi dạo một vòng.

Bọn họ chưa bao giờ vào nhà của Harry, đa phần thời gian hầu hết cậu sẽ ở bên Edward và người nhà Cullen. Nhưng cứ đến đêm muộn, Harry sẽ không ở lại đó mà trở về nhà của mình. Dẫu Esme có nói gì, Harry vẫn nhẹ nhàng từ chối. Hơn nữa, cậu vốn lương thiện như vậy, nên bọn họ cũng sẽ không hoài nghĩ điều gì. Chỉ là căn nhà này của cậu dường như có điều gì đó khác thường.

Trong những đêm trăng mờ, Harry thường ngủ rất trễ, và có khi là thức suốt một đêm, căn nhà cũng thường phát ra những âm thanh kì lạ, và thậm chí còn có lúc là những tiếng nổ nhở. Ma cà rồng vốn không ngủ, nên những việc ấy đều được bọn họ nhìn thấy rất rõ.

Vào một đêm khuya vắng lặng, bỗng một tiếng nổ ầm vang lên, kéo theo một loạt tiến thủy tinh đổ vỡ. Nhà Cullen lo lắng cho Harry vô cùng, vì thế bọn họ và nhất là Edward liền vội chạy qua chỗ cậu. Đối mặt với họ, Harry đầu tóc rối bù, chiếc kính cận vỡ nát, khuôn mặt xinh đẹp lấm lem chỉ thản nhiên mỉm cười. Cậu nói đó chỉ là một cuộc thí nghiệm nhỏ mà thôi, bản thân Harry cũng không bị thương gì, nên bọn họ cũng chẳng tra cứu nữa.

Bất quá sau đó Harry và Edward đã cãi nhau rất to, nhưng ít lâu sau hai người họ cũng mau chóng hoà hoãn lại.

Trở lại hiện tại, Alice và Rosalie từng chút một khám phá ngôi nhà kì bí của cậu. Có rất nhiều căn phòng đã được khoá kín, rèm cửa ở khắp nơi cũng đóng lại, hoàn toàn không để bất cứ tia sáng nào len vào. Nhưng điều đó cũng chẳng gây trở ngại gì. Cứ thế bọn họ cứ tiếp tục đi về phía sâu trong ngôi nhà, cuối cùng là đi đến một căn phòng nhỏ nằm ở cuối hành lang tầng hai. Dường như đó là phòng ngủ của Harry.

Alice từ đầu chỉ định nhìn qua một chút về nơi ở của Harry. Mà cánh cửa phòng vốn khoá chặt kia không biết từ lúc nào đã chầm chậm mở ra. Lập tức kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự tò mò của cô. Cũng không biết vì sao nhưng như có thứ gì đó điều khiển Alice cùng Rosalie tiến vào trong.

Nếu nói đây là nơi ấm áp và gần gũi nhất trong căn nhà này thì quả là không sai. Nơi này chứa rất nhiều giá sách, cùng một chiếc giường nhỏ nằm trong góc phòng, các tủ đồ từ to đến lớn đều có đủ, và đặc biệt là những bức ảnh đã bị che đi bởi những tấm vải trắng cũ kĩ.

"Alice, dường như có thứ gì đó rất lạ...một thứ gì đó rất đau lòng"

Rosalie lặng im ngắm nhìn khung cảnh xung quanh một lúc lâu rồi bất chợt lên tiếng.

Đột nhiên không biết từ đâu một cơn gió mạnh  bỗng chốc xuất hiện, những tấm vải trắng cũng bị cuốn đi, lộ ra một những bức chân dung về một thiếu niên có mái tóc đen cùng đôi mắt màu xám sáng màu, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.