[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Quyển 3 - Chương 11: Hog Head Inn




Buổi sáng tại quán Đầu Heo là inh ỏi những tiếng đấu láo, tám chuyện của mấy lão phù thủy to con. Những kẻ trông to lớn và bặm trợn như một băng thổ phỉ chứ không phải phù thủy hay những mụ phù thủy toàn mặc đồ đen che kín khuôn mặt sau lớp voan ren đen xì, những gã yêu tinh nhỏ thó đang buôn bán mặc cả với khách mua. Đủ mọi tầng lớp, ầm ĩ như một cái chợ nhỏ.

- Các ngươi mau cược cho ta đi. Ta nói, tay đang giơ lên chuẩn bị thi đấu vật tay với một tên đô con tên là Huge, trông hắn phải gấp bốn lần cơ thể của ta, và khi tay hắn giơ lên sẵn sàng đặt lên tay ta theo hướng ngược lại thì trông như bàn tây gấu và cây tăm vậy.

- Cược cho cô để rồi thua sạch sao? Một gã phù thủy nhỏ thó với khuôn mặt dài ngoằng lên tiếng.

- Aberforth, hãy cược cho cháu, nếu thắng chúng ta sẽ cưa đôi số tiền. Ta vẫy tay với Abeforth.

- Được lắm ranh con, tối nay chúng ta sẽ có thêm đồ nhậu. Aberforth dừng việc lau những chiếc cốc lại rồi bước tới tham gia cùng đám người ầm ĩ.

Ông trông hệt như bản sao của cụ Dumbledore, nhưng cái phong thái thoải mái cùng máu cờ bạc này thì ông lại rất hợp với ta. Vẫn luôn là một cặp bài trùng trong việc lừa hết tiền thua bạc của mấy con nghiện.

- Ta đếm một...hai...ba...Bắt đầu!!! Aberforth hô vang.

RUỲNH!!! Một tiếng đập mạnh vang lên, chỉ trong nháy mắt cánh tay trắng mảnh khảnh kia đè lật ngược bàn tay to lớn đầy gân guốc của Huge dưới con mắt kinh ngạc của tất cả những kẻ đang đứng ở đó.

- Aberforth cược cho cháu thì sẽ không bao giờ bị thiệt mà...

Ta nói rồi đưa tay lên khoác vai Aberforth như thể hai ông bạn thân thiết.

Uỳnh!!! Một tiếng đập lớn đem cánh cửa gỗ cũ xì của quán Đầu heo bật chốt bắn tung ra. Bước vào là một gã bặm trợn to con, đầu trọc lốc, mà ta biết rõ đó là Antonin Dolohov, một tên trong danh sách hồ sơ bè lũ Tử thần Thực tử mà Bộ Pháp thuật thu thập được.

- Đây thưa Chủ Nhân, kẻ được xưng là Magnus, con quỷ vùng Seiss, kẻ đang được xưng tụng như Kẻ cầm đầu phe Chính nghĩa, Kẻ Được Chọn.

Dolohov giơ tay ra mời Chủ nhân hắn bước vào. Chuyện gì đến thì rồi cũng sẽ phải đến, chắc giấc mơ đêm qua của ta là Giấc mơ điềm báo Déjà vu đi. Chắc là Voldemort muốn đích thân xử lý ta thật. Hắn bước tới giữa đám người áo đen. Mọi người trong quán đều chỉ còn lại vẻ kinh sợ cùng khiếp đảm tản ra tránh xa mỗi bước chân của hắn.

- Vậy là Bộ Pháp thuật cùng đường rồi để một đứa trẻ đứng lên làm hình nhân bù nhìn ư?

Hắn cất tiếng, giọng nói hàn lạnh băng lãnh. Trong tay đã cầm sẵn đũa phép. Ta bước tới trước, đấu thì đấu, sợ gì.

- Ngài Chúa Tể Hắc ám đây lại đích thân mình đến để xử lý một cô gái nhỏ như ta. Thật vinh hạnh.

Ta nói rồi quay đầu cười lớn với cả quán. Nhưng không ai cười lại với ta cả, hơi quê mặt, nhưng thành công khiến cho kẻ kia nhận tiếng xấu bắt nạt phụ nữ. Ta lại còn là một bé gái nữa chứ, hắn mà dám đánh ta thì hắn chính tự thừa nhận bản thân mình ra tay độc ác với phụ nữ. Sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

- Được, vậy hãy quyết đấu Tay đôi phù thủy, ngay ở đây đi.

Hắn vừa lên tiếng thì một ả đàn bà gầy trơ xương tóc xoăn đen bật người ra khỏi đám áo đen.

- Chỉ là một con bé, ta còn nghe danh rằng nó điên loạn lắm cơ? Vị Thần Phép Thuật ư?

Ả cất cái giọng cao the thé lên.

- Cứ từ từ em gái, chị đây còn chưa mở mồm đâu. Xin hãy tôn trọng hàm răng của mình. Ta lạnh lùng đáp.

Ta lách người qua Voldemort rồi vỗ vỗ vai ả. Bellatrix hất văng tay ta ra rồi vung đũa phép lên, bắn ra ánh chớp xanh lè:

- Avada Kevadra!!!

Chỉ trong một tích tắc khi đưa tay xuống hông bật ra chuôi kiếm khỏi vỏ rồi vung lên. Choanh!!! Một âm thanh va chạm chát chúa bật lên, kiếm khí đanh lạnh, mũi kiếm của ta chỉ với một đường kéo lên nhẹ nhàng bật văng ánh chớp xanh trúng vào chiếc bàn gỗ khiến nó nổ tung. Đám người xung quanh mặt mày kinh ngạc lắp bắp: "Không thể nào, đó là một Lời Nguyền Giết Chóc..."

Nhanh tay giựt lại đường kiếm kề sát vào cổ Bellatrix. Bằng một bộ dáng hối lỗi nhất, mặt ta nhăn lại như ăn gừng rồi giãn ra, cười với ả:

- Ở đây đông người, mày đánh trúng bọn họ, tuy không phải người của tao. Nhưng Aberforth sẽ không vui mày biết không?

- Vậy thì quyết đấu đi. Ả dẩu môi lên mà nói, mặc kệ thanh kiếm đang kề sát cổ mình.

- Không cô ta là của ta. Voldemort giơ tay ra ngăn lại.

Ta cảm thấy khó chịu cực kỳ, ta cười lớn lên với Voldemort:

- Mặc dù rất tự tin khi đánh ta mà chưa có màn chào hỏi, vậy mà giờ đây lại cảm thấy nhục nhã khi thua sao? Bellatrix ngươi không muốn lấy lại danh dự à? Nào chơi tới bến thôi!!! Chỉ cần gật đầu một cái. Ngay bây giờ!!! Tiếp tục đi chứ!!! Nhanh mẹ mày lên!!!

Vừa nói lại vừa cụp tay đem lưỡi kiếm bật lên một khoảng, khiến Bellatrix giật mình mà rụt cổ lại, thành công để một đường kiếm bén nhọn để lại vết cắt mảnh xíu trên cần cổ.

- Với quá trình tôi cứng lưỡi kiếm dưới nhiệt độ cao sẽ cho ra một thanh Katana với hoa văn đầy mê hoặc. Được gọi là Hamon. Điều đã khiến cho kiếm Nhật trở thành thanh kiếm tuyệt vời nhất đây ư? Vậy thì cô ta phải là đối thủ của ta!!!

Ragnarok Crimson bước ra từ trong hàng ngũ Tử thần Thực tử. Cậu vẫn vậy, trẻ măng và vẻ biếng nhác thì khiến ta hiểu ra rằng cậu tới với thế giới này để chỉ ra rằng cậu và vũ trụ có một điểm chung, đó là lười nhác. Giờ cậu ta gia nhập Tử thần Thực tử với Voldemort rồi ư? Thật đáng tiếc. Cậu ta không nhận ra ta, hoàn hảo.

- Rất có kiến thức. Phần lưỡi kiếm được nung kỹ sẽ biến thành Mactesit. Trong khi đó phần đã được ngăn cách bởi một lớp đất sét sẽ vẫn là một hợp chất nửa Ferit dẻo. Khiến lưỡi kiếm thì siêu cứng trong khi đó phần sống kiếm vẫn mềm dẻo. Nó tên là Murakami.

Ta vung kiếm về phía Ragnarok thách thức rồi lại cười vang:

- Đều lên hết một lượt đi. Nhưng chúng ta hãy di chuyển ra khu rừng cạnh Hogsmeade rồi mới đánh nhau nhé. Nếu ta còn phá phách trong quán nữa thì Aberforth sẽ giận lắm đấy.

Lúc này thì cả đám phù thủy trong quán đều cười lớn. Ừ thì ta rước một mối họa đi cho bọn họ mà. Thấy vậy ta cũng cười váng lên. Khiến một tên Tử thần Thực tử với mái tóc hoa râm giật phăng lấy một tên phù thủy nhỏ thó trong quán, chĩa đũa phép vào rồi đe dọa:

- Mày nên đi nhanh đi. Nếu bỏ chạy thì tao giết nó.

- Giết đi. Đó không phải là người của tao.

Ta hất tay với hắn rồi đút kiếm lại vào trong vỏ, đi thẳng ra ngoài trước. Voldemort rảo bước rất nhanh, hắn đi rất gần với ta. Sợ ta chạy trốn chắc? Ta mới không thèm, đằng nào cũng đánh nhau, đợi gì kế hoạch của cụ Dumbledore nữa. Gặp thì phải đánh thôi.

Cả đường đi chúng ta không nói với nhau câu nào cả, cũng đúng ta mong kẻ thù của mình tâm sự với ta chắc. Bọn ta bước đến một bãi đất trống trong rừng. Đám Tử thần Thực tử dàn ra xung quanh tạo thành vòng tròn bao vây lấy ta và Voldemort. Hắn đứng trước mặt ta, giơ đũa phép lên. Nhưng hắn chưa kịp cúi chào thì Ragnarok chen lên chặn lại:

- Cô ta sử dụng kiếm, cô ta là của ta.

- Ta không nghĩ ngươi sẽ ngu ngốc trái lệnh ta đâu Ragnarok. Voldemort gằn lên.

Hai người cúi chào nhau. Ta thủ thế đứng xoay lại thành hình vòng cung, ngón trỏ bật chuôi kiếm tách ra. Tay trái giữ vỏ, tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm. Nhanh như chớp mắt Voldemort vung đũa phép lên trước mặt, chĩ thẳng vào ta, một luồng ánh sáng xanh lè giật chớp nhá lên như sấm sét giữa không trung. Uy lực này, quả không hổ danh.

Ta bật người vút lên, vung tay khiến đường kiếm tạo thành một hình vòng cung sáng nhá lên, hai chân ghì xuống thủ thế. Một kiếm chém đứt đôi luồng sáng xanh dữ dội bắn tới đó. Muốn thử nghiệm xem tại sao một lời nguyền giết chóc có thể bị đánh bật ra chứ gì? Xin lỗi, nhưng ta đã chứng minh điều đó cho hắn tới hai lần.

Mà mặt hắn giờ đây dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Hắn hét lên rồi một con rắn lửa khổng lồ cuộn mình hiện ra, nó há miệng bổ thẳng thân hình rực lửa cháy đỏ vào mục tiêu.

- Thủy Kiếm, thức thứ nhất, sự tĩnh lặng của nước.

Nói rồi ta tung mình lên không trung, xoay một vòng rồi kéo tham kiếm lại sát bên hông, thu mình lấy đà rồi chém thẳng vào con rắn lửa, trên đường đi của mũi kiếm là một sợi chỉ năng lượng mảnh, sợi chỉ ôm quanh thân mình con rắn dần thít chặt con rắn lại. Inh!!! Một tiếng cắt sắc lạnh đem đại lực cắt xẻ con rắn thành những mảnh giấy vụn vàng bay đầy trời.

Từ trong không trung chụm chân lại rồi bắn mình về phía Voldemort như thể bay trên một đôi giày có cánh của thần Ares. Đường kiếm vung lên một ánh bạc sắc lạnh. Chém đứt tấm áo chùng đen của Voldemort ra làm hai mảnh.

Trên mũi của thanh Murakami còn móc vào một sợi dây xích vàng óng cùng một khối cầu tròn xoe có hai cái cánh bé tí bên hông. Ta bắt lấy con quay, ta biết vật này, đó là tác phẩm của ta. Sao lại rơi vào tay kẻ kia thì ta không rõ. Nhưng hắn đã không biết bí mật của chiếc Atomb Lõi Tứ này đi.

Gắn vào trên mặt thủy tinh một viên kim cương bé xíu, rồi ta hô lên:

- Xám hối với Chúa đi, trong khi ngươi còn có thể nói được. Trước khi quá muộn ngươi nên quỳ gối xuống làm một con chiên ngoan đạo. Ta sẽ rủ lòng thương cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng. Cầu xin Chúa hãy ban cho con sức mạnh để thổi bay kẻ thù chống lại công lý và phúc âm của Người.

Đúng vậy, bí mật của con quay bốn lõi năng lượng này chính là việc cầu nguyện trước Chúa để giải phóng năng lượng nó tích trữ trong đó. Đem nguồn năng lượng khổng lồ này nén lại, bắn ra trong sự phản chiếu lại của viên kim cương tạo thành hàng ngàn tia sáng khổng lồ màu đỏ bắn tung ra từ con quay. Bỗng chốc tạo thành một bông hoa cúc đỏ rợn người đang vươn những chùm tia bắn vào phủ kín không gian.

- Rút quân!

Voldemort hét to rồi độn thổ biến mất cùng đám thuộc hạ trước khi những chùm sáng bắn trúng bọn họ. Nhìn xung quanh mặt đất bị ghim sâu như thể đâm xuống những chiếc cọc nhọn bằng máy ép trọng lực. Vung đũa lên để tất cả bằng phẳng lại như cũ. Những lần chạm trán có thể đánh thức mạnh mẽ nỗi ác cảm hay ghê sợ thường lại chính là hình ảnh phản chiếu của lỗi lầm và nhược điểm của bản thân.

Ta có lẽ không trách hắn được, nếu đổi lại là ta, có kẻ đứng lên chống lại sự cầm quyền của ngươi thì ta cũng sẽ sớm xuống tay thanh lý môn hộ ngay.

Buổi tối ở quán Đầu Heo, Aberforth ăn mừng chiến thắng của ta bằng cả một con cừu nướng to bự tổ chảng cùng cả bình lớn gin tonic do chính Aberforth pha chế theo công thức riêng.

- Aberforth"s Gin, cái tên này nghe có hay không? Cháu thấy ông giống như rượu gin thật, đắng chát. Ta lè lưỡi trêu ông.

- Được lắm, ta sẽ thêm nó vào menu của quán. Mỗi lần cháu đánh cho Chúa Trùm tan tác thì ta sẽ đãi cháu miễn phí món này. Aberforth rạch một chiếc đùi cừu lớn nóng hổi đưa qua đĩa của ta.

- Ta nghĩ rằng đánh hắn bây giờ chưa phải là ý hay đâu hai người hấp tấp ạ.

Ta đưa mắt nhìn theo hướng giọng nói kia vang lên. Cụ Dumbledore.

- Con chào cụ Dumbledore, cụ lại ngồi dùng bữa cùng mọi người ạ? Ta liền tươi cười như hoa khi thấy cụ. Người thắng trận cơ mà, ngươi sẽ có một ít vẻ dương oai giễu võ như thế này đấy.

Vậy là ba người, hai anh em cụ Dumbledore và ta dùng chung một bữa tối thịnh soạn. Ta thường ngày vốn chỉ thấy cụ uống trà, ai ngờ đâu cụ uống rượu giỏi dữ vậy chứ. Vốn tưởng cụ Dumbledore sẽ không cho ta uống rượu vì tuổi còn nhỏ, ai ngờ đâu, cuối cùng ta cũng được hạnh phúc thoải mái mà thưởng thức vui thú chè chén này rồi.

- Sabrina à, vì cuộc chạm trán giữa con và Voldemort ngày hôm nay, nên ta nghĩ chúng ta cần đẩy nhanh Chiến dịch du kích của con hơn rồi đấy. Ta rất thích ý tưởng đó.

Bây giờ thì cụ Dumbledore tháo cả cặp kính nửa vầng trăng của mình xuống, đôi mắt có chút đờ đẫn vì hơi men, trông cụ lúc này còn buồn cười hơn cả bình thường nữa ah. Thì ra đeo kính lại có tac dụng lớn tới vậy, ngươi liền trông giống một tri thức hơn đến 100 lần.

- Dạ vâng, con đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Ngày mốt con sẽ lên đường.

- À, lần này chạm trán. Nếu có thể hãy nương tay với Tom nhé. Ta nghĩ hai người có thể cùng ngồi nói chuyện với nhau.

Cụ Dumbledore nhìn vào ta mà như xuyên qua ta để thấy một hình bóng khác vậy. Cụ đang nhớ tới câu chuyện của cụ ư?

- Con thì có chuyện gì để mà nói với hắn chứ? Chuyện trường sinh bất tử ư? Hay hỏi thẳng hắn còn giữ mấy cái Trường Sinh Linh Giá hay không ạ? Sabrina đưa ra phỏng đoán từ thông tin hồ sơ lai lịch của Voldemort và những ký ức tại chiếc chậu Tưởng Ký mà thầy Dumbledore cho cô xem.

- Mọi chuyện sẽ diễn ra rất tự nhiên Sabrina à. Hãy để nó diễn ra tự nhiên.

Aberforth dường như vẫn luôn có khúc mắc trong lòng với thầy Dumbledore nên hai người rất ít nói chuyện, chỉ là hỏi thăm nhau những câu bình thường như ngươi hỏi một người quen bất kỳ nào vậy. Ta nghĩ cụ Dumbledore cũng không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, cụ thích giữ lại trong lòng cho mình hơn. Đôi khi ngươi lại không muốn người khác hiểu được quá rõ ràng về mình, đây là một kiểu người. Ta đã từng hỏi rằng cụ có cảm thấy khó chịu khi không ai hiểu nổi những lời bản thân diễn đạt hay không?

Nhưng cụ đã cho ta một câu trả lời thật hay, biểu đạt từ cả hai phía, không phải chỉ có ngôn từ, hành động, đếu là tri kỷ đồng âm cùng hiểu nhau như một nốt nhạc kép thì đôi khi không cần phải cố diễn đạt làm gì cả. Hãy để mọi thứ tự nhiên, con có thể là bất cứ ai con muốn khi biểu hiện đối với người ngoài. Nó phản ánh chính bản thân con một cách chính xác nhất.

Ta định bụng sẽ viết một cuốn sách với tựa đề là: "Những câu nói triết lý của Albus Dumbledore" mất thôi. Triết lý đôi khi không hoàn toàn là sự thật, nhưng nó đúng. Cũng có khi triết lý là sự thật, nhưng lại sai. Vì vậy mà ít ai tìm kiếm được tới chân lý cả.