[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Quyển 3 - Chương 14: Tòa ngục Lindisfarne




Voldemort được chính ta áp giải tới Bộ Pháp Thuật Anh bằng xe ngựa do 9 con Thestral kéo đi. Đi cùng có Blake Shankton, Zella Rockwood, Andy Simson và ta. Điều kỳ lạ nhất là không như ta mong đợi, những địa điểm khác chỉ bắt giữ được một số ít Tử thần Thực tử, những kẻ ta bắt giữ cũng chỉ có Anthony Dolohov cùng Evan Rosier, còn lại đều là những kẻ chưa được xác định danh tính. Việc tra khảo phạm nhân sẽ được diễn ra tại phiên tòa ở Bộ Pháp Thuật Anh khi bị đơn được đưa tới.

Và giờ thì đến miệng hắn cũng bị khóa lại bằng một cái còng ma thuật quang đầu. Ta nhìn hắn có chút bối rối rồi lại nhìn về khung cảnh phía xa qua lớp kính cửa sổ. Chiếc xe đang bay qua một khu vực mưa lớn, bên ngoài mưa xám trời, xa xa những ánh chớp giật nhá sáng cả một vùng mây mù vần vũ, đặc quánh lại như lớp kẹo gòn tối thui.

Một tia sét nhá lên đánh thẳng vào chiếc xe, không ổn rồi, cướp phạm nhân. Ta mở cửa xe, nhoài người ra ngoài bảo vệ những con Thestral và Andy đang điều khiển xe bằng một Thần chú bảo vệ. Một tia sét lại đánh thẳng vào nơi tay ta đang bám trên thành cửa. Nhảy ra khỏi đó, tung cánh lên để chống trọi lại từng cơn gió quật giữ dội. Nước mưa đập vào mặt đau rát.

Phía sau đuổi ngay sát chiếc xe chính là Ragnarok Crimson đang đứng trên mình con rồng trắng lông xanh của hắn, con Yin màu đen lông vàng cũng bay theo sát sao. Ragnarok nhìn thấy ta thì chấn động. Hắn ngạc nhiên đến nỗi đôi mắt lờ đờ cũng mở lớn hơn.

- Sabrina!

- Ragnarok quay về đi, ta không muốn phải bắt ngươi. Nhưng Voldemort cần có câu trả lời cho những tội ác hắn đã gây ra trên toàn Châu Âu. Ta thét lên với Ragnarok, thanh Murakami cũng đã ra khỏi vỏ, nằm chắc chắn trên tay ta.

- Được, thấy cô là ta yên tâm rồi. Đó cũng là thỏa thuận giữa ta và hắn. Ragnarok bay đến gần ta rồi cười.

Ta đến giờ thì cái gì cũng rối rắm không hiểu, có lẽ ta đã bỏ quên chi tiết nào đó khi ta nói chuyện với Voldemort, có lẽ ta đã không mở lòng ra với hắn. Chứ không tại sao hắn lại đối với ta như đã quen thân từ rất lâu, Ragnarok cũng khẳng định điều này. Voldemort tìm ta để làm gì? Ta và hắn quen nhau trước đây?

Ta muốn chuyển Voldemort tới tòa Nurmegard thay vì Azkaban, nhưng ông Cornelius Fudge đã nhất quyết rằng không thể nhốt hai trong Tam Đại Phù Thủy vào chung một chỗ được. Nhưng vì cần tới sự giám sát và thiết kế căn ngục giam cầm Chúa Tể Hắc Ám từ phía ta nên Fudge không thể không nhượng bộ. Ông ấy đồng ý cấp cho ta tòa lâu đài trên biển Lindisfarne, một tuyến phòng thủ cũng như giam cầm hoàn hảo, hoàn toàn biệt lập trên biển, rất khó để đi vào vì bãi đá cạn và địa hình phức tạp vùng vịnh.

Đứng từ trên tòa tháp cao nhất của Lindisfarne có thể phóng mắt ra nhìn biển xanh vỗ sóng, bầu trời hoàng hôn trong ráng chiều đỏ rực, phía xa xa còn có từng đàn hải âu bay về đất mẹ. Tại đồng cỏ bao quanh Lindisfarne có rất nhiều hải âu đậu lại, trắng xóa cả một vùng. Khung cảnh tuyệt đẹp.

Vung nhẹ cây đũa, rồi điều khiển nó nhịp nhành uyển chuyển như một nhạc trưởng đang phối hợp với giàn giao hưởng. Đem từng đợt sóng vỡ ra, nổ tung trên mặt nước như những đợt bắn phá của đại bác. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy những vụ nổ liên tiếp. Nhưng những kẻ đang có mặt trên tòa ngục Lindisfarne này đều chỉ nghe thấy một bản nhạc man man, có chút buồn, có chút trống trải như đứung trên một cánh đồng lớn ngập nắng chiều, từng lời nhạc cất lên vẽ nên phong cảnh hữu tình.

Đây là trò ta thích làm nhất ở đây, vì ta có nhiệm vụ canh giữ Voldemort cho tới ngày xét xử trước phiên tòa phúc thẩm tại Bộ Pháp Thuật. Thứ hai đó chính là nói chuyện với Voldemort. Hắn ở trong một căn phòng liền khối cẩm thạch trắng do chính ta tạo nên, không thể bị phá vỡ, ngăn kẻ bên trong sử dụng phép thuật. Trên căn phòng chỉ có duy nhất một lớp kính lớn có thể nhìn ra ngoài biển từ rất xa. Quả thực như Shakespeare từng nói: Trái Đất có âm nhạc cho những ai lắng nghe nó!

Ta đứng trước mặt hắn, còn hắn vẫn ngồi yên tại chiếc ghế của mình.

- Chào Tom, anh khỏe chứ? Em mang chút đồ ăn tới.

Đồ ăn sẽ được đưa vào từ một viên gạch trên tường, chỉ có thể được mở ra bởi người giữ bí mật. Khi ngươi đã muốn nhốt một kẻ nguy hiểm thì hiển nhiên con ruồi cũng đừng hòng lọt vào được.

- Nếu như có em ở đây cùng ta. Voldemort nhìn ta cười.

Ta bội phục, đến giờ phút này rồi mà hắn còn nói ra được mấy câu buồn nôn đó. Ta gõ gõ vào mặt cửa kính:

- Anh có ngửi thấy mùi gì không?

Hắn nhìn ta không nói. Ta đành tiếp lời:

- Mùi chiến thắng đấy.

Có những người sẵn sàng làm bất cứ thứ gì, kể cả việc điên loạn không ai tưởng tượng ra nổi chỉ để trả thù. Làm sao mà em có thể đi vào giấc ngủ khi mà kẻ thù ngoài kia đang vui cười, hưởng thụ những thứ họ lấy được từ mình?

- Chỉ cần em bình an là được rồi, những thứ vốn thuộc về em, anh đều có thể cho em.

Ôi cái bộ mặt thâm tình này ta sẽ tưởng hắn là diễn viên hạng nhất mất.

- Tom anh biết không, có một vị bác sĩ tâm lý, ông ấy rất quyến rũ là con người tài hoa và am hiểu về nghệ thuật. Một vị bác sĩ đạt được đỉnh cao thành tựu trong lĩnh vực của mình. Tên ông ấy là Hannibal, vị bác sĩ ăn thịt người. Ông ta có một biệt tài mà đến tận khi bị bắt, ông ta vẫn có thể dùng nó để quyến rũ người khác và bắt họ làm theo lời của mình. Đó là việc ông ta có thể nhìn vào một người mà nói ra chính xác những gì kẻ đó mong muốn, nói chính xác về tiểu sử cuộc đời của người đó, dùng thứ họ sợ hãi, chỉ bằng vài lời, kẻ kia sẽ tự kết liễu bản thân. Rất giỏi, đúng không?

- Em cho rằng ta là ai trong câu chuyện đó? Hannibal hẳn là một pháp sư vĩ đại. Voldemort lúc này đứng lên, hắn tiến rất sát tới mặt kính.

Ta cảm tưởng như ta chỉ cần bước thêm hai bước nữa thôi là đầu mũi ta có thể chạm vào hắn được.

- Anh không là ai trong câu chuyện đó cả, anh là chính anh. Đó chỉ là một ví dụ về việc quyến rũ người khác bằng lời nói thôi. Và ông ấy là một Muggle.

- Vậy anh nghĩ mình là nạn nhân.

Được vì hắn đã nhanh tay chiếm mất lời thoại của ta nên ta đành phải nói huỵch toẹt ra luôn:

- Voldemort, ngươi có quen biết ta?

- Còn hơn cả quen biết, em nghĩ Bộ Pháp Thuật sau chiến công của em sẽ khiến em được trọng dụng ư?

- Ta đủ thông minh để hiểu vị trí của mình ở đâu, Voldemort. Và ta là ác quỷ, ta làm điều đó miễn phí cho ngươi. Ta cười gằn nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Tom ngươi biết không vì để ngăn ngươi sử dụng phép thuật một cách thoải mái nhất. Ta đã tạo ra một khối không khí cực loãng ở đây. Ngươi biết đấy, khi não bộ con người thiếu Oxi, nó sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn mà mê mê sảng sảng.

Trên khuôn mặt của hắn xẹt qua một tia ngạc nhiên rồi lại bình thản đứng đó cười.

- Sabrina, anh yêu em chân thành, si mê, sâu sắc. Anh biết em nghĩ về anh. Anh đã thực sự muốn chúng ta có thể cùng sánh vai trên đỉnh núi cao, anh muốn đùa nghịch với em nơi làn nước biển xanh này. Anh muốn mọi chuyện như thế này mãi mãi.

Sặc, tên này đang nói gì vậy, ý hắn là hắn yêu ta như thế, ta lại động thủ với hắn, đổi lại ta mới là kẻ xấu sao.

Ta tông thẳng đầu mình vào tấm cửa kính Ruỳnh!!! Một tiếng, bật ngửa đầu lại rồi từ hốc mắt chảy ra những dòng máu đỏ thẫm trên mặt. Vẻ mặt đáng sợ như Lệ Quỷ đến đòi mạng hắn.

Nhưng hắn chẳng có chút kinh hãi nào cả, đúng là giết người như nghóe rồi nên thấy cảnh này vẫn bình tĩnh được.

- Đùa tí. Ngươi muốn sự giúp đỡ từ ta thì ngươi phải nói chính xác điều đó ra Voldemort ạ.

Đúng vậy ta đang nghi ngờ rằng hắn đang rù quyến ta để ta mềm lòng với hắn. Y như Hannibal vậy. Ta mới không ngu.

- Ta chỉ muốn em thôi có được không?

Ta đương nhiên không thèm nói chuyện yêu đương với Voldemort. Cuối cùng mấy ngày sau ta cũng sắp thoát được cục nợ này rồi.

Căn phòng rộng lớn mà ta đi vào trông thật là quen thuộc khủng khiếp. Không thể nào mà ta chưa từng ở đây được, ta hẳn phải từng ở đây rồi. Đây chính là nơi mà ta đã từng đến trong cái Pensieve của cụ Dumbledore, đó chính là nơi mà ta đã quan sát phiên toà đã kết án nhà Lestranges chung thân trong ngục Azkaban.

Tường ở đây được làm bằng đá u ám, được chiếu sáng lờ mờ bằng những ngọn đuốc. Những băng ghế dài rỗng đặt chung quanh, và ở phía trên, trên băng ghế dài cao nhất, có nhiều bóng đen đã ngồi sẵn. Họ nói chuyện thì thào, nhưng khi cánh cửa nặng nề sau lưng ta sập lại sau lưng thì một sự im lặng đáng ngại chợt ập đến.

Tại Bộ Pháp Thuật, Tòa Thẩm Phán Tối Cao, Hội đồng Phù thủy Tối cao, hội đồng trưởng lão cùng những tai to mặt lớn mà ta không quen biết đều đến buổi điều trần phúc thẩm Chúa Tể Hắc Ám Voldemort, cả bọn họ đều mặc những chiếu áo choàng tía mới một chữ W bằng bạc được làm công phu bên phía ngực trái của họ, và tất cả đều đang nhìn trừng trừng về phía Voldemort, một số tỏ ra rất nghiêm nghị, số khác thì lại trông đầy tò mò. Ta cười chào với cụ Dumbledore, vì hôm nay ta vẫn phải chịu trách nhiệm áp tải phạm nhân. Nhốt hắn vào trong chiếc lồng ma thuật. Ném một cái nhìn lên cái ghế đặt giữa phòng, hai bên chỗ tay vịn của nó phủ đầy xích. Ta đã từng thấy những sợi xích đó thình lình cuộn lên và trói bất kỳ ai ngồi vào giữa chúng. Tiếng bước chân của Voldemort vang vọng khi nó bước trên sàn đá. Khi hắn ngồi vào mép ghế, những sợi dây xích kêu leng keng đe doạ, nhưng không trói hắn lại. Ta chạy lại ngồi cùng cụ Dumbledore.

Cụ đã rất lịch sự khi hóa phép cho ta sẵn một chiếc ghế. Cụ nói:

- Con đã làm rất tốt. Hơn cả những gì ta có thể mong đợi ở con.

- Voldemort hắn cần cho cộng đồng phù thủy câu trả lời về tội ác của hắn.

Ta trầm ngâm nói. Đúng vậy, dù cho kết quả có là gì. Ta cũng bố trí cho hắn một tòa ngục tốt nhất hiện nay. Như vậy là ổn rồi chứ gì?

Ông Cornelius Fudge hôm nay là Thẩm Phán, cùng ngài trưởng lão Donnel Vonsinki và ngài Adgar Dacctacus là hai Hội Thẩm. Mụ Dolores Umbridge với khuôn mặt cóc và bộ váy hồng chói làm Thư Ký.

Ngồi ở giữa của hàng đầu là Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Fudge có dáng người bệ vệ, thường hay diện một cái mũ chunky có màu lá cam, mặc dù hôm nay ông ta không đội nó, và ông ta cũng không có nụ cười khoan dung mà ông thường mang trên mặt khi nói chuyện với ta.

- Tốt lắm. Fudge nói. "Bị cáo đã trình diện – rốt cuộc – vậy thì chúng ta bắt đầu. Mọi người đã sẵn sàng chứ?" ông hỏi mọi người chung quanh.

- Phiên toà kỷ luật vào ngày hai mươi tháng Tám. Fudge nói sang sảng, và Umbridge bắt đầu chép lia lịa ngay, "Xét xử vụ vi phạm tội ác diệt chủng chống lại toàn thể cộng đồng pháp thuật cũng như cộng đồng Muggle, vi phạm Điều ước Phù Thủy Quốc Tế, Bộ Luật An Toàn về Hành vi Phù Thủy, Đạo luật về Những Lời Nguyền Không Thể Tha thứ và Luật Giữ kín Bí Mật Phù Thuỷ...vân vân và mây mây (nói chung lão đại tội ác đếm không kể xiết) của bị cáo Tom Marvolo Riddle."

- Các thẩm phán: Cornelius Oswald Fudge, Bộ Pháp Thuật; Donnel Vonsinki, Cục Trưởng Cục Thi Hành Pháp Thuật; và ngài Adgar Dacctacus, Thẩm phán Tòa Án Phù Thủy Tối Cao; Dolores Jane Umbridge, Thứ Trưởng Cao Cấp Của Bộ."

- Người làm chứng phe bào chữa, Albus Percival Wulfric Brian Dumble-dore.

Cụ Dumbledore đang khoan thai sải bước ngang căng phòng. Cụ mặt một cái áo choàng dài màu xanh đậm và tỏ ra rất bình thản. Bộ râu màu bạc dài và mái tóc của cụ sáng lên trong ánh đuốc giữa một hình bán nguyệt những người đang đang gần như dí mũi vào cụ.

Các thành viên của Wizengamot thì thào. Tất cả mọi con mắt bây giờ đã đổ dồn về cụ Dumbledore. Một số tỏ ra bức bội, số khác thì hơi tức giận, tuy nhiên, hai người nữ phụ nữ già ngồi ở hàng sau thì lại đưa tay lên vẫy với vẻ chào đón.

Kết tội Voldemort theo điều khoản, cả hội trường chỉ ngạc nhiên về việc Voldemort đứng đó bình thản đáp lại:

- Một vị vua cũng sẽ có lúc thoái ngôi. Ta tự hào về những gì mình đã góp sức vào cuộc cách mạng vĩ đại của toàn bộ phù thủy Châu Âu.

Vậy là Voldemort đã tự tin thừa nhận tội ác của mình bằng một góc nhìn khác, một cách hiểu khác của hắn so với lời buộc tội của ông Cornelius. Ông Cornelius khi ấy tức giận đến đánh chó chửi mèo bèn quay sang chĩa mũi dùi vào cụ Dumbledore:

- Như tôi được biết ngài Hiệu trưởng Hogwarts là Albus Dumbledore đã từng dung túng cho Chúa Tể Hắc Ám một vị trí Giáo viên dạy môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Có đúng không hả cụ Dumbledore?

Cụ Dumbledore đủng đỉnh đứng lên trả lời:

- Tom là một trong những giáo viên xuất sắc nhất mà Hogwarts từng có. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm đảm bảo rằng Tom Marvolo Riddle là một giáo viên thích hợp với vị trí đó nhất bằng những hiểu biết trong lĩnh vực của cậu ấy.

Tất cả mọi người đều quay nhìn về hướng cụ Dumbledore, Voldemort cũng cười đáp lại cụ. Ôi đầu óc ta quay quay, hắn từng dạy ở Hogwarts ư? Sao ta không có chút ký ức nào về hắn?

Cuối cùng ta đã quyết định sẽ tiễn hắn tận tới Lindisfarne:

- Anh hãy...giữ gìn sức khỏe.

- Ta biết em sẽ quay lại với ta.

Voldemort nhìn ta rồi cười. Nụ cười ấy khiến tim ta lại nhảy lên một cái. Đẹp trai quả thực rất nguy hiểm.

Tòa ngục đài Lindisfarne giữ những gì còn sót lại của Chúa Tể Hắc Ám lừng danh Voldemort đã ra đi theo hắn vào đem hôm đó! Chúa không bắt hắn giam lại tại đó, số phận cũng không đối xử tàn nhẫn với hắn và định mệnh cũng không tước đi mạng sống của hắn. Chúa không tạo ra thế giới theo cách này mà là chính chúng ta.