Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 107: Chương 107






Có thể là nửa đêm, cũng có thể đã sắp hừng đông, Uyển Nhi chợt tỉnh lại.
Nàng vì bị đông cứng người mới tỉnh lại.
Trong mờ tối, Uyển Nhi nhập nhẹm mở mắt buồn ngủ, nửa mông lung nhìn người quen thuộc trước mặt.
Võ Thái hậu ngủ thiếp đi, so với thời điểm Võ Thái hậu thức giấc thật sự điềm tĩnh, bình yên hơn nhiều, không còn quá mức uy hiếp.
Uyển Nhi cảm thấy trong đầu giống như bị người nào đó tưới nham thạch nóng chảy, nóng hổi từ trong ra ngoài, cảm giác nóng hổi đó thậm chí còn xâm nhập toàn thân thể của nàng.

Rõ ràng, trước đó, nàng rất lạnh a.
Về phần Võ Thái hậu, hiện tại Uyển Nhi căn bản cũng không có ý thức suy nghĩ.

Uyển Nhi chỉ cảm thấy cổ họng khô khát, bờ môi cũng bị thiêu tới cực kỳ cháy khô.
Loại cảm giác nham thạch nóng chảy đó đem lý trí của nàng đốt hết sạch sẽ, biến thành một loại tình trạng khô khát...
Mà gương mặt của Võ Thái hậu trong màn đêm mờ ảo kia, với Uyển Nhi mà nói lại hấp dẫn cùng cực.
"Vù vù" Uyển Nhi thổi ra nhiệt khí, lướt tới gần Võ Thái hậu, dùng bờ môi của mình in lên gương mặt Võ Thái hậu.
Xúc cảm mềm mại cùng khí tức quen thuộc vẫn không thể làm cho Uyển Nhi thư giãn.
Đầu óc của nàng càng mông lung hơn, ngơ ngơ ngác ngác, giống như rơi vào vô biên vô thức, vô số mảnh vỡ thời không sai lệch...
"Bối Bối...!Bối Bối..."
Thanh âm giống như đã từng quen biết, vang lên từ xa đến gần, giống như ngay cạnh bên tai mà lại xa cách bên ngoài ngàn dặm.
Ý niệm bên trong, Uyển Nhi nhíu nhíu mày: Thanh âm này là...
Nàng giật giật bờ môi, bản năng gọi ra một cái xưng hô.
Cũng không biết chủ nhân của âm thanh kia có nghe được lời nàng hay không, cõ lẽ chẳng qua đây cũng chỉ là Uyển Nhi tự mình tưởng tượng bản thân đang nói.
Sau đó, Uyển Nhi lại nghe được âm thanh kia nỉ non: "Con đã ngủ mười bảy ngày năm giờ đồng hồ rồi...!Sao con có thể một mực bất tỉnh như vậy chứ?"
Trái tim Uyển Nhi bởi vì âm điệu réo rắt thảm thiết, bất lực kia mà đau đớn.
"Bác sĩ nói, con sẽ tỉnh lại...!mẹ và cha con cũng tin rằng con sẽ tỉnh lại...Con không thể để chúng ta chờ quá lâu vậy đâu đó..." - Âm thanh kia tự như khóc lóc dữ hơn.
Uyển Nhi nghe xong, khoé mắt chua xót, một sợi nước óng ánh xuôi theo gò má rơi ra.
Nàng muốn nói gì đó với người đang cực kỳ lo lắng cho mình, đồng thời cũng vô cùng mong chờ mình tỉnh lại, tương thân tương ái sầu muộn; thế nhưng cái gì nàng cũng không thể thốt nên lời.
Mắt nàng mở ra không được, thân thể lại động đậy không được.

Chỉ có cảm giác cơ năng miễn cưỡng xoay quanh, còn có một mùi nước khử trùng ẩn ẩn bay bay vào trong chóp mũi...
Đây là...!bệnh viện sao?
Uyển Nhi ngây ngốc nghĩ.
Nàng lúc này, không thể phân biệt rõ cái gì là hư ảo, cái gì là hiện thực nữa.
"Bối Bối! Bối Bối à, con có thể nghe được lời ta phải không?!" - Khoé mắt Uyển Nhi chảy xuôi một sợi nước mắt, làm cho người kia ngày đêm chăm sóc nàng đột nhiên kích động lên.
"Ta là mẹ con đây! Bối Bối, con có thể nghe giọng mẹ...!con chắc chắn nghe được!" - Lời nói người kia kích động khó đè nén, tựa như khàn khàn trong đêm thao thức, càng trở nên nghẹn ngào.
Trái tim Uyển Nhi bị bóp chặt dữ dội, vừa xót vừa đau, không thể nào thoát ra được.
"Mẹ..." - Nàng dốc hết toàn lực há to miệng, phí sức gọi ra danh xưng ngày xưa.
"Bối Bối, con mau tỉnh lại đi!"
Uyển Nhi cảm giác thân thể đang bị lung lay.
Cùng lúc đó, không biết từ đâu vang lên tiếng tụng kinh như có như không, từng tiếng Phạn âm lúc cao lúc thấp, quanh quẩn không tiêu tan.
Còn có, tiếng khánh, chiêng, các loại pháp khi vù vù nao nao không dứt.
Uyển Nhi trong mù ảo mờ mịt, lại cảm thấy quanh thân có yên khí (hơi khói) lượn lờ, yên khí càng ngày trở nên càng đậm, tựa như muốn đem toàn bộ thân thể nàng che lấp cực kỳ chặt chẽ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ thời gian rất ngắn, cũng có thể thời gian rất dài, yên khí nồng đậm kia đã hoàn toàn thay thế mùi thuốc sát trùng.
"Bối Bối..." - Âm thanh quen thuộc kia càng ngày càng xa dần.
Sau đó là vô số tiếng bước chân hỗn độn, còn có âm thanh dụng cụ kêu lên "tích tích tích"...!Làm cho Uyển Nhi từ trong hỗn độn, nhớ tới trong phim truyền hình tình trạng bác sĩ chiến đấu giành giật sự sống cho bệnh nhân bên bờ sinh tử.
Thân thể đột nhiên bị một trận chấn động mãnh liệt, cảm giác vô cùng chân thực.
Uyển Nhi ý thức được thân thể của nàng có thể nhúc nhích, mặc dù, thoáng khẽ động nhưng quanh thân không có chỗ nào là không đau nhức triền miên.
Hai mí mắt cảm thấy nặng trịch chua xót, tốt xấu miễn cưỡng có thể mở ra.
Vẫn là phòng ngủ trong biệt viện của nàng.
Ánh nắng ban ngày chiếu tỏ, Uyển Nhi liếc mắt nhìn thấy bài trí quen thuộc bên trong liền nhận ra nơi này.
Một cỗ cảm giác chua xót xông lên đầu nàng ——
Cuối cùng, nàng vẫn trở về đây.
Vậy thì, tràng cảnh trước đó trong bệnh viện, nàng hư hư thực thực trở thành một người thực vật nằm đó, là mộng cảnh của nàng, hay là...
Không kịp suy nghĩ thêm nữa, Uyển Nhi mở mắt hoàn toàn, lập tức bị tình trạng trước mắt hấp dẫn lực chú ý.
Người đang nằm trên giường lại là Uyển Nhi, chỉ một mình nàng; chỗ bên cạnh trước đó bị Võ Thái hậu bá đạo chiếm chỗ ngủ say hiện tại đã trống rỗng.

Mà bên cạnh giường, một bóng người ghé mặt nằm sấp trên đó, hiển nhiên là rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, mới ghé đầu vào chỗ đó ngủ thiếp đi.
Hai mắt Uyển Nhi mở to lên, trên mặt hiện ra vẻ mặt khó có thể tin được.
Nàng chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt thêm mấy cái, xác định đây không phải ảo giác ——
Người nằm gục chỗ này, không nghi ngờ chính là Võ Thái hậu.
Uyển Nhi lo sợ không yên, xoay mặt vào trong phía giường.
Quả nhiên, chỗ bên trong thật sự rỗng tuếch.
Uyển Nhi quay mặt lại, càng mờ mịt nhìn chằm chằm bóng lưng nằm sấp của Võ Thái hậu: Ngủ rất say, búi tóc cũng không chỉnh tề như thường ngày, mấy sợi tóc mai rối tung bên cạnh càng làm nổi bật dáng vẻ tiều tuỵ của nàng.
Người này, đang ngủ trên giường yên lành, sao lại chạy xuống đây nằm?
Uyển Nhi đang không hiểu vấn đề chợt tỉnh táo lại.
Còn có, y phục mà Võ Thái hậu đang mặc trên người, rõ ràng không phải bộ y phục mà nàng ấy mặc thiếp đi tối hôm qua.

Tối hôm qua!
Biểu lộ trên mặt Uyển Nhi cứng đờ.
Cuối cùng nàng mới ý thức được mấu chốt của vấn đề: Có phải hiện tại đã không còn là "tối hôm qua" hay không?
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, làm cho Uyển Nhi từ trong mê loạn không rõ trở về hiện thực.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt kia, không khỏi nhíu mày.
Chỉ là thoáng giật mình, nhưng toàn bộ cơ bắp trong thân thể giống như vừa bị vật nặng trùng trùng đè lên, vừa đau vừa xót.

Đầu óc cũng choáng váng nặng nề, không hề thoải mái.
Đây là loại trải nghiệm gì chứ?
Uyển Nhi hoang mang.
Người ngoài cửa hẳn là một người cực kỳ kiêng kỵ, sau mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng không nghe động tĩnh, cũng không dám vào.
Nhưng tuy không có sự phân phó trong phòng, người ngoài cửa cũng không vì thế mà bất an, sau khi cố gượng lại trong chốc lát, lại khẽ gõ cửa vài lần, nhẹ giọng bẩm báo: "Bẩm thiên hậu, thuốc đã chuẩn bị xong."
Thuốc?

Uyển Nhi không hiểu nghiêng đầu một chút, nhìn về phía người đang ngủ gục bên cạnh.
Uyển Nhi đã nhận ra người ngoài cửa là Tiểu Dung.
"Vào đi!" - Nàng lên tiếng.
Tiểu Dung ngoài cửa hẳn là nghe được giọng Uyển Nhi, cái gì cũng không quản nổi, "phanh" một tiếng đẩy cửa ra.
"Nương tử! Rốt cuộc ngài cũng tỉnh lại!" - Tiểu Dung kích động lên tiếng, lệ quang trong mắt chớp động liên tục.
Uyển Nhi bị bộ dạng này của Tiểu Dung làm cho cảm thấy giống như mình vừa mới từ quỷ môn quan trốn về, ánh mắt càng lúc càng hồ đồ rồi.
Mà khi âm thanh kia vang lên, cũng làm cho Võ Thái hậu đang nằm gục bên cạnh giường khẽ giật mình, tỉnh lại.
Người này vừa tỉnh, liền giống như muốn ăn thịt người.
"Ai cho phép ngươi ——" - Nàng ấy nổi giận đùng đùng trừng mắt với Tiểu Dung, một khắc sau bày ra tư thế muốn trị tội Tiểu Dung.
Thế nhưng lúc nhìn thấy lệ quang trong mắt Tiểu Dung thẳng tắp nhìn trân trân phía sau người mình, sắc mặt Võ Thái hậu chợt nhiên đột biến, đột nhiên quay đầu nhìn tại giường.

harry potter fanfic
Vừa vặn đem theo một tầng sương mù rơi vào Uyển Nhi, bốn mắt nhìn nhau.
Bởi vì cách rất gần, Uyển Nhi đã hoàn toàn tỉnh táo, khiến cho nàng có thể rõ ràng thấy được biến hoá rất nhỏ trên mặt Võ Thái hậu.
Lúc đầu là kinh ngạc ngoài ý muốn, sau đó là ánh mắt nhu hoà hạ xuống, sau đó...!sau đó ánh mắt uy nghi thiên hạ kia lại lộ ra hàng nước óng ánh.
Nàng ấy, nàng ấy sắp khóc a?
Uyển Nhi bị kinh sợ.
Từ mở to mắt cho tới tình trạng không tưởng tượng nổi lặp đi lặp lại liên tục.

Đại khái là Võ Thái hậu ý thức được trong mắt mình chua xót, cảm giác thất thố làm cho nét mặt nàng ấy có chút xấu hổ.
Nhưng những thứ này cũng không phải trọng yếu.
Quan trọng là ——
Đột nhiên nàng ấy chống người dậy, đem Uyển Nhi cùng chăn gấm gắt gao ôm hết vào người.
Uyển Nhi: "..."
Cái này, cái này là tình huống gì đây?
"Thái hậu..." - Uyển Nhi bị nàng ôm chặt đến độ hít thở không nổi.
Mấu chốt là, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Uyển Nhi thực sự ngáo ngơ a!
Nàng cảm thấy cần phải hỏi rõ một chút.
"Không cho nói!" - Võ Thái hậu lại không cho phép nàng mở miệng.
"Ta..." - Uyển Nhi không biết nói tiếp như thế nào.


"Không cho nói!" - Võ Thái hậu lần nữa lên tiếng uy hiếp, gương mặt lại trung thực, không khách khí dán tại bên gáy Uyển Nhi.
Thân thể Uyển Nhi căng lên.
Nàng cảm thấy cả người đều bị hãm lại trong khí tức thuộc về Võ Thái hậu, nàng cũng thông minh không nói lời nào, để mặc cho Võ Thái hậu ôm thật chặt nàng.
Lúc lâu sau.
Cảm xúc của Võ Thái hậu bình phục hơn phân nửa, mới nhận ra vẫn chưa đủ say sưa.
Lại không nỡ buông lỏng Uyển Nhi trong ngực, vừa hờn dỗi buồn bực nói: "Trẫm đã trông nàng trọn vẹn mười bảy canh giờ không chợp mắt rồi, vậy mà nàng không có gì muốn nói với trẫm sao?"
Uyển Nhi nghe xong, khoé miệng hơi rụt lại, thầm nghĩ, không cho ta nói cũng chính là ngươi, bảo ta nói cũng chính là ngươi, rốt cuộc là ngươi có để cho ta nói hay không a?
Uyển Nhi thầm oán người này thật khó hầu hạ, nghĩ xem lúc này nên nói cái gì để người này hài lòng.
Nhưng câu nói vừa lại của Võ Thái hậu đã làm cho Uyển Nhi vỡ lẽ ——
"Thái hậu nói, mười, mười bảy canh giờ sao?" - Bờ môi Uyển Nhi dường như run lên.
Mười bảy, mười bảy...!giống như trước đây không lâu, ai đó cũng đã nói với nàng "mười bảy" cái gì đó.
Mười bảy cái gì?!
"Nàng một mực ngủ mê man, toàn thân nóng rực, bất tỉnh nhân sự..." - Thanh âm Võ Thái hậu cũng run rẩy, hồi tưởng lại sự tình mà lòng sinh sợ hãi.
"Ta...!mê man?" - Uyển Nhi kinh ngạc.
Võ Thái hậu cắn răng: "Nàng bị ngốc sao? Ai cho phép nàng ngủ như vậy hả? Còn không kéo chăn gấm chỗ trẫm a! Ai cho phép nàng ăn thừa bánh canh? Tính khí của nàng tốt lắm sao, sao lại như một kẻ khất nhi (ăn mày) ăn cơm cặn canh thừa hả?!"
Võ Thái hậu quở trách một trận xong, lòng ngực phập phồng kịch liệt.
Thân thể Uyển Nhi cùng thân thể nàng kề sát nhau, đều có thể cảm giác rõ ràng sự kích động của nàng.
Uyển Nhi bị khiển trách tới ngây người.
Từ khi quen biết người này cho tới hôm đó, chưa từng thấy nàng ấy dùng giọng điệu này, nhiều lời như vậy nói với nàng như vậy a?
Trong trí nhớ của Uyển Nhi, người này trước giờ đều khoa trương, kiêu ngạo, ngay cả thời điểm công thành đoạt đất cũng cao cao tại thượng; nhưng giờ phút này lại vì mình mà trở nên...!cuồng loạn như thế?
Cũng không thể gọi là cuồng loạn, phải gọi là...!Uyển Nhi cố gắng động não tìm ra một từ thích hợp để miêu tả bộ dáng thất thố lúc này của Võ Thái hậu, dù sao đây cũng là thời khắc kỷ niệm đáng giá với nàng.
Về sau ngẫm lại, có thể dáng vẻ suy tư lúc ấy của Uyển Nhi rất giống một kẻ ngốc, Võ Thái hậu đột nhiên buông hai cánh tay ra, đem hai tay nâng mặt Uyển Nhi lên, ép buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình ——
"Nàng...!Nàng không phải bị ngốc rồi chứ?" - Võ Thái hậu không xác định, hỏi.
- ----------------------------
Suýt chút nữa xuyên trở về rồi, ừm~
Lạc nói: Ta vô cùng cố gắng dịch hết tốc lực, nhưng mà vì ta còn phải đi làm ó, với ta không có sẵn bản QT nên ta không thể share lên được.

Cả nhà cố gắng đợi ta nhé! Bảo đảm sẽ up chương mỗi ngày! ~~~~ Đa tạ đã chờ đợi ta!.