Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 8: Hai người




Sáng sớm ngày kế, Địch Vân vẫn theo lẽ thường thức dậy, sau khi luyện công thì đến chủ viện, nhưng đẩy cửa rồi mới biết cửa bị khóa.

Địch Vân nhớ tới ngày hôm qua hình như người nọ không được vui cho lắm, vì vậy với tay qua song cửa sổ thả đôi bướm giấy xuống, sau đó mới xoay người rời đi.

Hắn cũng không thứ gì quan trọng, cho nên hành lí rất đơn giản, chỉ mang theo một ít y phục và vài món đồ rồi đi ra ngoài, chuẩn bị xuống núi, cũng không mang theo thuộc hạ.

Sắc trời vừa sáng, đường núi nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một màu tuyết trắng, Địch Vân dặn gã sai vặt lát nữa nhớ báo với Đông Phương Bất Bại rằng hắn xuống núi làm việc, sẽ đi nhanh về nhanh, lại dặn dò thêm chút chuyện quan trọng rồi mới rời đi.

Đứng giữa sườn núi, dưới núi cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có một màu trắng chói mắt. Địch Vân đạp tuyết đi tới, bỗng cảm thấy cảnh sắc nơi này rất giống với Tuyết Sơn. Tuy không lạnh như Tuyết Sơn, nhưng đều cả hai đều trắng tinh khiết. Chỉ là có chút khác biệt, là nơi này có người kia, đối với mình rất tốt, mà trên Tuyết Sơn thì cái gì cũng chẳng có.

Địch Vân thường nghĩ, đời này hắn thật may mắn, tuy không có sư phụ sư muội, nhưng lại để cho hắn gặp được Đông Phương Bất Bại. Nhìn thấy người kia hắn bỗng nhiên nhớ tới Đinh Điển, ở trong lao ngục, Đinh Điển cũng đối với mình rất tốt, chỉ là cái loại tốt đó lại mang theo chút thương hại. Bọn họ là kẻ đồng cảnh ngộ gặp nhau, đều là người bất hạnh.

Hắn không hiểu vì sao Đông Phương Bất Bại lại đối với hắn tốt như vậy. Kiếp trước hắn bị người lừa gạt, bị người thương tổn, đến sau này dù gặp được người thành thật, nhưng hắn vẫn sẽ rất cảnh giác. Lúc đầu hắn cũng rất cảnh giác với Đông Phương Bất Bại, nhưng thời gian qua lâu, mới biết người nọ là thật tâm đối đãi chính mình.

Sau đó Địch Vân lại nghĩ, có người thật tâm đối xử với hắn tốt như vậy, hắn có làm tổng quản cả đời trên Hắc Mộc Nhai cũng được. Không cần phải trở lại chốn giang hồ ngươi lừa ta gạt, lòng người khó lường kia nữa, mỗi ngày chỉ cần giúp người nọ chải đầu, bồi người nọ đọc sách, viết chữ, luyện công. Những ngày như vậy có cầu cũng cầu không được, tha thiết ước mơ.

Trên đường bước xuống núi, mới biết thì ra hắn va người nọ đều vĩnh viễn trốn không khỏi hai chữ ‘giang hồ’. Nói đến cũng lạ, Nhật Nguyệt Thần giáo vốn là đệ nhất ma giáo trong giang hồ, y sao lại muốn ly khai giang hồ.

Xuống núi, hắn sở dĩ chấp nhận trở lại giang hồ, hơn phân nửa cũng là vì Đông Phương Bất Bại. Chính tà bất lưỡng lập, Nhật Nguyệt Thần Giáo và Ngũ Nhạc kiếm phái ân oán thâm sâu, nghĩ đến cũng khiến hắn rất lo lắng nhưng chẳng thể làm gì được. Mà một Ôn gia nhỏ nhoi, thì hắn có thể tự mình giải quyết. Có thể giúp y chia sẻ một ít khổ não, Địch Vân cũng thấy rất vui.

Triển khai khinh công, Địch Vân đạp tuyết lao đi, lần đi này cũng không biết phải mất bao nhiêu ngày, hắn muốn đi nhanh về nhanh. Vì thế tăng tốc cước trình, chưa đến một nén nhang đã xuống tới chân núi.

Dưới núi cũng có tuyết rơi, hạt tuyết không lớn, đang chầm chậm rơi, bị gió thổi qua, lại thay đổi phương hướng, thân bất do kỷ đáp trên nhánh cây.

Địch Vân vừa đến chân núi thì ngẩn ra, nhanh chóng dừng cước bộ, đáng tiếc lúc nãy cước trình quá nhanh, nên khi dừng lại cũng phải lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa trượt chân.

“Sao lại bất cẩn vậy?”

Hai con bạch mã đứng trong tuyết, hồng sam nhân ngồi trên một con, vạt áo tung bay, tóc đen phi tuyệt. Giờ này cảnh này, bừng tỉnh tiên nhân. Người nọ thấy Địch Vân thì mỉm cười, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng mang theo chút hương vị nhu hòa, ngữ điệu còn pha chút trêu người.

“…… Giáo chủ!”

Địch Vân choáng váng hơn nửa ngày mới ngốc ngốc mở miệng, bộ dáng có chút không dám tin, lập tức chạy vội qua, nói: “Giáo chủ, sao ngươi lại ở đây?”

“Không phải muốn đi Tô Hàng sao?” Đông Phương Bất Bại ném dây cương của con ngựa còn lại qua, thản nhiên nói, “Ngươi tới trễ, bổn tọa đã ở đây chờ nửa ngày.”

“Giáo chủ cũng muốn đi?!” Địch Vân nghe y nói thì cả kinh, “Vậy, vậy chuyện trong giáo……”

“Điều này không cần Dương tổng quản lo lắng, bổn tọa đã có sắp xếp.” Đông Phương Bất Bại nói.

Địch Vân không nói gì nữa, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại có chút vui vẻ, cười ngây ngô một tiếng, mới chợt nhớ ra đối phương nói đã đợi hắn hơn nửa ngày. Liền nhanh chóng cởi tay nải trên lưng xuống, lấy áo choàng ra. Tuy chỉ làm bằng da lông bình thường, nhưng cũng có thể chống lạnh. Địch Vân vốn nghĩ nếu trên đường không tìm thấy nơi tá túc, thì có thể dùng áo choàng làm chăn nghỉ ngơi nơi hoang dã, cũng bớt được cái lạnh.

Địch Vân phủ thêm áo choàng cho Đông Phương Bất Bại, quả nhiên nhiệt độ cơ thể đối phương so với bình thường còn lạnh hơn một chút. Sau đó mới thả người lên ngựa, cười cười nói: “Vừa rồi ta đến chủ viện, thấy cửa khóa, tưởng ngươi còn giận ta.”

Đông Phương Bất Bại không nói chuyện, khóe miệng khẽ nhếch, cho dù y thật sự tức giận, sợ là người này cũng không biết y tức giận vì cái gì đi? Muốn mắng hắn, còn chưa kịp mở miệng, đã bị nụ cười của đối phương đánh bật trở về, rốt cục cũng không đành lòng.

“Đi thôi.” Đông Phương Bất Bại một tay giữ cương ngựa một tay vung dây cương, chậm rãi xuy ngựa đi, nói: “Cũng đã lâu ta không xuống Hắc Mộc Nhai, lần này đi xem thử các vị đại hiệp danh môn chính phái kia đang làm cái gì.”

“Ừm.” Địch Vân cười gật đầu, hoa tuyết rơi trên vai, hắn còn tưởng rằng phải đón giao thừa năm nay một mình, không ngờ bên cạnh lại đột nhiên có thêm một người, trong lòng liền vô cùng vui vẻ, rồi như bỗng nghĩ đến cái gì, nói: “Qua mấy ngày nữa là giao thừa, Giáo chủ đi như vậy sợ là không kịp trở về. Vậy các phu nhân……”

“Về không được thì ở ngoài cũng vậy thôi.” Đông Phương Bất Bại không cho hắn cơ hội nói tiến, nghe được từ “các phu nhân” kia, hàng mi dài bất giác nhíu lại, nói: “Hay là nói Dương tổng quản có ước hẹn với giai nhân? Muốn nhanh chóng trở về?”

Địch Vân bị y chế nhạo, không khỏi cười rộ lên, nói: “Ngươi lại chê cười ta, ta nào có giai nhân gì.” Hắn chỉ cảm thấy giao thừa là ngày đoàn viên, tất nhiên phải trải qua cùng người nhà. Tuy rằng Địch Vân chưa từng gặp qua các vị phu nhân của Đông Phương Bất Bại, nhưng cũng từng nghe người khác nhắc tới, không khỏi hỏi một câu.

“Nếu không kịp…” Đông Phương Bất Bại vừa nói vừa liếc nhìn hắn, tiếp tục:“Vậy chúng ta hai người cùng nhau trải qua cũng được mà.”

“Ừ.” Địch Vân gật đầu, xuy ngựa cùng y sóng vai mà đi.

Địch Vân vốn định nhanh chóng làm xong việc rồi trở về Hắc Mộc Nhai, nhưng hiện tại có Đông Phương Bất Bại đi cùng, hắn bỗng nhiên cảm thấy không cần phải vội vàng như thế. Hai người hai ngựa chậm rãi bước đi trong tuyết, thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu, phía trước là tuyết trắng phau phau, phía sau là dấu chân ngựa lún sâu trong tuyết.

Địch Vân cảm thấy, nếu là thế này, có người cùng hắn đi khắp đại giang nam bắc, có lẽ cũng không tệ lắm.

Hai người vẫn vừa đi vừa trò chuyện, đến giữa trưa thì Đông Phương Bất Bại nói không đói bụng, không cần phiền phức, Địch Vân cũng không có ý kiến gì nên hai người cũng không dừng lại. Đến tận lúc mặt trời xuống núi mới nghĩ đến việc phải tìm một chỗ đặt chân. Cước trình của hai người rất thoải mái, có thể nói là hơi chậm, đi cả ngày cũng không đến được phân nửa lộ trình mà Địch Vân đã dự tính.

Đợi cho sắc trời đen hẳn bọn họ mới đến được một trấn nhỏ. Tìm một khách sạn sạch sẽ, chuẩn bị trụ lại, ngày mai đi tiếp.