Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 54: Điềm báo từ giang hồ




“Vừa rồi là ai vào vậy?” Khi Dương Liễm bưng cháo vào phòng, Đông Phương Bất Bại đang miễn cưỡng tựa vào đầu giường, một mái tóc đen như nước chảy trút xuống trên đầu vai, ngoại bào màu đỏ có chút rời rạc trên người, lại làm cho Đông Phương bớt vài phần sắc bén, thêm vài phần lười biếng cùng quyến rũ, loại phong tình này nữ tử không thể có, Dương Liễm ngây ngốc nhìn Đông Phương, nửa ngày mới phản ứng lại nói, “Là Đường môn môn chủ.”

“Hắn tới làm gì?” Đông Phương nhìn thấy kinh diễm trong mắt Dương Liễm, trong lòng rất là hưởng thụ, trên mặt nửa phần cũng không hiện, “Đường Ninh này xem ra dễ ở chung, tính tình cũng quỷ dị hay thay đổi, hơn nữa cũng khá về tâm kế, ngươi sau này vẫn là không cần thâm giao với hắn thì tốt hơn. “Nghĩ đến Dương Liễm sau khi y quyết định cứu viện Đường môn không lâu thì rơi xuống Huyền Nhai, Đông Phương vô luận thế nào cũng không thích nổi vị Đường môn môn chủ này, nói là giận chó đánh mèo cũng được, không có lý trí cũng được, đối mặt ái nhân của mình, y cũng không cần lý trí, cũng không cần rõ ràng mọi chuyện.

Biết Đông Phương là lo lắng cho mình, Dương Liễm cũng sẽ không xem nhẹ ý của y, bưng cháo ngồi ở mép giường, tự tay đút Đông Phương ăn hết một chén xong, Dương Liễm còn nghiêm túc nói, “Đông Phương ngươi tin ai, thì ta tin ngươi đó, Đường môn giỏi dùng độc, hơn nữa ám khí trên giang hồ cũng là tiếng tăm lừng lẫy, hắn là người thế nào ta không quan tâm, chỉ quan tâm hắn có hữu dụng với ngươi hay không thôi.”

Đông Phương thật không biết y để Dương Liễm cho ăn cháo có gì ngượng ngùng, tùy ý Dương Liễm lau khóe miệng cho mình, “Ngươi a, thân thể không khoẻ, không cần lãng phí đầu óc suy nghĩ mấy việc này, hai ngày nữa hạ sơn, thân thể ngươi không chịu được thì làm sao bây giờ?”

Dương Liễm để chén rỗng sang một bên, bật cười nói, “Đông Phương, ngươi cũng tin tưởng y thuật của Bình tiên sinh đi, ta hiện tại đã không có việc gì rồi.” Ngay cả chính hắn cũng không nghĩ đến, độc xuất phát từ một hòn đảo nho nhỏ Bình Nhất Chỉ cũng có thể giải được, hiện tại dư độc tuy rằng vẫn còn, nhưng chỉ cần uống thuốc hai tháng cùng châm cứu một thời gian nữa thì sẽ không có việc gì. Chuyện này hắn thật sự không thể nói cho Đông Phương, bởi vì người trúng Thất nhạc, chưa bao giờ sống quá mười năm, hơn nữa sau mười năm trúng độc đều là sống không bằng chết, hắn nghĩ hết biện pháp trở lại Đại Minh, ngày đêm thần tốc, đêm không thể ngủ, bất quá là muốn làm bạn bên Đông Phương mười năm, ngay cả một ngày cũng không muốn lãng phí, thế nhưng thật không ngờ, hóa ra bản thân còn có thể làm bạn bên Đông Phương cả đời.

Cầm tay Đông Phương, tay Đông Phương ấm áp mà mềm mại, bởi vì không dùng kiếm hay đao, lòng bàn tay Đông Phương cũng không có vết chai của người luyện võ, Dương Liễm ôm thắt lưng Đông Phương, hôn hôn lên xương quai xanh của Đông Phương.

Đối với cử chỉ vô cùng thân thiết của Dương Liễm, Đông Phương luôn luôn dung túng, mà y cũng thích Dương Liễm làm vậy với y, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Dương Liễm, nghĩ tới vết sẹo trên tấm lưng không tính là rắn chắc này, ánh mắt Đông Phương tối sầm, Dương Liễm vẫn không nói trong hơn ba năm kia đã gặp phải chuyện gì, y cũng biết Dương Liễm không phải có tâm tư không tốt gì, ngược lại hoàn toàn là bởi vì không muốn khiến y lo lắng.

Dương Liễm không muốn làm y lo lắng, như vậy y cũng không hỏi, y không đành lòng vạch trần lời nói dối ngọt ngào lại vừa cay đắng của đối phương, dù rằng y muốn đem kẻ thương tổn Dương Liễm ra bầm thây vạn đoạn.

Bóng đêm dần buông xuống, Dương Liễm ôm Đông Phương nặng nề ngủ, Đông Phương mở mắt ra, hai mắt, bởi vì luyện võ vào ban đêm có thể thấy mọi vật, dừng trên gương mặt tuấn tú của Dương Liễm, giơ tay lướt qua gò má người cho dù ngủ cũng không quên ôm y, trong mắt Đông Phương tràn đầy ôn nhu không tan được.

Ngươi toàn tâm toàn ý đối xử với ta, ta sao có thể nào phụ ngươi, đợi giang hồ an ổn rồi, liền vứt đi tục sự này, hai người kết bạn du ngoạn không thôi.

Ngày kế, Dương Liễm tỉnh lại, bởi vì ngủ rất say, ngay cả Đông Phương đã dậy cũng không biết, mở mắt ra thấy Đông Phương đã mặc quần áo ngồi ở mép giường, mới chậm rì rì ngồi dậy, “Đông Phương, ngươi sao đã dậy rồi?” Chiều qua hai người hoan hảo, Đông Phương là người phía dưới, kỳ thật chịu đựng nhiều hơn, không nghĩ tới sáng sớm nay, lại là hắn dậy trễ, chẳng lẽ nói, là hắn còn chưa đủ cố gắng sao? Đây là lần đầu tiên Dương Liễm ghét bỏ bản thân.

“Ngươi ngủ tiếp lát nữa đi, có mấy người đang ở thư phòng chờ ta, ta đi xong sẽ cùng ngươi dùng điểm tâm.” Nói xong, đè góc chăn của Dương Liễm kỹ càng, mới đứng dậy ra ngoài.

Dương Liễm nhìn bóng dáng Đông Phương, vặn vẹo một chút, nhắm mắt lại ngủ tiếp, dù sao buổi châm cứu chiều hôm qua đã làm cho thân thể hắn chịu không nổi, thêm nữa nhìn thấy Đông Phương lại kích động một phen, cho nên sáng sớm nay phá lệ mệt mỏi cũng là bình thường.

“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”

Đông Phương Bất Bại nhìn Vương trưởng lão, Đồng Bách Hùng, Tang Tam Nương cùng Đường Ninh đứng trong thư phòng, ngồi ở vị trí chủ tọa rồi ra tiếng nói, “Chuyện gì?”

“Giáo chủ, thuộc hạ nghe nói Lưu Chính Phong chuẩn bị kim bồn tẩy thủ [dùng chậu vàng rửa tay gác kiếm], không biết việc này giáo ta muốn nhúng tay hay không?” Đồng Bách Hùng cũng không biết sâu sắc gì về Lưu Chính Phong, chỉ biết là người này chuẩn bị kim bồn tẩy thủ, điều này đối với người trong võ lâm mà nói, là thập phần hiếm thấy.


“Lưu Chính Phong trên giang hồ cũng là người có chút địa vị, nhưng việc của lão ấy cùng giáo ta không quan hệ,” Đông Phương Bất Bại đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn, “Việc này tạm thời không cần để ý tới.”

“Dạ.” Đồng Bách Hùng biết Đông Phương Bất Bại nói tạm thời không để ý tới, có nghĩa là muốn nói việc này cho Dương huynh đệ nghe, bất quá trước giờ, Dương huynh đệ luôn theo bên đạo chủ, sao hôm nay lại không thấy bóng người?

“Giáo chủ, sao không thấy Dương huynh đệ?” Đồng Bách Hùng ở trước mặt Đông Phương Bất Bại, cũng không từng che dấu quan hệ cá nhân của hắn cùng Dương Liễm không tồi, may mà Đông Phương đối việc này cũng là không để ý lắm.

“Hắn còn ngủ, ngươi có việc nói, đợi lát nữa tìm hắn đi,” Đông Phương Bất Bại lời này vừa ra, lập tức làm cho bốn người ở đây nghĩ tới việc trong phòng, thân là nữ tử Tang Tam Nương cũng không miễn suy nghĩ đi hai phần.

Đường Ninh lại có chút khó hiểu, chạng vạng hôm qua là giáo chủ nghỉ ngơi, buổi sáng hôm nay là Dương tổng quản nghỉ ngơi, chẳng lẽ nói hai người vẫn chưa phân cao thấp? [Gin: =]]]]]]]]]

“Bổn tọa nghe nói Đường môn chủ hôm qua muốn gặp, là có việc?” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Đường Ninh, thần sắc ôn hoà.

“Hồi giáo chủ, thuộc hạ làm ra một loại tân dược, loại dược này vô sắc vô vị, có thể làm cho người trúng độc chết đi trong mộng đẹp, thuộc hạ là tới thỉnh giáo chủ ban tên,” Đường Ninh lời này tuy nói là cầu ban danh, nhưng ý tứ là thuốc này thuộc về Nhật Nguyệt Thần Giáo, mà không phải Đường môn của cậu.

“Đã là độc của các ngươi, vậy để ngươi đặt tên đi, tin chắc người trong giáo cũng tin tưởng dược trong tay Đường môn chủ,” Đông Phương Bất Bại lại không cần mấy thứ này, đối với Thần giáo mà nói, mấy thứ này bất quá là dệt hoa trên gấm [aka có cũng được, không có cũng không sao], Đường Ninh nguyện ý tặng, y liền nhận lấy, nhưng cũng không thể cho người trong giáo có loại cảm giác y nể trọng Đường Ninh, đây là tối kỵ.

“Dạ, đa tạ giáo chủ tín nhiệm,” Đường Ninh sắc mặt không thay đổi, bế một quyền xong liền không nhiều lời nữa.

Vương trưởng lão hiển nhiên còn chưa chấp nhận được giáo chủ cùng Dương tổng quản lại là một đôi cùng tiến cùng lui, nghĩ đến mình mấy năm trước còn đem Dương Liễm trở thành đối tượng làm rể, Vương trưởng lão nhịn không được rùng mình một cái, may mắn lúc ấy giáo chủ không phát tác, mà chính ông cũng không nghiêm túc nói ra câu kia, bằng không ông sao còn có hôm nay.

Chỉ là nghĩ đến Dương Liễm xuất sắc như vậy lại là người dưới thân giáo chủ, trong lòng Vương trưởng lão vẫn có chút tiếc hận, nhân vật như thế, sao lại là nam sủng của giáo chủ mà? Bất quá xem thái độ giáo chủ đối đãi Dương Liễm, Dương Liễm cũng không giống một nam sủng, ngược lại giống ái nhân của giáo chủ hơn.

Tình cảm của nam nhân, lão xem như không rõ, bất quá qua chuyện Trần Dụ, Vương trưởng lão đối Dương Liễm là hoàn toàn cảm tạ, dù là nghe thấy Dương Liễm là người dưới thân giáo chủ rồi, phần cảm tạ này cũng không ít đi nửa phần.

Tang Tam Nương thấy tâm tình giáo chủ tựa hồ không kém, vốn đang do dự lúc này cũng có dũng khí nói ra, vì thế ôm quyền nói, “Giáo chủ, Thánh cô đêm qua phái người về giáo báo tin.”

“Nga?” Đông Phương Bất Bại trong lòng ngạc nhiên, sinh thần của y Nhậm Doanh Doanh cũng không phái người đến hạ lễ, ngay cả Đào Cốc Lục Tiên cũng không thấy xuất hiện. Hai năm nay, Nhậm Doanh Doanh rất ít khi về giáo, lần này phái người đến chẳng lẽ là muốn biết tung tích của Hướng Vấn Thiên.

Thấy Đông Phương Bất Bại thần sắc không có nhiều biến hóa, Tang Tam Nương đành phải cắn răng tiếp tục nói, “Thánh cô phái người gởi thư nói, vì chưa đến hạ thọ ngày sinh thần của giáo chủ, hai ngày sau sẽ về tới giáo.”

Bọn họ đều biết Nhậm Doanh Doanh vì sao lại về giáo, chỉ là không biết giáo chủ sẽ đối xử Nhậm Doanh Doanh thế nào.

“Doanh Doanh là Thánh cô trong giáo, nàng trở về, tự nhiên nên hảo hảo nghênh đón,” Khi Đông Phương Bất Bại vừa yêu Dương Liễm, y hâm mộ Nhậm Doanh Doanh tuổi trẻ mỹ mạo, thế nhưng hiện giờ y ngược lại không có cảm xúc này với Nhậm Doanh Doanh, y Đông Phương Bất Bại có được tất nhiên đều là tốt nhất thiên hạ, không cần đi hâm mộ người khác.

Tang Tam Nương nghe lời này, biết chỉ cần Nhậm Doanh Doanh làm việc không quá mức, giáo chủ cũng sẽ không động đến nàng, vừa nghĩ như vậy, cũng yên lòng. Nàng tuy nói không thích Nhậm Ngã Hành, nhưng từ đáy lòng cũng yêu thích nha đầu Nhậm Doanh Doanh trí tuệ này, nếu là thực bị giáo chủ xử tử, không khỏi có chút đáng tiếc. Hiện tại nếu giáo chủ biểu lộ thái độ, lấy trí tuệ của Thánh cô, tất sẽ không làm ra chuyện không nên.

Mấy người còn đang thương nghị một sự tình, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân không nhẹ không nặng, không thấy sai vặt hầu hạ cạnh cửa báo lại, chợt nghe thấy tiếng cửa sau lưng đẩy ra, mấy người quay đầu vừa thấy, nguyên lai là Dương Liễm. Thật ra thì, trừ bỏ Dương Liễm, còn ai dám lớn mật như vậy tiến vào thư phòng của giáo chủ.

“Vương trưởng lão, Đồng đại ca, Tang đại tỷ, Đường môn chủ.” Dương Liễm đối bốn người ôm quyền, liền đi tới phía sau Đông Phương, hắn thật không ngờ Đông Phương đi một lần là cả buổi, người coi trọng bữa sáng như hắn, đành phải tự mình đến thỉnh ai đó về dùng cơm.

Bốn người đối Dương Liễm cũng ôm một quyền, thấy Dương Liễm ở trước mặt bọn họ không nhăn nhó chút nào, tựa hồ không chút ảnh hưởng bởi lời đồn đãi, mà thấy bọn họ cũng không mảy may ngạo mạn, vô luận bốn người quan hệ cùng Dương Liễm thế nào, sau này cũng xem trọng Dương Liễm vài phần.

Đông Phương thấy Dương Liễm vào thư phòng, liền biết Dương Liễm vì chuyện gì mà đến, đại khái nói hết sự tình cho bốn người xong, liền phất phất tay, bảo bọn họ trở về lo liệu, mà y cũng không oán hận câu nào đi theo Dương Liễm về viện dùng bữa sáng. Tuy nói Dương Liễm bình thường đều là một bộ dáng ôn hòa, Đông Phương lại biết, về phương diện áo cơm, Dương Liễm cũng cực kiên trì, mà y cũng không muốn lãng phí phần quan tâm này của ái nhân.

Về phần khác, nào có quan trọng như tâm tình của Dương Liễm.

Hết Điềm báo từ giang hồ