Đông Phương Bất Bại Chi Tự Dưỡng Ngạo Kiều Nữ Vương

Chương 7




Edit: Bi

Beta: BT (Bloody Tears)


Đình viện của Đông Phương Bất Bại được xây dựng ở một nơi thần bí trên đỉnh Hắc Mộc Nhai. Bên ngoài được rừng cây tầng tầng lớp lớp bao phủ mà rừng cây sâu thẳm rậm rạp này bị coi là cấm địa của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nơi ở của Đông Phương Bất Bại lại được bao phủ ở bên trong, một nơi vô cùng tao nhã và yên tĩnh. Trừ bỏ Dương Liên Đình cùng một vài người hầu có phận sự, trong ngoài giáo gần như không có ai dám xông vào trong rừng cây. Bất quá, hiện tại trong rừng cây đang có một người, Vệ Tu Nghiêu.

Từ ngày đó sau khi suy nghĩ kỹ càng, Vệ Tu Nghiêu cũng không thường xuyên chạy đến trêu chọc con tiểu miêu đó nữa, nhưng đối với Dương Liên Đình thì trước sau vẫn là không thích cùng xem không vừa mắt. Nhưng hiện tại, Vệ Tu Nghiêu cũng sẽ không đấu khẩu với Dương Liên Đình nữa, mà ngược lại, làm một kẻ hiền lành yên lặng, dù sao lấy công phu mèo quào của Dương Liên Đình cũng không phải đối thủ của hắn, bởi vậy, chính sách đối đãi với Dương Liên Đình của Vệ Tu Nghiêu có một chút thay đổi.

Dù sao, nếu nhìn người không vừa mắt mà lại đi nói xấu người thì sẽ phá hoại hình tượng của chính mình, huống hồ Đông Phương giáo chủ kia vẫn còn đang một lòng hướng về người khác, hớn nữa nếu hắn có nói gì có khi chính hắn sẽ là đối tượng lãnh châm. Vệ Tu Nghiêu cũng xác định rõ, không cần biết ngươi đê tiện vô lại như thế nào, chỉ cần ngươi dám vuốt đến râu của lão hổ Vệ Tu Nghiêu, hắn liền dám dạy dỗ ngươi ngay trước mặt Đông Phương Bất Bại.

Bởi vậy, trong một lần Dương Liên Đình nói lung tung với tên âm dương sư quái gở Vệ Tu Nghiêu, Vệ Tu Nghiêu thoáng chốc híp híp mắt đầy nguy hiểm, lấy tốc độ người thường không thể tưởng tượng nổi đến trước mặt Dương Liên Đình … Sau đó, giáo chúng của Nhật Nguyệt Thần Giáo liền phát hiện, Dương đại tổng quản dưới một người trên vạn người, từ rừng cây thần bí đi ra, trên hai mắt liền có đến hai cái vòng màu đen, rất có xu hướng phát triển thành gấu trúc.

Chuyện kể rằng lúc ấy không phải Đông Phương Bất Bại không giúp Liên đệ của hắn, mà là do Vệ Tu Nghiêu ra tay quá nhanh, ngay cả hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người bay qua, tức thì trên khuôn mặt của Liên đệ mà hắn luôn âu yếm liền xuất hiện hai vòng đen thui. (BT: Ta thích!!!!!!!)

Hắn cũng rất đau lòng a! Liên đệ là người sĩ diện như vậy, lại bị đánh thành khó coi như vậy, chắc chắn sẽ trở thành vết thương trong lòng. Hơn nữa hắn chưa kịp ra tay, Liên đệ sẽ hiểu lầm rằng tư tưởng của hắn hướng về cái tên Vệ Tu Nghiêu kia… Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại lạnh như băng liếc Vệ Tu Nghiêu một cái, cái tên tính tình cổ quái, võ công quỷ dị, hơn nữa lại còn mạnh hơn hắn, quả thật là khó chơi.

Ngày hôm đó, Vệ Tu Nghiêu lại ra ngoài tản bộ.

Bước chầm chậm trong biển hoa ở đình viện, Vệ Tu Nghiêu trông rất vui vẻ. Một nơi sạch sẽ tao nhã đúng là phong cách hắn yêu thích. Nhớ tới biệt thự mình từng mua ở Nhật Bản, tuy rằng biển nơi đó phi thường đẹp, nhưng cảm giác yên tĩnh và cổ xưa vẫn không bằng vùng sông nước Giang Nam.

Tùy ý nhặt lên một phiến lá, Vệ Tu Nghiêu chậm rãi, gợi lên khóe môi. Nhiều năm rồi không thổi, không biết tay nghề có bị tụt lùi không?

Đặt phiến lá lên môi, mắt hơi hơi nheo lại, từng chuỗi thanh âm tươi mát sống động chảy ra.

Trong phòng, Đông Phương Bất Bại mở cửa sổ ra, tựa bên cửa sổ tinh tế lắng nghe.

Tiếng nhạc trong veo, hòa với tiếng cười khẽ của hắn, sự yên tĩnh của thiên nhiên cùng tiếng nhạc hòa vào nhau như nước chậm rãi chảy vào lòng, tức thì khiến tứ chi cũng cảm thấy ấm áp hẳn lên. Đông Phương Bất Bại không tự giác nở một nụ cười vui mừng, khóe mắt liếc về phía nam nhân đang đứng giữa biển hoa. (BT: Bi àh, ng ta có thể vừa thổi lá vừa cười ra tiếng được sao???? *gãi gãi*) (Bi: Ai mà biết, tác giả viết thế nào ta cứ tương như thế thôi, anh Nghiêu khác người mà!)

Âm thanh thiên nhiên chưa từng được nghe qua, thậm chí so với đàn tranh còn trong sáng hơn, khiến cho Đông Phương Bất Bại cảm giác được ngay cả tâm linh không trong sạch của mình cũng được gột rửa sạch sẽ, một cảm giác chưa bao giờ cảm thấy, thanh âm của an bình, khiến cho hắn dường như thả lỏng toàn bộ thể xác và tinh thần. Thân thể so với tâm linh càng thành thực hơn, đi trước một bước. Hắn tùy tay cầm lấy một vật cứng, theo giai điệu kia mà gõ nhẹ lên lan can.

Nghe được nhịp gõ, Vệ Tu Nghiêu sửng sốt, xoay người lại liền nhìn thấy cách đó không xa, con mèo Ba Tư tựa bên cửa sổ đang nhìn hắn cười một cách xinh đẹp, trong lòng nổi lên một trận rung động, một cảm giác quái dị không rõ là gì. (BT: là iu đó!)

Trong đôi mắt màu nâu nhạt lẳng lặng chảy xuôi một loại ánh sáng rực rỡ không biết tên, Vệ Tu Nghiêu cũng lập tức gợi lên khóe môi, một lần nữa đặt mảnh lá cây lên môi, tiếp tục tiểu khúc bị gián đoạn trong thoáng chốc.

Một khúc kết thúc, Đông Phương Bất Bại từ trong cửa sổ phi thân nhảy ra, trong nháy mắt liền đi đến trước mặt Vệ Tu Nghiêu:

– Vệ đại hiệp cũng tinh thông âm luật sao?

Lúc này là giữa buổi trưa, đôi mắt đen như lưu ly của Đông Phương Bất Bại dưới ánh nắng rực rỡ vô cùng, đôi mắt đang vui vẻ mở lớn, càng nhìn càng giống một con mèo Ba Tư xinh đẹp.

Trong con ngươi màu nâu nhạt nổi lên một tia dịu dàng, hắn cười:

– Ta đối với âm luật cũng không biết nhiều, chẳng qua là đệ đệ của ta thích.

– Đệ đệ? – Đông Phương Bất Bại có chút tò mò – Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ngươi nói về đệ đệ mình, hắn rất hiểu âm luật sao?

Khó thấy được vị giáo chủ luôn luôn lạnh lùng tò mò về việc gì đó, Vệ Tu Nghiêu cũng có chút kinh ngạc:

– Đông Phương cũng rất hứng thú với âm luật sao?

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu.

– Ha ha – Nam nhân cười rộ lên. – Kỳ thật đệ đệ của ta cũng không phải rất hiểu biết về âm luật, chỉ là hắn rất thích nghe người khác diễn tấu, ngô, trên thực tế hắn cũng được xưng tụng là một giám định và thưởng thức gia cấp cao.

Đúng vậy, Vệ Tu Trữ từ nhỏ đã rất thích âm nhạc, nhưng lại không thích tự mình diễn tấu, cũng không thích ca hát, chỉ là ưa thích giám định cùng thưởng thức trình độ của người khác mà thôi.

– Cấp cao? Giám định và thưởng thức gia?

Đông Phương Bất Bại nghiêng nghiêng đầu, hiển nhiên không hiểu mấy từ này là chỉ cái gì.

Vệ Tu Nghiêu cười cười:

– Bất quá chỉ là nghe người khác diễn tấu, còn hắn bình luận mà thôi.

Đông Phương Bất Bại vừa muốn nói cái gì đó, thì Dương Liên Đình hung hăng chạy tới!

(Bi: Tên khốn! Cảnh ngọt ngào đẹp đẽ bị ngươi phá hỏng mất! Hứ! ~~~~~~ BT: Thông cảm cho em nó. Nó tận lực hoàn thành chức trách của 1 nhân vật phụ phản diện ý mà ^^)

Vệ Tu Nghiêu nhíu mày, thật là đúng lúc!

– Bất Bại, ngươi ở đây làm cái gì? – Ngữ khí của Dương Liên Đình thật quan tâm.

Vệ Tu Nghiêu yên lặng xoay người đến một bên, hắn có cảm giác, câu hỏi của Dương Liên Đình tựa như một thê tử quan tâm trượng phu vì cái gì lại đi qua đêm không về nhà ở thời hiện đại. Rút rút khóe miệng, như thế nào hai người vai vế lại đổi cho nhau vậy?

Đông Phương Bất Bại hơi gợi lên khóe môi, trên khuôn mặt trang điểm kỹ càng lại có vẻ càng thêm xinh đẹp:

– Hoa ở bên này rất đẹp cho nên ta liền ra xem. Sao vậy, Liên đệ có chuyện gì à?

Dương Liên Đình liếc xéo Vệ Tu Nghiêu một cái, cực lực muốn nói qua ánh mắt: “Việc trọng đại trong giáo, người không liên quan đừng có đứng gần”

Vệ Tu Nghiêu nhíu mày, trong đôi mắt màu nâu nhạt dần nổi lên một tia lãnh ý, xem ra Dương Liên Đình này đầu óc không được tốt, lần trước mới giáo huấn gã như vậy, thế mà giờ gã lại đã dám hạ chiến thư với hắn. Bất quá, gã cũng đã thông minh hơn, còn biết lợi dụng ưu thế của bản thân để chèn ép mình.

Tùy tiện ném phiến lá còn đang cầm trong tay xuống, mảnh lá cây xoay tròn vài vòng rồi chậm rãi rơi xuống mặt đất.

– Đông Phương, chuyện tình trong giáo các ngươi, ta không tiện nghe, Tu Nghiêu đi đến nơi khác dạo.

Đông Phương Bất Bại trả lời:

– Ân, Vệ đại hiệp thỉnh tự nhiên.

Trong bất tri bất giác đã đi đến rừng cây rậm rạp, Vệ Tu Nghiêu mới giật mình phát hiện thì ra rừng cây này là một bát quái trận ngũ hành, hắn híp mắt lại, lẳng lặng nhìn xung quanh phảng phất như không hề có tận cùng, trong ***g ngực hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc khác thường.

Người cổ đại, mặc kệ là võ công của hắn cao đến cỡ nào, nhưng để tránh một ít phiền toái, đều thích sử dụng trận pháp thế này.

Không sử dụng nặng lực của mình để phá trận, Vệ Tu Nghiêu chỉ tiếp tục đi lang thang trong rừng cây.

Trong nháy mắt đó, tim hắn đập rất nhanh, hắn không phải không hiểu được đó là cái gì, nhắm mắt lại, hình như rất phiền toái a.

Người nào cũng được, vì sao lại cứ phải là con người lạnh lùng nhưng cố chấp kia? Vệ Tu Nghiêu không nhịn được mà cúi đầu tự giễu cười cười. Đông Phương Bất Bại, y hiện tại có lẽ đã đạt được mục đích rồi chứ?

Chẳng lẽ y thật sự cho rằng hắn không nhìn ra, kỳ thật y chẳng qua là lợi dụng hắn để kích thích Dương Liên Đình sao?

Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu xuống, hình thành vô số ấn ký xấu xí trên mặt đất. Trong rừng vẫn là loại không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng thiếu đi độ ấm.

Vệ Tu Nghiêu lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, lúc này mới xoay người, điều động linh lực quanh thân, chậm rãi đi về phía phòng ở của mình.

—————————————————————————————————————————————————-

(BT: Em rất cảm thông thương xót cho anh. Thôi, khổ tận cam lai anh àh! Bao h ôm được mỹ nhân vào lòng thì anh sẽ đc bù đắp XD~~~~~~~~)

(Bi: Tôi là tôi đổ anh Nghiêu từ đầu rồi! Dù là tôi sủng thụ, cơ mà truyện này tôi lại thích công. Căn bản là cái hành trình chinh phục mỹ nhân của anh công nó gian nan vất vả quá, nên là tôi cứ thích đứng bên cạnh vung bông cổ vũ cơ ~~~~)