Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 76




“Kiếm pháp Tung Sơn, cũng không có gì hay.”

Đông Phương Bất Bại tiếc hận nhìn Tả Lãnh Thiền đã ngã xuống đất, giống như buồn phiền vô hạn.

Y xoay người muốn đi, đột nhiên cước bộ dừng lại, liếc mắt đánh giá bốn phía, đột nhiên nghĩ ra, đây chính là mật thất mà Ngô cung phụng đã nói.

Đông Phương Bất Bại thoáng nhìn qua mấy cỗ thân thể ở trên mặt đất. Trải qua trận đánh này, trong phòng tuy rằng có hơi mất trật tự, nhưng không hề có cảnh tượng máu chảy thành sông. Thật ra là bởi vì võ công của Đông Phương Bất Bại rất cao, miệng vết thương trí mạng của mấy người này đều chỉ nhỏ như mũi kim, chảy ra rất ít máu.

Đông Phương Bất Bại hồi tưởng lại những lời Ngô cung phụng đã nói, đi đến bên cạnh giá sách, đưa tay cầm lấy quyển sách thứ ba hàng đầu tiên bên trái. Quả nhiên giá sách di chuyển, lộ ra một gian mật thất nho nhỏ bên trong.

Giữa gian mật thất chỉ có một cái đệm cói, một cái bàn thấp, bên cạnh còn có một cái tủ trân bảo, ngay cả một cái ghế cũng không có. Hiển nhiên nơi này là nơi thường ngày Tả Lãnh Thiền dùng để tĩnh tâm.

Đông Phương Bất Bại thấy trên bàn thấp có đặt một quyển sách cuộn đang mở ra, trang đầu tiên viết bốn chữ [Tịch Tà Kiếm Phổ]. Y thuận tay cầm lấy quyển sách, còn thấy phía dưới đệm có một phong thư.

Lúc này sóng tinh thần của y cảm nhận được bên ngoài có người đi về hướng này, không muốn ở lâu, liền thuận tay đặt sách ở trong ngực, không thèm liếc một cái đến chỗ tủ trân bảo, nhẹ lướt đi.

Dương Liên Đình ở chân núi nhìn Đông Phương Bất Bại chậm rãi đi xuống.

Tư thế của y vô cùng xinh đẹp, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Một bộ xiêm y tử hồng dưới đêm trăng lay động phất phơ, mái tóc dày đen nhánh tung bay trong gió, giống như tinh linh ban đêm, tươi đẹp mê hoặc người.

Ngực Dương Liên Đình cứng lại, cảm giác kinh diễm mãnh liệt đột nhiên tuôn ra ào ạt.

Hai người bọn họ cũng coi như lão phu lão thê, Dương Liên Đình trước giờ cũng không phải người quá coi trọng vẻ bề ngoài (Thập: thực ra người của thế giới tương lai đều có dung mạo tuấn mỹ, thị giác sớm đã chai sạn rồi), nhưng là giờ khắc này, hắn lại cảm thấy có một cỗ cảm xúc mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, trực giác cho hắn biết Đông Phương Bất Bại chính là người đẹp nhất thiên hạ.

Có lẽ đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

“Đông Phương.”

Dương Liên Đình tiến lên nghênh đón.

Đông Phương Bất Bại đã sớm trông thấy người đang chờ y, trong tâm ấm áp, cười càng thêm ngọt ngào.

Y đột nhiên phóng người lên, phi thân qua, Dương Liên Đình không thể không mở hai tay ra để đón được y.

“Ha ha a……”

Đông Phương Bất Bại cười vui vẻ. Dương Liên Đình vốn còn muốn ‘mắng’ y vài câu, nhưng giờ phút này một chữ cũng không nói được, trong mắt cùng nội tâm đều tràn đầy ý nghĩ yêu thương cùng cưng chiều.

“Liên đệ, ngươi là đến đón ta sao?”

Đông Phương Bất Bại cười tủm tỉm hỏi, giọng điệu lại rất khẳng định.

Dương Liên Đình nhịn không được điểm nhẹ chóp mũi của y, nói:

“Còn không phải sao. Vừa sinh con năm ngày đã đi ra đại khai sát giới, cũng không sợ khiến ta lo lắng.”

Đông Phương Bất Bại ôm bả vai rộng lớn của hắn, giống như nữ tử nũng nịu cười nói:

“Đi ra hoạt động gân cốt một chút thôi. Nhân gia nhẫn nhịn cơn giận trong bụng đã lâu, không phát tiết một trận thật sự là rất không thoải mái.”

“Vậy ngươi đã đánh đủ chưa?”

Dương Liên Đình dứt khoát ôm lấy Đông Phương Bất Bại, bước đi vững vàng lao nhanh về hướng trang viên.

“Ai……Tả Lãnh Thiền làm liều một Đại tông sư, võ công cũng chỉ có chút như thế, đánh cũng không được thống khoái.”

Thần sắc Đông Phương Bất Bại có chút phẫn nộ.

Dương Liên Đình cười nói:

“Võ công của ngươi là đệ nhất thiên hạ, muốn tìm một đối thủ cũng không phải là dễ dàng như vậy.”

Đông Phương Bất Bại lấy từ trong ngực ra quyển sách cuộn [Tịch Tà Kiếm Phổ], nói:

“Đây là đồ giả, nhưng làm lại giống y như thật. Có lẽ Nhạc Bất Quần sẽ không khiến cho ta thất vọng.”

Dương Liên Đình biết thứ Nhạc Bất Quần luyện mới chính là [Tịch Tà Kiếm Phổ] thực sự, đối với bệnh si mê võ công của ái thê lại có chút bất đắc dĩ.

Hai người quay về nhà, đi vào phòng ngủ, quả nhiên thấy Len đang quy củ chăm sóc hai hài nhi.

Thực ra Len đối với hài tử có hứng thú rất lớn, dù sao thế giới tương lai cũng có rất ít hài tử được sinh ra. Hắn trông thấy phu phu hai người Dương Liên Đình quay về, còn cảm thấy hai người họ quay về có chút quá nhanh.

“Ta đang tiến hành kết nối tinh thần lực với chúng. Dương huynh, hai nhi tử này của ngươi căn cơ thực không tệ, tinh thần lực đều đã ở ngoài cấp O rồi.”

Dương Liên Đình nói:

“Vất vả cho ngươi. Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”

Đông Phương Bất Bại lúc này vẫn đang tựa vào trong ngực Dương Liên Đình, dường như không có ý định rời đi.

Len nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nói:

“Dương huynh, ngươi đi ra ngoài, ta nói với ngươi mấy câu.”

Dương Liên Đình nghe vậy, liền buông Đông Phương Bất Bại ra, cùng hắn ra khỏi phòng ngủ, đi vào trong chính sảnh.

“Chuyện gì?”

Dương Liên Đình cảm thấy kỳ lạ, có việc gì cũng có thể dùng sóng tinh thần để nói, cần gì phải gọi hắn đi ra?

Len đột nhiên tháo khăn che mặt xuống, mỉm cười với hắn.

Dương Liên Đình nhíu nhíu mày, thầm nghĩ cái tên này bị làm sao vậy?

Len kề sát đến trước mặt hắn, Dương Liên Đình ngửa người ra đằng sau, nghi hoặc nhìn hắn.

Một luồng sóng tinh thần của Len truyền qua:

“Cậu làm cái gì vậy? Coi tôi là bệnh độc sao? Trốn cái gì mà trốn!”

Bởi vì Len ở trạng thái tinh thần thể so với tinh thần lực của Dương Liên Đình mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, cho nên Dương Liên Đình không có cách nào thăm dò ý nghĩ cùng tâm tình của hắn, đành phải ‘nghe lời’ không hề di chuyển.

Len kề sát tai hắn, môi mấp máy, nhưng không có phát ra âm thanh mà vẫn dùng sóng tinh thần để nói chuyện:

“Hôm nay con gái cậu một mực quấn lấy tôi muốn dạy cách ‘nói thì thầm’, tôi đã nghĩ muốn thử nghiệm sớm một chút.”

Dương Liên Đình kỳ quái liếc nhìn Len, dùng sóng tinh thần nói:

“Chỉ vì cái này thôi? Đầu cậu không có bệnh chứ?”

Len cười ha ha, vẻ mặt sung sướng rời khỏi Dương Liên Đình, nói:

“Đa tạ Dương huynh quan tâm. Ta đi nghỉ ngơi, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút a.”

Nói xong còn vỗ vỗ cánh tay hắn, quan tâm nói:

“Phải chú ý thân thể a.”

Len vẻ mặt ranh mãnh đeo lại khăn che mặt, xoay người rời đi, còn thuận tay đóng kín cửa lại.

Dương Liên Đình nhíu mày, đứng tại chỗ ngây ngốc một lát, cuối cùng lầm bà lầm bầm:

“Chả hiểu gì cả.”

Hắn quay lại phòng ngủ, thấy Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước, đang ngồi bên cạnh nôi, đưa tay đẩy nôi cho hai nhi tử.

Dương Liên Đình nhớ tới vừa rồi đi đón Đông Phương Bất Bại thì được chứng kiến phong thái kia, trong lòng cảm thấy cực nóng, có chút ‘rục rịch’.

“Đông Phương, bọn nhỏ đã ngủ, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi.”

Hắn vừa nói, một bên đưa tay ôn nhu nắm lấy bờ vai của Đông Phương Bất Bại.

Ai ngờ Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, đầu vai khẽ uốn, khiến cho hai tay hắn bị hụt.

“Liên đệ, thân thể của ta còn chưa được khỏe. Vẫn chưa hết tháng cữ, chúng ta vẫn là không cần ở chung một phòng thì tốt hơn.”

A?

Dương Liên Đình gần như cho rằng mình đã nghe lầm. Đây sẽ là lời nói của một người vừa mới ở trên Tung Sơn giết một hơi cả Chưởng môn nhân lẫn năm đệ tử cao thủ của nhà người ta sao? Vừa rồi Đông Phương Bất Bại còn đang phàn nàn những người kia võ công thấp kém, hoàn toàn không để cho y được đánh thống khoái, như thế nào bây giờ lại ‘Thân thể còn chưa khỏe’?

Huống chi nói tiếp, mấy ngày nay hai người vẫn luôn ngủ cùng phòng đi. Hơn nữa lấy trạng thái khôi phục của tinh thần lực cùng thân thể của Đông Phương Bất Bại, sao còn ở đó nói chuyện ‘ở cữ’ a.

Dương Liên Đình cảm thấy không ổn. Vừa rồi tuy rằng tinh thần lực của hắn bị Len chặn, nhưng lúc này cũng đã đoán chừng Đông Phương Bất Bại nhìn thấy cái gì, có hiểu lầm cái gì hay không?

“Đông Phương, không phải là ta làm sai chỗ nào chứ? Ngươi giận?”

Dương Liên Đình thật cẩn thận nói. Ở thế giới này vài năm, hắn ở trên phương diện tình cảm cũng không còn giống như một tờ giấy trắng như trước nữa, rất nhiều loại tâm tình đã trải qua, cũng có kinh nghiệm.

Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt nói:

“Liên đệ là đang nói chuyện gì vậy. Ngươi thấy bộ dáng ta giống như đang tức giận sao?”

Giống a……vô cùng giống.

Dương Liên Đình nói thầm trong lòng.

Nhưng mà giống như hắn đoán vậy, vừa rồi Đông Phương Bất Bại xuyên qua khe cửa nhìn thấy rõ ràng mọi cử động của hắn cùng Len. Bởi vì Dương Liên Đình đưa lưng về phía cánh cửa, lại bất tri bất giác bị Len phong tỏa tinh thần lực, cho nên không phát hiện được Đông Phương Bất Bại nhìn trộm.

Mà lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại nhìn thấy khuôn mặt thực của Len, liền nhịn không được hít một hơi trong lòng.

Không nghĩ tới bộ dáng của vị ‘Lan huynh’ kia lại đẹp như vậy, tuy là nam tử, nhưng loại mỹ mạo này đã ở mức độ siêu việt, bất luận nam hay nữ đều sẽ bị hắn hấp dẫn, thậm chí sẽ ở trong tâm cảm thán một câu: hại nước hại dân.

Dù Đông Phương Bất Bại có khoan dung đến đâu, nhưng y vốn lại không phải một người độ lượng, thực ra thì từ sau khi luyện [Quỳ Hoa Bảo Điển], điên đảo càn khôn, bước trên con đường tu luyện âm nhu, tâm tư càng trở nên mẫn cảm, biến chuyển trăm lần. Huống chi Len tận lực ‘gần gũi’ với Dương Liên Đình, lửa giận của Đông Phương Bất Bại tăng vọt, hàm răng ngứa ngáy, hận không thể xông lên dùng sức tách hai người kia ra mới được.

Lúc này y ghen tuông khó tiêu, đối với Dương Liên Đình đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.

“Ha ha a……Hảo Đông Phương, hảo phu nhân, hảo lão bà……”

Dương Liên Đình mặt dày mày dạn quấn quýt, cưỡng chế ôm lấy Đông Phương Bất Bại, nịnh nọt nói:

“Trong tâm vi phu luôn chỉ có một mình ngươi, ngươi cũng biết rõ mà. Ngươi không biết đâu, vừa rồi dưới chân núi ta nhìn thấy bộ dáng ngươi đạp trăng trở về, tim đều đập đến mãnh liệt. Biết vì sao không?”

Đông Phương Bất Bại bị hắn dùng sức ôm như vậy, nghe lời hắn nói bên tai, khí tức vờn quanh, đã nhịn không được đỏ ửng mặt.

“Vì cái gì?”

Thanh âm của y trở nên trầm thấp mềm mại.

“Ta cho rằng ta đã nhìn thấy tiên tử.”

Dương Liên Đình ghé vào tai y chậm rãi nói.

Thanh âm của hắn vốn đã vô cùng êm tai, lúc này lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, tận lực mê hoặc, Đông Phương Bất Bại lập tức cảm thấy toàn thân trở nên khô nóng, một cỗ nhiệt lưu trong người bắt đầu chậm rãi dấy lên.

“Hảo Đông Phương, ngươi không biết bộ dáng vừa rồi của ngươi có bao nhiêu mê người đâu……”

Dương Liên Đình một bên dỗ dành nịnh nọt, một bên chậm rãi vuốt ve trên người y, đôi tay kia giống y như có ma lực, từng chỗ chạm qua đều đốt lên một mảnh nhiệt lượng.

“Ân hừ……”

Đông Phương Bất Bại nghe lời tâm tình chân thành của hắn bên tai, trên người cảm nhận được khí tức cùng khiêu khích của hắn, dần dần không chống đỡ được, lại nhịn không được bắt đầu rên rỉ.

Dương Liên Đình thấy y đã động tình, thái độ nhũn dần, làm sao còn do dự nữa? Hai tay lập tức chụp tới, ôm ngang lấy Đông Phương Bất Bại, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt y lên giường.

Đông Phương Bất Bại biết rõ hắn muốn gì, nhịn không được liếc mắt trừng hắn. Chỉ là ánh mắt kia mềm mại đáng yêu lại vô lực, chỉ có ý oán trách cùng khiêu khích, ở đâu còn nửa vẻ tức giận?

Dương Liên Đình thấy y một thân hồng y nằm ở giữa đệm chăn, mái tóc dài đen nhánh xõa tung đầy giường, vạt áo buông lỏng để lộ làn da trắng nõn cùng xương quai xanh duyên dáng, nhịn không được hít một hơi thật sâu.

“Đông Phương, ta rất nhớ ngươi……”

Dương Liên Đình hoa mắt thần mê, si ngốc cúi xuống, hôn lên đôi môi động lòng người của Đông Phương Bất Bại.