Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân - Hiện Đại Giáo Chủ / Thất Chi Đông Ngung

Chương 7: Bình dấm lớn, bình dấm nhỏ




Edit: Tiểu Dạ

Beta: Khởi Vũ

 —-

“ Anh đẹp trai, lão bà nhà anh thích bánh ngọt nhà ta, anh thế nào lại ràng buộc tự do của người ta? Yêu nhau như vậy là không được…”

….

Kì Sam lạnh lùng mười phần trừng mắt liếc tiểu nữ sinh kia một cái, trong lòng âm thầm oán thán: Tiểu nha đâu ngươi thì biết cái gì, vị này của ngươi là chocolate, ta muốn thì chỉ cần nói trông nó không khác gì phân, lão bà nhà ta tự nhiên không thèm đồ nhà ngươi nữa, cần gì ta “không cho”?



Từ lúc ra ngoài đến giờ đã gần hai tiếng, hai tay vẫn trống trơn, quả nhiên nam nhân sinh ra không phải đi dạo phố. Cho đến khi lên tầng ba, Kì Sam mới tìm thấy mục tiêu đi siêu thị của mình –  làm phong phú cho cái tủ lạnh trong nhà. Lúc trước không có thời gian rảnh đi siêu thị, giờ nên mua thêm vài thứ. Vì thế đẩy xe hàng, thứ gì cần đều không tiếc tiền vung tay.

Ở khu đông lạnh chọn mua mấy túi thực phẩm ăn nhanh, ai bảo hắn không nấu cơm cơ chứ, đôi khi làm việc quá muộn không kịp ăn khuya, chỉ có thể lấy vài thứ này tùy tiện lấp bụng. Nghĩ đến việc trong nhà giờ  thêm một người, vì thế lại ném thêm một ít, sau đó quyết đoán chuyển sang “chiến đấu” nơi khác.

Không đến nửa giờ, hai xe đã đầy các loại thực phẩm loạn thất bát tao. Mỳ ăn liền, bánh quy ít đường, vài hộp sữa, còn có hoa quả, đương nhiên không thể thiếu đồ ăn cho Thịt Viên.

Cuối cùng, Đông Phương không thể không thôi chất thêm vào trong xe. Người ngoài nếu biết hai cái xe này cùng tiến vào một cửa nhà, hoặc sẽ hoài nghi bọn họ sắp thành dân tị nạn, hoặc là kết luận họ từ khu tị nạn trốn tới, người trước thì phòng cái đói, người sau thì đói đến sợ. Thực tế, dù sao cũng là bệnh đã thành quán tính của nam nhân sống một mình mà thôi, đồng thời cũng là bi ai của người đàn ông độc thân.

“Mua nhiều như vậy, tủ lạnh chứa nổi không?”

Nhờ Đông Phương nhắc nhở mới giật mình, Kì Sam mới phát hiện hai cái xe đẩy đồ sộ “hoành tráng” ra sao.

“ Chắc hẳn không sao…Hôm nay chúng ta mua trước thế thôi, giờ quay lại tính tiến,”

Hai người hai xe quay loạn khắp siêu thị rốt cuộc cũng quyết định được “đích”  cuối cùng  – quầy thu ngân thẳng tiến. Nhưng đương nhiên “táo”  thị trường nơi này không nỡ để họ cứ như vậy mà đi rồi.

Khi đi qua khu ăn uống, Đông Phương ngừng lại một chút, nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ nhỏ xinh đẹp.

“Vị này, muốn ăn thử một chút không ạ? Không chừng sẽ hợp khẩu vị của ngài nha!” Phụ trách tiệm là một cô gái nhỏ nhắn hoạt bát.

Đông Phương đem tầm mắt chuyển qua bên người Kì Sam, nhìn qua như đang “hỏi chồng”, còn thực tế là ý tứ gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.

Kì Sam cười cười, ghé vào gần bên tai giải thích cho hắn nghe.

Xung quanh vô cùng ầm ỹ, cô gái bán hàng không nghe được hai người nói chuyện với nhau, tưởng Kì Sam không cho Đông Phương mua bánh, vì thế hướng hắn chén ép nói: “Anh đẹp trai, lão bà nhà anh thích bánh ngọt nhà ta, anh thế nào lại ràng buộc tự do của người ta? Yêu nhau như vậy là không được…”

Đầu năm nay,nếu muốn đẩy mạnh tiêu thụ thì chiêu gì cũng không từ!

Kì Sam lạnh lùng mười phần trừng mắt liếc tiểu nữ sinh kia một cái, trong lòng âm thầm oán thán: Tiểu nha đầu ngươi thì biết cái gì, vị này của ngươi là chocolate, ta muốn thì chỉ cần nói trông nó không khác gì phân, lão bà nhà ta tự nhiên không thèm đồ nhà ngươi nữa, cần gì ta “không cho”?

Mới có từ tầng dưới lên tầng trên, hắn cùng với Đông Phương quan hệ cũng tăng đột biến, nhoáng một cái từ người yêu sang vợ chồng? Thời đại tiên tiến nên tình cảm cũng thật mãnh liệt.

Kì Sam quả thật không có ý ngăn cản Đông Phương, mà ngược lại, hết lần này đến lần khác hắn phải cam đoan rằng cái bánh ngọt thoạt nhìn giống như hàng “fake” này thật sự ăn được, sau đó, đưa người này tới bên bàn thử, tự mình chọn một miếng đút cho hắn ăn.

Thấy thế, cô gái kia hoàn toàn đem việc buôn bán vứt qua một bên, khoanh tay, vẻ mặt say mê. “ Đáng ghét…Trước nơi đông người mà cứ ân ân ái ái, không thèm nghĩ xem tâm tình của những người độc thân ra sao à nha ~….”

Đông Phương nhấm nháp trong miệng hương vị ngọt ngào của món điểm tâm, ánh mắt gợn sóng không chút sợ hãi, nhìn không ra được hắn nghe hiểu được lời cô gái nói hay không.

Còn lại Kì Sam thì mắt điếc tai ngơ, đối với cô gái đang phùng mang trợn má kia hoàn toàn không thèm nhìn.

“Thích không?” Nhìn Đông Phương gật đầu, Kì Sam quay lại nói mới cô gái: “Phiền cô giúp tôi chọn hai vị khác nhau cho vào túi.”

“ Hả? Ta nhìn nhầm sao? Anh đẹp trai này ngươi chắc chỉ tỏ vẻ bề ngoài chăm sóc thôi, rõ ràng bộ dạng lạnh lùng lãnh khốc như vậy…Quả nhiên là nam nhân lưu manh!” Cô gái một bên cằn nhằn không dứt, tay thì nhanh nhẹn cho bánh vào túi. “ Tại sao đàn ông con trai tốt đều là “hoa đã có chủ” hết rồi chứ? Thế nào, lần sau ghé qua có muốn thay đổi khẩu vị không? Bánh “cao quý lãnh diễm” đương nhiên rất ngon, nhưng ngẫu nhiên thử xem “bánh trứng vui tươi ấm áp” cũng có khi yêu cảm giác mới mẻ đó hơn nha! Nhân bên trong đều giống nhau(*).”

“Vậy sao? Cám ơn gợi ý của cô. Nhưng cái loại này nọ đó vị quá ngọt, không hợp với tôi.” Kì Sam cầm lấy túi bánh ngọt, cùng Đông Phương rời đi, lưu lại một câu cuối cùng: “Nhân đều giống nhau(*).”

(*) Hai câu này có thể hiểu theo 2 nghĩa: (1) Nhân(bánh) đều giống nhau. (2) Nhân (người) cũng giống nhau vậy. Ý của cô bán hàng là: Kì sam về sau có muốn hẹn hò với cô để “thay đổi khẩu vị không?”. Và anh Kì sam cũng đáp lại: “Không hợp khẩu vị của tôi”

Đợi cho hai người họ đi một khoảng khá xa, cô gái phụ trách khu vực khác bên cạnh  làm cùng mở miệng: “Ninh tỉ, em thấy chị không nên ở đây làm công, mà  nên đi bán quải trượng (gậy chống) ý, thấy đôi nào cũng muốn chen vô làm chân thứ 3 thôi à.”

“Cô có biết thế nào là lạc thú không? Hơn nữa, cùng lão bà đi dạo phố, nam nhân tốt như thế đâu có nhiều, thật khiến người ta kìm lòng không đặng mà…”

“Cũng đúng…”

Nữ nhân một khi có chuyện để tám thì không cần phân trường hợp, có thể nói đủ thứ trên trời dưới biển.

Trong hoàn cảnh này, người bình thường đương nhiên không thể nghe rõ hai cô gái đang nói gì. Nhưng với nhĩ lực của Đông Phương, nói là nghe không sót một chữ cũng quả thật không ngoa.

Trong lời nói vừa rồi của cô gái kia, trừ bỏ Kì Sam, hắn cũng nghe ra được chút ý tứ trong đó, tâm tình vốn đã không tốt, lúc này lại nhíu mày.

“Không thoải mái sao?”

“Không có việc gì.” Trong lòng bỗng nhiên dâng lên vài phần không vui, nghĩ đến kẻ đầu têu, Đông Phương dùng luôn lời hỏi han đó, nói tiếp: “Chân hơi đau một chút. “

” Thanh toán xong chúng ta sẽ về nhà. “

Kì Sam đỡ hắn đi, tay đặt tại bên hông, người ngoài nhìn vào thấy vô cùng thân thiết.

Vừa yên tĩnh được chốc lát, hai giọng nữ đó lại một lần nữa sôi nổi cất lên.

“Ninh tỷ, xem ra đôi này tình cảm thật sự đó nha, chị “trượt chân” rồi.”

“Chân ta đâu nhất thiết phải đặt ở người này. Còn nữa, ngươi không nhận thấy đôi kia là nam nam à? Thật đúng là chỉ giỏi hóng hớt.”

“Kia á? Mái tóc kia….Em lại không nhận ra a ~~ Mắt kém quá rồi!”

“Cô là cái đồ tròng mắt quên mang ra khỏi cửa, toàn 1 màu trắng không”

“Nhưng do chị “rù quyến” người ta nha.”

“Chém gió cho vui thôi, cô còn không buông tha cho tôi sao?”

“Cái này là tình thú, không phải là tôn chỉ sống của chị hay sao”