[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 34: Ôm




Tô Dật Dương đứng ở cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn Võ Thanh Vân, Võ Thanh Vân cảm thấy cả người đều ở phát run, hắn không biết hắn đến tột cùng là sợ cái gì, chỉ là nụ cười của Tô Dật Dương càng ngày càng lạnh.

Rõ ràng, rõ ràng hắn mới là người được mọi người kính ngưỡng vì cái gì người được hắn gọi là ‘đồ đệ’ này lại khắp nơi đối nghịch hắn. Đầu tiên là tìm người giết hắn, sau đó còn mạc danh kỳ diệu sống lại.

“Sư phụ, ngươi muốn hỏi là vì sao ta vẫn còn sống. Hiện tại ta có thể nói cho ngươi, ta sống là vì muốn đem ngươi từ trên đài kéo xuống.”

Mỗi người đều bị lời nói ngoan lệ của Tô Dật Dương dọa sợ, cũng không cấm phỏng đoán, đến tột cùng hai người này đã xảy ra chuyện gì.

“Ta làm cái gì?” Võ Thanh Vân rất nhanh quyền đầu, chỉ sợ trong thanh âm để lộ ra một tia run rẩy.

“Ngươi làm cái gì? Ngươi là một kiếm đâm vào đồ nhi của ngươi a.” Tô Dật Dương nói như là một kiện vô cùng tức cười, nhưng mọi người nghe đến sau lưng lạnh run.

“Tức cười, ngươi có chứng cớ gì!”

“Chứng cớ? Xuất hiện đi.” Theo lời Tô Dật Dương vừa xong, phía sau cửa chui ra một tiểu nam hài.

Khoảnh khắc nam hài kia nhìn thấy Võ Thanh Vân, đồng tử bỗng nhiên phóng đại, hét lớn:“Chính là hắn, ngày đó chính là hắn một kiếm đem Tô Dật Dương đâm bị thương.”

Nam hài đúng là Dương Liễn ngày đó bị Võ Thanh Vân đánh xỉu, có lẽ là Võ Thanh Vân đối với bản thân tuyệt đối tự tin nên không đem Dương Liễn giết người diệt khẩu.

Sau khi Dương Liễn tỉnh lại liền phát hiện Võ Thanh Vân cùng Tô Dật Dương đang đánh nhau, lúc ấy bị khiếp sợ đến một câu cũng không nói được.

Nhìn thấy Tô Dật Dương ngã vào cũng máu, hắn cũng cực lực ẩn nhẫn, không phát ra một tia thanh âm.

Còn nhớ rõ ngày ấy khi Võ Thanh Vân rời đi……

“Ngươi không sao chứ.” Dương Liễn nhanh chóng ghé vào bên người Tô Dật Dương, hắn thật sự là quá ngu ngốc, lại có thể dễ dàng tin lời người khác, khiến Tô Dật Dương chịu chết.

“Dược.” Tô Dật Dương dùng hết một tia khí lực cuối cùng, hắn không thể chết được, hắn tin tưởng sẽ có người đang chờ hắn.

Dương Liễn nghe thế, nhanh chóng tìm kiếm, tận lực không đụng tới Tô Dật Dương, hắn biết càng chạm máu sẽ chảy càng nhanh.

Rốt cục tìm được bình dược ở thắt lung Tô Dật Dương, Dương Liễn đem viên thuốc bỏ vào miệng hắn, mà Tô Dật Dương dùng sức nuốt xuống.

“Ngươi biết huyệt đạo cầm máu không?”

“Biết, biết.” Dương Liễn có chút nghẹn ngào, hắn rất sợ lại có người ở trước mặt hắn chết đi.

“Còn không nhanh!” Tô Dật Dương nói xong câu đó thì kịch liệt ho khan, Dương Liễn nhanh chóng điểm trú huyệt đạo, thế này máu mới ngừng chảy.

Tô Dật Dương nghĩ đến đây âm thầm cười cười, nếu không có Cơ Linh, thật đúng là không biết có thể còn sống trở về hay không, không biết có phải đây là do y dự tính trước không.

Võ Thanh Vân nhận thấy được không ai đứng ở bên người hắn, lập tức bộc lộ bộ mặt hung ác, quyết định muốn giết ra một đường máu. Núi xanh còn đó, không sợ không củi đốt. Vì thế trực tiếp nhằm về phía Tô Dật Dương đứng ở cửa.

Tô Dật Dương hơi lui về phía sau, chọn xong tư thế nghênh chiến, cũng bất cẩn liên lụy đến miệng vết thương.

Thật sự là đáng chết. Tô Dật Dương có chút chống đỡ không được.

Mọi người có lẽ bị biến cố bất thình lình làm sợ tới mức không thể nhúc nhích, các cõ lâm cao thủ thế nhưng trơ mắt nhìn Võ Thanh Vân công hướng Tô Dật Dương.

Võ Thanh Vân bởi vì không có đeo kiếm, một chưởng hướng Tô Dật Dương bổ tới.

Đột nhiên một phiến quạt xuất hiện ở trước mặt Võ Thanh Vân, tốc phi nhất vũ, trong phiến tràn ngập hương vị kỳ quái.

Có trá, Võ Thanh Vân đúng lúc thu tay lại, ngừng thở.

“Ngươi……” Tô Dật Dương nghĩ tới trăm ngàn loại tình hình cũng Cơ Linh gặp lại, nhưng không nghĩ đến tình hình này a.

Cơ Linh nhìn thấy chiết phiến không có hiệu quả, trong lòng âm thầm mắng một tiếng, nghênh thân vọt qua.

Võ Thanh Vân nhìn thấy Cơ Linh thu hồi chiết phiến, đắc ý mỉm cười, lại ngưng tụ khí lực, một chưởng kích qua.

Lúc này đây Cơ Linh không có may mắn như vừa rồi, bị ngạnh sinh sinh đánh bay xa một trượng, Tô Dật Dương sau khi nhìn thấy, nhanh chóng tiếp được Cơ Linh.

Nhìn thấy sắc mặt Cơ Linh tái nhợt, khóe môi còn lưu lại vệt máu, tâm Tô Dật Dương có chút co rút đau đớn, hắn rốt cục biết vì sao lại đối với Cơ Linh có loại cảm giác này.

Võ Thanh Vân cũng không rãnh xem cãnh này, phi thân bước ra ngoài, chính là mới vừa đi vài bước, thân hình ngừng lại, xương cốt tựa như bị gãy mà ngã xuống.

Trong đám người, một cô nương cao giọng kêu lên.

“Các ngươi còn chờ cái gì a, bắt a!” Mọi người mới rốt cục phản ứng lại đây, như ong vỡ tổ liền xông ra ngoài.

Tần Ngọc đứng ở chỗ cũ, cười đến giống như hoa, hô to:“Đỗ bà bà!”

Đỗ Nguyệt Nương tâm bắt đầu run rẩy, quả nhiên bị phát hiện.

Tô Dật Dương nghe Cơ Linh trong lòng cười khẽ:“Độc ở trên người ta, hắn sao có khả năng không chết.” Nói xong lại ho khan một tiếng.

Nghe thế, Tô Dật Dương trong lòng thầm nghĩ: Đứa ngốc, rồi gắt gao đem Cơ Linh ôm vào trong ngực.

Cơ Linh nhận thấy Tô Dật Dương không thích hợp, nâng lên một bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai Tô Dật Dương, quả nhiên nơi đó ướt đẫm.

“Ngươi còn dám làm như vậy thử xem.”

“Đã biết, đã biết.” Cơ Linh thanh âm sủng nịch.

Đỗ Nguyệt Nương vỗ về cằm, cười đến gian trá: Cơ tình thiêu đốt năm tháng a.