Đông Phương Thần Thám

Chương 124: Lại gặp con tàu ma (1)




Con tàu trôi dạt kỳ lạ nằm ở hướng 320 độ, cự ly 12,5 hải lý so với tàu Lê Sa Hào.

Tàu Lê Sa Hào dùng tốc độ thấp nhất, vô cùng cẩn thận để tiếp cận con tàu trôi dạt này, khoảng cách càng lúc càng được rút ngắn, dáng vẻ thật sự của con tàu này cuối cùng cũng lộ ra.

Đây là một con tàu chở hàng cỡ lớn, thân tàu dài hơn 200 mét, rộng hơn 50 mét, tuy bây giờ trên boong tàu trống rỗng, mép nước cũng cao, lộ ra khỏi mặt nước, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được rằng nếu con tàu này chở đầy hàng hóa thì trọng tải nhất định có thể lớn hơn ba mươi nghìn tấn, xem ra thông tin biểu hiện trên AIS khá đúng; tàu Lê Sa Hào dừng cách con tàu này không xa, mọi người thay phiên nhau dùng ống nhòm quan sát con tàu lớn này, bởi vì vẫn đang là ban đêm nên chỉ có thể bật đèn sáng choang lên để nhìn, không chỉ bật đèn điều hướng (màu đỏ, màu xanh lục của đèn mạn thuyền, màu vàng của đèn tín hiệu, đèn hậu) mà ngay cả đèn trên boong tàu cũng bật hết, vì vậy có thể nhìn thấy từng chi tiết trên tàu rất rõ.

Đúng như dự đoán, đặc điểm lớn nhất trên con tàu lớn này chính là: Không một bóng người!

Lý Nhất Đình quan sát bằng ống nhòm một lúc, hơi cau mày, ông quay sang hỏi thuyền trưởng Mạt Quyền.

“Đây là tàu gì vậy, sao trông cứ thấy là lạ?” Thật ra, ông cũng không thể nói con tàu này kỳ lạ ở đâu, chỉ là trực giác đột nhiên nói như vậy.

Lúc này, gần như tất cả mọi người đều đã tập trung ở boong tàu trên đỉnh nhỏ, tầm nhìn ở nơi này rộng rãi nhất, nhưng diện tích lại không lớn, vì vậy có hơi chật chội một chút. Nơi này chủ yếu dùng cho nhân viên tăng cường quan sát khi có tình huống xấu, vì vậy còn được trang bị hai chiếc kính viễn vọng có bội số lớn, lúc này, thuyền trưởng Mạt Quyền đang dùng chiếc kính viễn vọng bên phải để quan sát con tàu kia, ông ta vẫn không nói gì.

Một lúc lâu sau, ông ta mới than nhẹ một tiếng: “Con tàu kia thật ra cũng giống tàu Lê Sa Hào của chúng ta, chỉ có điều là trọng tải lớn hơn gấp hai, ba lần; anh cảm thấy nó quái dị chẳng qua là vì hiện tại nó không có container chuyên dụng, cũng không có bất kỳ một thủy thủ nào hoạt động... Vừa rồi, tôi đã quan sát kĩ tình huống trên thân tàu, cơ bản có thể xác định rằng đây chính là một con tàu vừa thoát khỏi một trận gió lốc.”

Thượng úy Cù Nghi Huy nghe vậy cũng nói: “Đúng thế, tuy ban đêm không nhìn rõ lắm, nhưng một số nơi trên tàu rõ ràng có hơi biến dạng, thân tàu cũng có dấu vết tổn hại do sóng gây ra, hẳn là do cơn bão lớn gây ra.”

Từ lúc trở lại vùng biển này, Vạn Vĩnh Khôn mới hơi hồi thần lại, anh tò mò hỏi: “Nếu như chúng ta không tìm được con tàu này, khiến nó bị trôi dạt thêm một thời gian dài nữa thì liệu có phải sẽ trở thành con tàu ma không?” Vấn đề này tuy nghe có hơi ngây thơ nhưng đây đúng là suy đoán trong lòng của rất nhiều người.

Không nghĩ tới thuyền trưởng Mạt Quyền lại gật đầu: “Căn cứ vào định nghĩa con tàu ma hiện nay mà nói, đúng là rất có khả năng ấy, tuy con tàu này không chìm trong gió lốc, nhưng tất nhiên đã bị hư tổn nghiêm trọng, các thủy thủ trên đó chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, nếu không có người cứu viện thì có lẽ nó sẽ tiếp tục trôi nổi ở vùng biển này, biến thành con tàu ma mà người ta thường nói.”

Lý Nhất Đình đưa ra một câu hỏi: “E rằng bây giờ vẫn không thể xác định trên tàu có còn người sống sót hay không đúng không?”

Thượng úy Cù Nghi Huy cười nói: “Tất nhiên rồi, nhưng do bây giờ là ban đêm, nếu muốn leo lên mạn tàu cao hơn mười mét này để điều tra thì chỉ e không phải là chuyện dễ dàng.”

Vạn Vĩnh Khôn ngạc nhiên nói: “Đúng thế, vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Chỉ có thể chờ tới lúc trời sáng, đến lúc đó, chúng ta sẽ cho thủy thủ buộc dây cánh buồm lái ca nô tới gần, sau đó leo lên mép tàu và thả thang dây xuống, vậy thì chúng ta mới leo lên con tàu ấy được.” Thuyền trưởng Mạt Quyền nói xong, mọi người mới hiểu ra, xem ra muốn làm chuyện này cần phải có kỹ thuật.

Bất cứ chuyện gì cũng không thể suy nghĩ qua loa được, huống chi là giữa đại dương mênh mông.