Đông Phương Thần Thám

Chương 145: Thay đổi kế hoạch




“Ôi cái tên này, đùa với chúng ta kiểu này à.” Khang Thoa thuận miệng cười ha hả: “Nếu là chỗ tốt mà người anh em này giới thiệu thì chúng ta cũng không thể đi phí công một chuyến.”

Khang Thoa đưa mắt ra hiệu với Cù Nghi Huy, vị thượng úy cảnh sát biển có kinh nghiệm phong phú này lập tức hiểu ý của anh ta, liền bịa ra một câu chuyện.

“Đến đây một chuyến vốn không dễ gì, ông chủ, bạn của tôi nói ở chỗ ông có một vật hiếm lạ, không biết có tiện giới thiệu một chút không?” Cù Nghi Huy cười híp mắt, nói.

Ông già tóc bạc phơ không hề cảm thấy ngạc nhiên, có lẽ do vị trí tiệm của ông ta nằm ở góc vắng vẻ, bình thường chủ yếu đều dựa vào giới thiệu mới có mối làm ăn. Hình như ông ta đã sớm quên hai người này từng tới đây để tìm người, chỉ tập trung nghĩ tới việc buôn bán của mình.

“Mang đủ tiền chưa?” Ông già đi thẳng vào vấn đề, rõ ràng là ông ta không có hứng thú nói chuyện lan man.

Khang Thoa vội vàng gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên.”

Ông già run rẩy đưa tay trái lên, chỉ vào thứ trông như một chiếc bình sứ đang bày bên kia tường. Hai người nhìn theo hướng ông ta chỉ thì mới phát hiện ở đây bày ít nhất mười mấy chai lọ lớn nhỏ, có cái trong suốt, vừa nhìn đã biết là rượu thuốc, chất lỏng trong bình không chỉ có màu vàng sẫm mà còn có những sợi vẩn đục, tầng ngoài của chất lỏng thậm chí còn có chút cặn khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Khi đến gần để xem thì mới thấy có rất nhiều loại rắn biển có hình dạng kỳ lạ được ngâm trong đó. Bọn họ không khỏi âm thầm nhíu mày. Những cái bình màu nâu khác thì không thể thấy rõ thứ ở bên trong, nhưng chắc đó cũng không phải là thứ gì bình thường.

“Các anh tự chọn đi.” Ông già nói xong cũng không để ý tới bọn họ mà tự mình nuốt mây nhả khói.

Hai người hơi do dự, không lẽ trong mấy cái bình sứ này toàn là rắn độc sống sao? Khang Thoa bất chấp mà tiến lên phía trước, dù sao thì anh ta cũng đến từ rừng núi nên khá hiểu về rắn, trong lòng cũng không đến nỗi quá hoảng sợ. Cù Nghi Huy lại chậm chạp không tiến lên.

Khang Thoa cẩn thận đưa tay mở nắp của một cái bình gốm rồi nhanh chóng rụt tay lại, việc mạo hiểm không cần thiết thì vẫn nên phòng bị thì hơn. Nhưng không có thứ còn sống nào thò đầu ra giống như trong tưởng tượng, anh ta thò đầu tới nhìn thì không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Khang Thoa kéo ống tay áo của Cù Nghi Huy, ra hiệu cho ông ta tự mình nhìn xem sao. Cù Nghi Huy nghi ngờ thò đầu tới xem thì thấy trong bình gốm đầy thứ tinh thể màu trắng.

Thứ này đương nhiên không phải là muối, nhưng lại đổ đầy miệng bình cứ như muối ăn vậy.

Tuy hai người không làm trong ngành có công tác đặc thù gì kia nhưng chút kiến thức thông thường này vẫn phải có. Những tinh thể màu trắng nằm ở trong căn phòng nhỏ không sáng sủa lắm mà vẫn sáng lấp lánh, rõ ràng đó chính là thứ có tên khoa học là Methamphetamine, hay thường được gọi là ma túy. Cù Nghi Huy đưa tay ra sờ rồi ngửi thử, lại liếm thử mới hơi gật đầu, xác nhận kết quả này.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, xem những cái bình gốm to nhỏ này thì ma túy trong đó ít nhất phải mấy cân. Nếu thật sự mua một bình này về thì nửa đời sau của bọn họ sẽ phải bị tù mọt gông.

Từ đầu đến cuối, ông lão không hề nói gì, nhưng Khang Thoa bỗng nhiên lại có cảm giác ngột ngạt. Một ông già trông có vẻ rất bình thường nhưng lại là kẻ buôn ma túy? Anh ta nghĩ chắc không chỉ có riêng ở đây, theo như cách giao dịch bình thường thế này thì việc mua bán ma túy được trên đảo Puruin tiến hành trắng trợn. Trông dáng vẻ ông lão thế này thì cùng lắm chỉ là tiểu tốt, chắc hẳn ở đây còn có cả một trùm buôn thuốc phiện.

Một luồng khí lạnh chạy dọc cột sống của Khang Thoa, hiện giờ đã vào tình thế cưỡi hổ khó xuống, rốt cuộc phải xử lý thế nào mới tốt, trong lòng anh ta không hiểu sao lại thấy hoang mang.

“Ừm…” Anh ta cố gắng bình tĩnh, nếu như lúc này lộ ra sơ hở thì hậu quả khó mà lường được.

Anh ta cười gượng: “Số lượng có hơi lớn… Ông chủ, hôm nay chúng tôi đến đây thật ra chủ yếu chỉ để xem hàng thôi.” Anh ta cố ý nói hàm hồ, hầu hết người ta sẽ không đoán ra anh ta đang nói một bình hay cả một phòng.

Ông già tóc bạc hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng bắn ra từ cái mắt híp kia khiến người ta không tự chủ được rùng mình một cái, nhưng giọng nói của ông ta vẫn bình tĩnh: “Lượng nhỏ thì tôi không xuất hàng.”

Cù Nghi Huy nhanh trí, vội nói: “Ông chủ của chúng tôi hôm nay không đến, ông xem, bọn tôi lấy ít hàng mẫu được không? Để xem độ tinh khiết có đủ không, còn phải để ông chủ của bọn tôi tự mình quyết định nữa…”

Cuối cùng, ánh mắt lạnh như băng kia cũng hơi dịu xuống, ông già tóc bạc rút một cái bình nhỏ ở trong lòng ra rồi ném qua, Cù Nghi Huy vội vàng đón lấy.

“Một ngàn đô.” Ông già thản nhiên nói.

***

Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, khoảng hơn bảy giờ tối, đoàn người Bắc Đình gặp nhau ở phía Đông của đảo. Địa điểm gặp nhau thì tùy ý, đảo không quá lớn nên cứ hẹn gặp ở phía Đông. Địa điểm tập hợp là một quán cà phê nhỏ, tên của quán cà phê này được Thẩm Minh Nguyệt phiên dịch lại, đại khái là “Quán cơm Tây Hokkaido”. Nói cách khác, nơi này ngoại trừ uống cà phê ra thì còn có thể giải quyết vấn đề cơm nước.

Nhóm Khang Thoa và Vạn Vĩnh Khôn đều mang đến tin tức khiến người ta khiếp sợ cho Trần Thiên Vũ. Chỉ vẻn vẹn một ngày mà bọn họ phát hiện ra trên đảo công khai giao dịch súng đạn và ma túy – hai thứ đủ để người ta rơi đầu. Không cần phải nói, nơi này chính là một ổ cướp chính hiệu, chẳng trách thuyền trưởng Mạt Quyền thà chịu hoàn cảnh nguy hiểm còn hơn đặt chân lên một nơi thế này. Nhưng hai người đều rất cẩn thận, khi báo cáo thì khá khó hiểu.

Tình hình hiện tại đã trở nên vô cùng kỳ lạ, không ai dám bảo đảm thân phận của mình sẽ không bị những người này nhìn ra. Bọn họ dám làm những hành vi phạm tội ở mức độ cao nhất trên đảo Puruin thì tất nhiên đám phạm tội đó chính là những kẻ cực kỳ hung ác, thậm chí còn là một tổ chức tội phạm khổng lồ. Trong kế hoạch hành động tiếp theo, chỉ cần hơi không cẩn thận thì nhóm người mình hoàn toàn có thể không ở lại đảo này nổi nữa.

Sắc mặt của mọi người đều nặng nề lạ thường, không ai dám nói gì. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đảo Puruin hung hiểm quả nhiên không hề kém cạnh so với Tam giác Rồng.

Lúc này, bọn họ cực kỳ muốn gặp người vẫn mãi chưa về là Lý Nhất Đình.

Cái tên này, hôm nay chạy đi đâu vậy?

Trần Thiên Vũ lại không quá lo lắng cho sự an nguy của Lý Nhất Đình. Trong đám người này, cũng chỉ có Lý Nhất Đình đã từng là một cảnh sát hình sự, khả năng vừa lên đảo đã gặp phải nguy hiểm không lớn, chỉ sợ rút dây động rừng thôi. Những hành động của mấy người này không biết chừng sẽ gián tiếp ảnh hưởng tới hành động của Lý Nhất Đình.

Cuối cùng, Cù Nghi Huy nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

“Nếu đã ở trong tình hình này thì chỉ có thể yên lặng xem mọi chuyện diễn biến thế nào.” Trần Thiên Vũ trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: “Không phải bất đắc dĩ lắm thì chúng ta chỉ có thể tự coi mình là khách hàng bình thường. Nói thật, mấy người chúng ta không khác gì người dân bình thường cả. Hiện giờ, điều tôi lo nhất chính là mấy người anh em của anh, tuyệt đối không nên để lộ ra sơ hở gì.”

Đương nhiên là Cù Nghi Huy cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, ông ta gật đầu, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng triệu tập tất cả mọi người, dừng tất cả các hoạt động trên đảo lại. Nếu không được thì chúng ta tìm khách sạn để ở, trước khi tàu hàng rời đảo thì làm ổ trong khách sạn giết thời gian.”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Tôi nghĩ cũng chỉ có thể như vậy thôi… Anh phải nhanh thông báo cho đoàn người Chương Kiến An biết, tốt nhất là tập trung lại một chỗ, chờ tin của bọn tôi bất cứ lúc nào.”

Cù Nghi Huy gật đầu: “Chúng tôi tìm điểm dừng chân rồi sẽ thông báo cho các anh ngay.”

Ông ta bổ sung: “Tốt nhất các anh phải khiêm tốn một chút, nơi này mỗi một người qua đường nhìn thì tưởng là người bình thường nhưng e rằng không hề đơn giản đâu, nhỡ đâu lại lục soát Lê Sa Hào thì…” Ông ta không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu ý của ông ta. Hơn nữa, tuy rằng nơi này ồn ào nhưng dù sao vẫn là nơi công cộng.

“Tôi biết, mọi chuyện phải cẩn thận đấy.” Trần Thiên Vũ dặn dò đơn giản, Cù Nghi Huy bèn chậm rãi rời đi, bước chân rất ung dung, mặt không hề lộ ra cảm xúc.