Đông Phương Thần Thám

Chương 150: Gợi ý của qua sông vượt biển




Hai nam ba nữ một đứa trẻ, mang theo một cái xẻng xúc cát, sọt đi biển và chiếc cần câu cá, một đường vừa nói chuyện vừa cười đùa về phía Nam của bờ biển, mỗi người còn đặc biệt mua một bộ quần áo đi biển, đội mũ chống nắng, đeo một chiếc kính râm, chân đi dép xỏ ngón, trông chẳng khác gì khách du lịch trên đảo.

Đúng là bọn họ ra bãi biển bắt hải sản, bởi vì trùng hợp là triều cường ở đảo Puruin hôm nay rút xuống, hầu hết các rạn san hô và tất cả các bãi biển trên đảo đều lộ ra dưới ánh mặt trời rực rỡ, làm người ta cảm giác dường như cả hòn đảo lập tức trở nên to lớn không ít vậy. Không ai lại bỏ qua cơ hội này, cho nên dọc theo đường đi, bọn họ gặp được nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đều đến biển để bắt hải sản, giữa đám đông ồn ào nhộn nhịp này, mấy mỹ nữ tuy rằng bắt mắt nhưng so với những người phương Tây có thân hình cao lớn, họ đương nhiên không quá nổi bật.

Đối với những cô gái bị nhốt trong khách sạn mấy ngày, giờ mới được nhìn thấy biển rộng nên cũng thấy mới mẻ, không thể nghi ngờ rằng chơi đùa sẽ tận hứng nhất, mặc dù là người lớn lên ở bờ biển như Tiểu Quả Viên cũng cực kỳ hưng phấn và vui vẻ, chỉ để lại Trần Thiên Vũ và Khang Thoa thản nhiên ngồi trên bờ cát, vừa hóng gió biển mát rượi vừa thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, thuận tiện thưởng thức những người tính tình trẻ con ấy sờ sờ vuốt vuốt vỏ sò hoặc con ốc, tùy ý thiên nhiên thần kỳ nhẹ nhàng trêu chọc tiếng lòng căng thẳng của mình.

Trời ngày càng nắng gắt, nhưng trong mắt những người hạnh phúc này, đó chỉ là một cảm giác ấm áp và thoải mái.

Tất cả đều có vẻ cực kỳ yên bình, dường như nơi này chính là chốn thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết vậy.

Khang Thoa lại có vẻ ngẫm nghĩ, nói: “Tứ ca, nếu cứ chơi đùa thêm mấy ngày như vậy, tôi sợ là Lê Sa Hào sẽ thật sự phải trở về cảng xuất phát đấy.”

Trần Thiên Vũ lại không hề vội vàng, nói: “Thuyền trưởng Mạt Quyền vừa phái người nói cho tôi biết, đáy tàu hàng hơi bị biến dạng, mười ngày nửa tháng chỉ sợ cũng không rời được đảo.”

“À, nói đến chuyện này, tôi đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, chúng ta thật sự không cần chú ý đến nhóm Hạ Nguyên Thân à? Tôi cứ có cảm giác rằng anh ta đã gạt chúng ta chuyện gì đó.” Khang Thoa nhắc nhở.

Trần Thiên Vũ nhặt lên một mảnh san hô trắng bị vỡ rồi tùy tay ném ra xa, nhẹ nhàng nói: “Mấy con cá con tôm ấy không thể nhảy ra được lòng bàn tay của chúng ta đâu, đừng để bọn họ quấy nhiễu tầm mắt. Hạ Nguyên Thân tất nhiên là có vấn đề, nhưng kiểu người ‘nói như rồng leo, làm như mèo mửa’ như anh ta vẫn không đáng để chúng ta phí nhiều tâm tư.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng bây giờ chúng ta chẳng phải vẫn không có đầu mối nào hay sao?” Khang Thoa thở dài.

Trần Thiên Vũ mỉm cười: “Thủ lĩnh chi thứ chín, vậy thì có thể cậu đã lầm rồi. Bây giờ không phải là không có đầu mối nào, mà rõ ràng là rất nhiều, muốn chắp nó lại thực sự không dễ. Bây giờ có rất nhiều người đều lộ diện, nhưng không ai giống khách du lịch nhàn tản như chúng ta, cậu cảm thấy mọi chuyện thực sự đơn giản như vậy thôi ư?”

“Tứ ca, tôi hiểu ý của ông, có một số việc đã trở thành quy tắc ngầm ở đây rồi, bất luận là người quản lý bí mật của đảo Rồng Ác, hay là mỗi một du khách lên đảo đều cho rằng tình hình bây giờ là hợp lý nhất.”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Cậu còn nhớ rõ đảo Loan Nguyệt nhỉ, chẳng phải tình cảnh này cũng tương tự sao? Đảo Rồng Ác hiển nhiên đang nằm trong một động thái cân bằng kỳ lạ, nếu tự tiện đánh vỡ quy tắc thì tất nhiên sẽ gặp phải lực cản rất mạnh, thậm chí có thể khiến chúng ta lâm vào nguy hiểm chỉ trong phút chốc; nhưng tương tự, nếu muốn hoàn toàn vạch trần chân tướng thì lại không thể không đánh vỡ sự cân bằng này... Bây giờ chúng ta đang thiếu một cơ hội tự nhiên như thế đấy.”

“Ông đang đợi Nhất Đình tạo ra cơ hội này?” Khang Thoa suy đoán.

Trần Thiên Vũ không lập tức trả lời, nhưng ánh mắt ông bỗng nhiên trở nên thâm thúy mà cực kỳ xa xôi.

“Không, tôi đang đợi một người.”

***

“Drift bottle?” Một nữ du khách xinh đẹp người nước ngoài giơ một bình thủy tinh màu nâu sẫm trong tay, cực kỳ kinh ngạc mà phát ra một tiếng đầy thán phục, bạn bè của cô ấy đều xúm lại, trên mặt lộ ra vẻ mới mẻ và hưng phấn.

Trùng hợp là Thẩm Minh Nguyệt đang ở bên cạnh họ và hết sức chuyên chú lật xem đá ngầm để tìm cua biển, lập tức nghe thấy lời nói đầy kinh ngạc ấy, năm chữ “chai trôi dạt trên biển” lập tức hiện ra trong đầu của cô, đối với những cô gái ở tuổi cô, đồ vật khá thần bí mang đầy ảo tưởng này thực sự có lực hấp dẫn trí mạng với cô.

Đúng vậy, trên hòn đảo biệt lập cách xa Trung Quốc này, không ngờ lại xuất hiện chai trôi dạt trên biển truyền tin ngàn dặm trong truyền thuyết, dù thế nào cũng phải mở mang kiến thức mới được.

Vài nữ du khách kia vẫn còn tranh nhau thảo luận về thu hoạch ngoài ý muốn này, hiển nhiên vẫn chưa thể xác định đây có phải là một chai trôi dạt trên biển thực sự hay không; có lẽ đây chỉ là rác đang trôi nổi trên mặt biển mà thôi, vì thể tích của cái chai này chẳng những hơi lớn mà trên thân chai còn có lớp nhãn in chưa được bóc ra, không rõ bên trong có thư bằng da bò hay không, dựa vào lòng hiếu kỳ bản năng, họ đã rút nút chai rượu ngoại này ra, thực sự mất không ít sức lực.

Thẩm Minh Nguyệt tiến sát vào để xem trò hay, Lưu Tử Thần và Ninh Hiểu Mạn đằng xa cũng đến gần cô, không biết đằng ấy đã xảy ra chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Khi nữ du khách đầu tiên phát hiện chai trôi dạt trên biển lấy được một hà bao nhỏ tinh xảo trong bình rượu ngoại, Ninh Hiểu Mạn vừa mới đến gần lập tức trợn to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn cái chai này, nước mắt thiếu chút nữa đã tràn mi mà ra. Cô ấy đột nhiên nổi điên vọt tới, giật lấy cả cái chai và hà bao, còn ôm chặt vào trong ngực, giống như sợ người khác lại đến cướp đi vậy.

Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Ninh Hiểu Mạn đột ngột thay đổi tính tình, không hiểu tại sao lại thế. Những du khách nước ngoài đó cũng kinh ngạc mà mở to mắt nhìn cô gái phương Đông đang lộ ánh mắt hung hăng này, mở miệng nói gì đó mà họ không hiểu được.

“Làm sao vậy? Hiểu Mạn... Đừng nóng vội, không ai cướp với em đâu.” Lưu Tử Thần dịu dàng an ủi.

Vẻ mặt của Ninh Hiểu Mạn có chút hoảng hốt, ánh mắt cô dường như mất đi tiêu cự, cô nỉ non: “Đây là của tôi, đây là của tôi...”

Thẩm Minh Nguyệt dần hiểu ra, cô không hỏi kĩ, chỉ vội vàng đến gần, kiên nhẫn giải thích cho mấy nữ du khách đang khó hiểu kia, thậm chí còn bất đắc dĩ mà nói dối, cuối cùng cũng đuổi được họ đi, rồi cô mới quay người trở lại bên cạnh Ninh Hiểu Mạn.

Trần Thiên Vũ và Khang Thoa phát hiện có chuyện dị thường, cũng chạy tới bên cạnh họ.

“Hiểu Mạn, thứ này thật sự là của em sao?” Thẩm Minh Nguyệt ngạc nhiên nói.

Ninh Hiểu Mạn ngỡ ngàng mà gật đầu, Lưu Tử Thần ôm lấy cô, muốn giúp cô tỉnh táo lại.

“Đây là anh trai của em, anh ấy đang lang thang cô độc trong biển rộng... Không biết tại sao lại lưu lạc đến đây... Em không thể để người khác xúc phạm đến anh ấy được...” Ninh Hiểu Mạn thấp giọng nói, tất cả mọi người đều không hiểu lắm.

Trần Thiên Vũ là người đầu tiên hiểu ra, ông nhíu mày nói: “Hiểu Mạn, ý của em là em đã vứt thứ này xuống biển sao? Hay là cái chai này có thể trôi dạt từ Trung Quốc ngàn dặm xa xôi đến hòn đảo nhỏ này? Nếu thế thì thật khó có thể tưởng tượng... Em có thể xác định không?”

Ninh Hiểu Mạn vẫn không nói gì một lúc lâu, Tiểu Quả Viên thấy thế liền vội vàng giải thích: “Đây là chai mà em đã giúp chị Hiểu Mạn thả xuống vùng biển Tam giác Rồng để trôi dạt đi, chị Hiểu Mạn nói rằng hà bao này là tín vật đặc biệt của vương tộc Bố Y, tuyệt đối sẽ không nhầm đâu.”

Mọi người lập tức hiểu ra, thì ra bình rượu ngoại này đã trôi từ vùng biển Tam giác Rồng đến nơi đây.

Trần Thiên Vũ cũng im lặng, thật ra ông đang nghĩ đến chuyện khác, Khang Thoa hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề tương tự.

“Tứ ca, tôi thấy bây giờ, rất nhiều nghi vấn của chúng ta chắc là đã có đáp án rồi...”

Trần Thiên Vũ gật đầu, Ninh Hiểu Mạn hơi nghi hoặc mà ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, không biết hai người đàn ông này đang thảo luận chuyện gì, còn Thẩm Minh Nguyệt thì lại nổi giận.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Hay là chai trôi dạt trên biển này có vấn đề gì...”

Trần Thiên Vũ đột nhiên cười rộ lên: “Đừng lo, chai trôi dạt trên biển này cực kỳ may mắn, thật khéo là lại trở về trong tay Hiểu Mạn, có lẽ đây là ý trời... Cũng có lẽ là anh trai em trên trời có linh, muốn chỉ cho chúng ta một con đường sáng đấy.”

Không đợi mọi người đặt câu hỏi, ông đã hạ quyết định.

“Tôi nghĩ, bí mật về con tàu ma lúc này đã hiện ra rất rõ ràng rồi, cũng tới thời khắc Bắc Đình chúng ta nên hành động. Bây giờ, hãy yên tĩnh chờ nhân chứng của chúng ta xuất trướng đi...”