Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 41: Trời mây chuyển trong xanh




Edit: A Uyển

A?

Lục Lâm cúi đầu nhìn một ngón tay đang giơ của mình, ngơ người.

"Lê Nhan, mày có muốn nhìn lại lần nữa không?" Vểnh môi đợi mấy giây, Lục Lâm lại hỏi, "Mày nhìn cho rõ đi, mấy đây?"

"Tôi nói rồi, là hai." Lê Nhan mặt không cảm xúc.

Đôi con ngươi đen láy nhàn nhạt liếc một cái, Lê Nhan đẩy Lục Lâm đang chuẩn bị tiến tới, trong lòng có chút bực dọc.

Không phải hai thì là gì?

Cũng không hiểu tại sao lại được làm nam chính, con cưng của thế giới này, thiên đạo nhất định là nhìn nhầm rồi.

Bị Lục Lâm hỏi tới hỏi lui, cuối cùng sau khi chắc chắn cái trán bị đụng vào không xảy ra vấn đề gì, Lục Lâm mới yên tâm trở về chỗ ngồi, yên tĩnh đợi Lê Nhan truyền nước xong.

Nửa tiếng sau, bình nước cũng đã truyền xong, Lục Lâm ra ngoài gọi giáo y đến rút kim.

Tiện thể còn tìm mượn thuốc mỡ Vân Nam Bạch Dược để tiêu sưng, chờ Lê Nhan được rút kim ra liền chuẩn bị tăm bông bôi thuốc.

"Không cần, tôi tự làm được rồi." Dư quang nhìn thấy Lục Lâm lại đứng lên, Lê Nhan liền mở lời trước, nói Lục Lâm đưa thuốc qua là được.

Động tác đứng dậy của Lục Lâm hơi dừng một nhịp, hắn biết Lê Nhan đang nghĩ gì.

Sau khi bị cụng đầu vào nhau, Lê Nhan liền nói với hắn rằng không thích người khác dựa vào quá gần, còn có bệnh sạch sẽ.

Nhưng mà. . .

"Ở đây không có gương, mày tự mình làm sao bôi thuốc?" Lục Lâm nhàn nhạt mở miệng.

Lê Nhan: ". . ."

Trầm mặc, Lê Nhan đành bỏ cuộc. "Vậy thôi làm phiền cậu rồi."

Không khí lại lần nữa an tĩnh, Lục Lâm đi về phía trước một bước, hơi khom người cầm tăm bông bôi thuốc. Chấm thuốc mỡ màu trắng vào da, rồi lại dùng tay chậm rãi xoa xoa, một lát sau, phần sưng đỏ trên trán liền có cảm giác nóng lên.

Lê Nhan nhíu mày tưởng rằng sẽ hơi đau, lúc này đang nhìn Lục Lâm thần sắc nghiêm túc. Lục Lâm ngoài ý liệu bôi thuốc vô cùng nhẹ tay, còn rất dè dặt cẩn thận. Rất nhanh sau đó, mảng đỏ trên trán liền tiêu sưng, chỉ còn màu hồng nhàn nhạt, đợi chút nữa sẽ biến mất.

"Được rồi." Lục Lâm thu dọn đồ, kiểm tra qua lại, thấp giọng nói.

"Ừm."

Lúc này, giáo y lại tiến vào, trong tay còn cầm mấy vỉ thuốc. Có thuốc cảm, thuốc giảm sốt và một vài thứ khác, bỏ vào một túi ny lông nhỏ.

"Tôi vừa mới đo nhiệt độ cho em rồi, nhiệt độ có giảm một chút, nhưng vẫn còn sốt nhẹ, không bằng em ở lại đây nghỉ ngơi đi, tới chiều hết sốt rồi hẵng lên lớp. Còn thuốc thì hôm nay em về nhà xem hướng dẫn uống hai lần, hai ngày sau sẽ khỏi hẳn." Nữ bác sĩ để thuốc ở mép giường, đặt tay lên trán Lê Nhan.

Lê Nhan còn phải ở lại phòng y tế, nhưng Lục Lâm. . .

Không thể tiếp tục ngồi đây đợi.

Lê Nhan thiết nghĩ cô nghỉ một buổi thì không vấn đề gì, nhưng nếu Lục Lâm cũng không lên lớp thì không được, Lê Nhan còn mong chờ hắn học hành cho giỏi, ngày ngày tiến về phía trước.

Nàng kiên quyết không để cho Lục Lâm tiếp tục ngồi đợi, bảo hắn về lớp trước, tiện đem phiếu khám bệnh giáo y đưa cho giáo viên chủ nhiệm nói rõ tình hình.

Thời điểm lớp đang học tiết thứ ba, Lục Lâm từ cửa sau tiến vào.

Hứa Sở Thiều không tự chủ quay đầu ra sau nhìn một chút, lại không nhìn thấy Lê Nhan đâu.

Lục Lâm không phải đưa Lê Nhan lên phòng y tế sao, tại sao bây giờ về có một người vậy.

Hứa Sở Thiều thấp giọng, "Anh Lục, Lê học bá sao không cùng anh về lớp vậy? Cậu ấy bị sốt nặng lắm sao?"

"Cậu ta vẫn ở phòng y tế, buổi chiều mới về." Lục Lâm liếc nhìn bảng đen, cúi đầu lấy ra bài kiểm tra trong hộc bàn.

". . .Nga, thì ra là vậy." Hứa Sở Thiều ngượng ngùng gật đầu.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy Lục Lâm lúc nói chuyện tâm tình không tốt lắm, sắc mặt lạnh lùng.

Không lẽ, lúc ở phòng y tế cãi nhau với Lê học bá?

Thời gian chầm chập trôi qua, buổi chiều cũng tới, sau khi Lê Nhan trở về từ phòng y tế, khí tức trên người Lục Lâm liền tiêu tán.

Trời nhiều mây đen cũng trong xanh trở lại.

--------------------------------

Editor: Hong cho anh Lục ở lại, anh ta liền dỗi =]]]]]]] cũng thật tội nghiệp bạn học Hứa, bạn đã hứng chịu quá nhiều