Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 28




Thật ra, Chu Khởi thật sự có chút say.

Bình rượu mà Lưu Khải rót kia, là loại mạnh nhất bán trong quán bar của hắn, Chu Khởi bình thường đều rất ít uống, lần này đột nhiên uống hết một cốc lớn...

Nếu không phải là hắn ở trên đường chầm chậm quay về bị gió lạnh thổi trong chốc lát, mỗi bước đi lại thanh tỉnh một chút, nói không chừng không biết hắn sẽ biến thành dáng vẻ thế nào nữa.

Nhưng mặc dù là đang say chuếnh choáng, khí thế của hắn so với ngày thường, càng có tính xâm lược hơn.

Điểm này, Hứa Nùng cảm nhận được rất rõ ràng. Cho nên tại lúc vào thang máy, thời điểm trong không gian khép kín chỉ có hai người bọn họ, cô đánh đòn phủ đầu, cách xa hắn hai bước.

Sau khi quẹt thẻ lên lầu, cô còn quay người trừng mắt nhìn hắn một cái, cảnh cáo: "Anh không được phép lại dựa gần vào tôi."

Chu Khởi lười biếng tựa vào vách tường thang máy, hai cánh tay khoanh ở trước ngực, như cười như không nhìn cô, cũng không tranh cãi với cô.

Hứa Nùng chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, vừa rồi lúc ở dưới lầu cô lại cố ý hỏi một chút còn có phòng trống hay không, miễn là có chỗ có thể vứt lại cái con ma men này, giá tiền cao hơn gấp mười lần cô cũng sẽ trả.

Nhưng lễ tân khách sạn rất áy náy nói với cô, vẫn là không có phòng trống.

Vì thế rơi vào đường cùng, cô chỉ đành phải lại mang người cùng mình lên lầu.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, cô dẫn đầu đi ở phía trước, nhưng khi đến trước cửa phòng, Hứa Nùng cũng không vội vã mở cửa, mà là nắm thẻ phòng đứng lại ở chỗ đó một lúc, tiếp theo xoay người, rất nghiêm túc nhìn về phía Chu Khởi.

"Anh không thể lại đột ngột nổi điên giống như vừa nãy, nếu không tôi thật sự sẽ tức giận."

Trong mắt Chu Khởi là ý cười lười biếng, "À, em tức giận thì sẽ như thế nào? Đuổi anh ra ngoài?"

Hứa Nùng đáp lại không chút do dự: "Đúng vậy."

Vẻ không đứng đắn trên mặt Chu Khởi lúc này mới rút đi một ít, sau khi nhướng mi an tĩnh nhìn cô hai giây, mới gật gật đầu đáp lại: "Được, chắc chắn không trêu chọc em."

Sau khi có được lời hứa hẹn của hắn, Hứa Nùng mới yên lòng, "Tách" một tiếng, quẹt thẻ vào phòng.

Hứa Nùng biết Chu Khởi uống nhiều chắc chắn sẽ không thoải mái, cho nên sau khi đi vào trực tiếp nói với hắn: "Anh trước tiên tắm rửa, xong rồi nhanh chóng đi ngủ đi."

Chu Khởi cũng không đưa đẩy từ chối, cũng không phải cái gì khác, bản thân hắn có nói hay thế nào, nhưng mùi rượu nồng nặc trên người này, hắn cũng sợ xông cô nàng nhà hắn ngạt thở.

Lúc hắn đi tắm rửa, Hứa Nùng lại thu thập giường của hai người một chút, đem chăn đều trải phẳng, lại đặt quần áo ở trên giá áo ngăn cách ở chính giữa chỉnh lý một phen.

Đang nghĩ hiện tại có nên ở bên ngoài tẩy trang hay không, cửa phòng tắm bỗng nhiên tại lúc này mở ra.

Chu Khởi nhàn nhã đi ra, nước trên người cũng chưa lau khô, tóc cũng ẩm ướt dán trên da đầu.

"Máy sấy ở chỗ nào?"

Hứa Nùng nghe tiếng theo bản năng liền nhìn về phía hắn, một chút phòng bị cũng không có, tầm mắt liền trực tiếp đụng phải nửa thân trên lõa lồ của hắn.

Chu Khởi lúc này chỉ mặc một cái quần dài thoải mái màu đen, cạp quần lỏng lẻo treo ở trên bụng, toàn bộ ngực vẽ ra đường cong mơ hồ, cơ bắp săn chắc nhưng không khoa trương.

Bởi vì tóc còn chưa khô, không ngừng có giọt nước từ trên xuống dưới chầm chậm chảy xuống, lưu lại trên da thịt từng đường vệt nước.

Khi Hứa Nùng nhìn đến cảnh tượng này, trước là sững sờ, tiếp theo nhịn xuống hai gò má không ngừng nóng lên, từ bên cạnh tùy tiện tháo xuống một bộ quần áo ném qua.

"Mặc quần áo vào!"

Thật ra Chu Khởi vốn dĩ một chút tà niệm cũng không có, hắn đi ra thật sự là để hỏi máy sấy để ở đâu, kết quả nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vốn là tâm rất bình tĩnh, lại bị chọc cho ngứa ngáy.

Đệch, sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Ném tới cho hắn bên này là một cái áo phông nam, là quần áo lúc trước Chu Khởi ở siêu thị mua để thay đổi.

Sau khi hắn tiếp được, cũng không lập tức mặc vào, lật tay liền áp lên đỉnh đầu, giống như là làm thành khăn mặt, vừa lấy nó lau tóc, vừa cứ như vậy dựa vào gần Hứa Nùng.

Vốn dĩ Hứa Nùng chỉ là xấu hổ đỏ mặt, nhưng nhìn hắn không ngừng dựa vào gần mình, đáy lòng bỗng nhiên liền trào ra gấp gáp, khẩn trương.

Cô nắm lấy quyển kịch bản ở một bên, tùy tiện cuộn hai cái thành một cái ống giấy, tại lúc hắn cách mình càng ngày càng gần, chắn ở trước người.

"Dừng lại! Có gì muốn nói thì đứng ở đó nói đi!"

Chu Khởi không nghe lời, bước chân như trước không ngừng tiến về phía trước, mắt thấy ngực cũng đã chống ở trên ống giấy, Hứa Nùng cảm thấy cánh tay của mình không ngừng bị lực đẩy của cơ thể hắn đẩy về phía sau, thật sự không thể nhịn nổi nữa, cô cao giọng hô lên. ——

"Anh rốt cuộc muốn làm gì! Tôi nói cho anh biết nha, anh lại..."

Cánh tay Chu Khởi vòng qua sau lưng cô, tiếp theo có tiếng đồ vật gì đó bị nắm lấy kít két sột soạt truyền đến. Hắn cũng không đứng thẳng người, cứ như vậy dán ở trước mặt cô, lười biếng nhếch môi.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này cách vành tai cô rất gần, khi mở miệng, đôi môi khép mở, hơi thở mang theo cảm giác tồn tại cường đại.

"Anh chỉ là lấy cái máy sấy mà thôi, sao vậy?"

Hứa Nùng: "..."

Cô nhìn hắn giống như một con cáo nhếch khóe miệng, trong lòng liền chắc chắn hắn khẳng định lại đang trêu chọc mình.

Nhưng lúc này khoảng cách của hai người vẫn rất gần, cô cũng lười cãi lại, nắm ống giấy trong tay, lại dùng lực đẩy ngực hắn về phía trước.

"Lấy được rồi, nhanh chóng đứng lên đi!"

Chu Khởi nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, trong lòng tất cả đều là ý nghĩ muốn cắn một miếng. Nhịn rồi lại nhịn, mới từ từ đứng thẳng người.

Hứa Nùng lúc này cũng không quan tâm hắn có mặc quần áo tử tế hay không, cấp tốc đi vòng qua hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm, cuối cùng, còn cẩn thận khóa cửa phòng tắm lại.

Nghe thấy tiếng "Răng rắc" hơi hơi quen tai kia, đầu lưỡi Chu Khởi đặt ở khóe môi cười.

Con mèo nhỏ này thật sự xem hắn là sói để đề phòng mà.

...

Sau đó Hứa Nùng cố ý lề mề ở trong phòng tắm hồi lâu, bình thường một giờ đồng hồ liền xong, hôm nay rõ ràng bị cô kéo dài tới một tiếng rữa.

Lúc đi ra ngoài cô cho rằng Chu Khởi nhất định đang ngủ, nào biết hắn đang dựa người ở đầu giường chơi điện thoại di động.

Ách... Đúng là chơi điện thoại di động, trong chiếc Nokia cổ lỗ sĩ kia của hắn, giờ phút này đang vang lên âm thanh trò chơi.

Hứa Nùng đối với âm thanh của trò chơi kia có chút quen tai, hình như là loại khi còn bé cô đã từng chơi.

Rắn tham ăn hay là Xếp hình nhỉ?

Nhưng mà Hứa Nùng không muốn lắm miệng, cũng không hỏi, mắt không chớp từ bên cạnh đi tới, trực tiếp cởi giày nằm lên giường của mình.

Chu Khởi ở bên này nghe thấy tiếng cô chỉnh lý chăn loạt xoạt, sau một lúc lâu thì dừng lại, giọng điệu hắn nhàn hạ mở miệng: "Bạn học nhỏ, trong nhà rất có tiền nha?"

Câu hỏi này khiến Hứa Nùng sửng sốt, tiếp theo lại nghĩ về việc trải qua hôm nay, liền biết Chu Khởi chắc chắn bởi vì những chuyện ở quán bar, đoán được cái gì.

Cô cũng không chuẩn bị giấu diếm, chỉ tùy ý đáp: "Không có, tôi không có tiền."

Lời này ngược lại làm cho Chu Khởi có chút kinh ngạc, hôm nay nơi cái người họ Bùi kia mang Hứa Nùng đi chính là quán bar của hắn, mà tầng hai quán bar là cái trình độ tiêu phí gì hắn cũng rõ ràng, mấy người trong phòng bao đó rõ ràng cũng là lấy người đàn ông họ Bùi kia làm trung tâm, nếu không không thể mang mình đi vào, mặt khác người đàn ông kia lại có địch ý lớn như vậy với mình.

Mà họ Bùi kia còn tự xưng là anh trai của Hứa Nùng...

Cái này làm Chu Khởi không thể không nghĩ nhiều.

"Vậy, người họ Bùi kia chính là anh trai của em à?"

Hứa Nùng vừa nghe hắn nhắc tới Bùi Ngọc, lông mày liền không tự chủ nhăn lại.

Sau một lúc lâu, cô rầu rĩ lên tiếng, "Anh lúc trước không phải nói hắn là người xấu sao, người xấu làm sao có thể là anh trai của tôi."

Nói xong, cô cũng không cho Chu Khởi cơ hội lại hỏi nữa, trực tiếp lại nói: "Được rồi, tôi muốn ngủ nha, anh uống không ít rượu, cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Tiếp theo đưa tay ấn tắt đèn bàn của bên cô, nguồn sáng trong phòng lập tức thiếu đi một nửa, cả gian phòng đều tối đi rất nhiều.

Giữa hai người cách một cái giá áo, Chu Khởi lúc này nhìn không thấy bên phía cô rốt cuộc là cái phản ứng gì.

Nhưng giọng điệu vừa mới rồi cũng không khó nghe ra được, Hứa Nùng dường như rất không muốn nhắc tới cái người họ Bùi kia.

Điều này cũng làm cho Chu Khởi có chút yên tâm.

Thật ra hắn lúc trước cũng là có băn khoăn, nhiều ngày như vậy rồi, hắn cho tới bây giờ cũng không kêu người lén lút điều tra Hứa Nùng, muốn ngoại trừ duy trì cảm tình ra, cũng là tôn trọng cô.

Cho nên, lai lịch thậm chí bối cảnh của cô, hắn đều một mực không biết.

Sự xuất hiện của người đàn ông này hôm nay, ngược lại gõ cho hắn một cái cảnh báo, hắn lúc trước mù quáng tự tin là bởi vì chắc chắn bên người Hứa Nùng không có đàn ông khác, có lẽ thực tế lại không nhất định thật sự là như vậy.

Hơn nữa cũng không chỉ là phương diện này, hôm nay nhìn dáng vẻ Hứa Nùng, cuộc sống của cô dường như vốn dĩ cũng không vui vẻ, còn có cô vì sao muốn cố ý giả xấu, lúc trước vì sao lại ẩn nhẫn như vậy...

Loại chuyện này hết thảy làm Chu Khởi không thể không ngẫm nghĩ, trong khoảnh khắc, hắn ra một quyết định.

Hắn muốn kêu người thăm dò tình huống của Hứa Nùng, không cần quá kỹ càng tỉ mỉ, nhưng ít ra để cho hắn biết, cô rốt cuộc trước kia gặp phải chuyện gì, hiện tại lại có nỗi niềm gì khó nói.

Người mà hắn coi trọng, người mà hắn muốn sủng ái ở trong lòng bàn tay, không có lý do gì lại để người khác ức hiếp.

Đang nghĩ tới đây, chuông điện thoại di động đột nhiên tại lúc này vang lên.

Chu Khởi sợ làm ồn đến Hứa Nùng, nhanh chóng ấn nút từ chối, tiếp theo lại thật cẩn thận đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Hắn đi đến cuối hành lang khách sạn, cũng không gấp gáp gọi lại, trước tiên ngậm điếu thuốc đốt lên, sau đó hút hai cái, rồi mới dùng ngón tay ấn lên bàn phím.

Vài giây sau, đầu bên kia vang lên giọng nói vô cùng cung kính: "Chu thiếu."

"Ừm, sao thế?"

"Cái đó... Người phụ trách bên thành phố điện ảnh gọi điện báo nói, giống như có người đang điều tra ngài."

Chu Khởi hơi ngạc nhiên nhếch đuôi lông mày, sau một lúc lâu, hắn bật cười.

Thú vị, hắn còn chưa kịp tìm người tra đối phương, đối phương ngược lại đã hành động trước.

Chu Khởi gẩy gẩy tàn thuốc lên phía trên thùng rác ở bên cạnh, nói với người ở bên kia: "Người ta phí tâm phí sức muốn điều tra tôi, cũng không thể để người ta tay không mà về chứ. Để cho bọn họ tra đi, dù sao tôi bây giờ là con quỷ nghèo, không sợ bọn họ tra."

Người ở bên kia nghẹn lời, đây... Chu thiếu đây là có ý gì?

Quỷ nghèo? Đây là có ý kêu bọn hắn cho đối phương tin tức giả sao?

"Chu thiếu, ý của ngài là..."

"Đúng, chính là điều cậu nghĩ."

Chu Khởi lười lại cùng thuộc hạ nói chuyện này, đầu đề câu chuyện chuyển hướng, đề cập đến chuyện mình vừa mới nghĩ đến.

"Xong rồi thu phục người mà đối phương phái tới, các cậu lại giúp tôi tra hai người. Một cô gái, tên Hứa Nùng, học khoa biểu diễn đại học B, chuyện khác không cần tìm hiểu rõ, chủ yếu điều tra mấy năm này cô ấy đã chịu qua những ủy khuất gì là được, à..."

Nói đến đây, Chu Khởi hít một hơi thuốc lá, sương khói dài đặc nhả ra phía trước, tiếp theo, ánh mắt có chút lạnh, khi lại mở miệng, giọng nói cũng có chút nặng nề.

"Chủ yếu điều tra một người đàn ông họ Bùi bên cạnh cô ấy, tư liệu về hắn, tôi muốn nắm được toàn bộ."

————————

Khi Chu Khởi lần nữa trở lại căn phòng, Hứa Nùng đã ngủ say.

Hắn lặng lẽ vòng qua giá áo ở giữa hai cái giường, đi đến bên giường cô.

Hứa Nùng lúc này ngủ giống như cũ rất ngoan, gần như cùng với lúc trước Chu Khởi nhìn thấy giống nhau như đúc, đầu nhỏ đè lên cánh tay, đôi má hõm sâu ở phía trên.

Hắn không tự giác liền nghĩ tới lời cô nói lúc trước, trong khoảnh khắc, hơi hơi cúi xuống, nắm lấy bàn tay cô đặt ở bên giường, thân sĩ lại trịnh trọng, khẽ hôn lên mặt cô.

"Ngủ ngon, lát nữa anh đi vào trong mộng giúp em đánh người xấu."