Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 62




[Kính râm gấu mèo]: Xong, đại công tử tới thật.

Hùng Mặc làm việc chung tầng với Ngụy đổng, bắt đầu tiến hành truyền hình trực tiếp tại hiện trường.

[Kính râm gấu mèo]: Đại công tử đang bước vào phòng làm việc của Ngụy đổng

[Kính râm gấu mèo]: Vương tổng cũng bị gọi vào rồi.

[Kính râm gấu mèo]: Xong đời, nhất định là đang bắt đầu tiến hành đoạt quyền.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Chúng ta có nên tổ chức khởi nghĩa không?

[Meo meo meo]: tôi sẽ vì Vương tổng mà giơ cao lá cờ khởi nghĩa!

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: o(&gt﹏&lt)o tuyệt đối không, người phát tiền lương là Ngụy đổng có được không!

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: [đột nhiên ủ rũ]



Trần Hoài nhìn đám bát quái bắt đầu mồm năm miệng mười suy đoán tình hình trong phòng làm việc của Ngụy đổng, tâm tình cũng bắt đầu có chút nóng ruột.

Trước giờ chỉ trong giây lát Vương Tri Tranh sẽ nhắn tin lại cho anh, thế nhưng, ngay cả tin nhắn thông báo sẽ đi ăn trưa cùng Lục Ngọc Ca vậy mà đến giờ hắn cũng chưa thèm nhắn tin lại.

Xem ra Vương Tri Tranh thật sự rất bận rộn đến thời gian nhìn di động cũng không có, nhưng không biết đang bận chuyện gì, hay thật sự là chuyện mà mấy người trong nhóm đang bàn tán.

Nhớ tới đây, Trần Hoài lại cảm thấy có chút 囧 , tại sao lại tình tiết cẩu huyết ngôn tình này lại phát sinh trên người mình?

Trần Hoài quyết định sau này phải thô thiển một chút, giảm bớt khí chất nữ chính đi mới được.

Trong group chat ầm ĩ nửa ngày cũng không ra kết quả, ngược lại Hùng Mặc lại tuyên bố động thái mới nhất.

[Kính râm gấu mèo]: Vương tổng và đại công tử cùng đi ra.

[Kính râm gấu mèo]: tin tốt, Vương tổng không khóc

[Hoài thủy dễ uống]: ………………….

[Kính râm gấu mèo]: A, bọn họ đi vào thang máy, không biết định đi đâu…

….

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: =.= tôi biết họ đi đâu rồi….

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: tôi đã nhìn thấy bọn họ…..

Trần Hoài ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Vương Tri Tranh đi vào, bên cạnh là một nam nhân có vóc dáng cao to, quần áo tinh tế, đó chính là Thái tử Ngụy Lai Tư trong truyền thuyết.

Hai người bọn họ đồng thời cùng tiến vào phòng làm việc của Vương Tri Tranh, một lát sau, tiểu trợ lý Ngụy Lai Thu của Vương tổng đi ra, cười híp mắt ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Hoài: “Trần Hoài, vào họp.”

Trần Hoài không hiểu ra sao, đứng dậy tiến vào phòng Vương Tri Tranh.

Trong phòng làm việc, Ngụy Lai Tư vắt chéo chân đứng dựa vào bàn làm việc của Vương Tri Tranh, Vương Tri Tranh và Ngụy Lai Thu  lại đứng ở một bên.

“Giới thiệu một chút, đây là anh trai Lai Thu, con cả của Ngụy đổng, em tới làm quen chút.” Vương Tri Tranh nói với Trần Hoài.

Trần Hoài gật đầu, bày ra nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi.

Ngụy Lai Thu  líu ra líu ríu chen vào: “Anh hai, đây chính là chồng mới cưới của Tranh ca, pháp chế của công ty chúng ta, Trần Hoài.”

Trần Hoài có chút lúng túng, thân phận Ngụy Lai Tư đặc thù, Ngụy Lai Thu  không biết giữ mồm giữ miệng tuồn ra mối quan hệ của mình và Vương Tri Tranh, khó tránh khỏi khiến anh có chút sốt sắng.

Ngụy Lai Tư lại như sớm biết trước, tao nhã lịch sự mỉm cười, vươn tay ra: “Chào cậu.”

Trần Hoài cũng lịch sự bắt tay lại: “Chào anh.”

Trần Hoài nhìn Vương Tri Tranh một chút, thấy trên mặt hắn không chút gợn sóng, mới bừng tỉnh ý thức, quan hệ giữa Vương Tri Tranh và Ngụy Lai Tư không tồi, sợ là đã sớm biết chuyện Vương Tri Tranh đã kết hôn.

Quả nhiên, bọn họ làm quen với nhau xong, Vương Tri Tranh liền nói: “Chuyện kết hôn của chúng ta, anh đã sớm nói với Lai Tư rồi, cậu ấy vốn vẫn luôn muốn gặp em, lần này hiếm khi tới trụ sở chính, thuận tiện làm quen cũng tốt.”

Ngụy Lai Tư cười nói: “Tôi đã xem qua tư liệu về cậu, rất chuyên nghiệp rất xuất sắc.”

Trần Hoài chỉ nhìn ra mối quan hệ giữa Ngụy Lai Tư và Vương Tri Tranh không tồi, nhưng vẫn chưa hiểu rõ con người của Ngụy Lai Tư, nên cũng không quá tùy tiện, cười vô cùng thận trọng: “Cảm ơn.”

Vương Tri Tranh sờ sờ cằm: “Nếu ông đã thấy Tiểu Hoài làm việc chuyên nghiệp, không phải nên tăng lương cho Tiểu Hòa à?”

Ngụy Lai Tư trầm ngâm: “Gần đây cậu ấy đều phụ trách các dự án của ông phải không?”

“Phải, không sai.” Vương Tri Tranh gương mặt chính trực: “Nhưng dù sao tôi và em ấy có quan hệ đặc thù, phải tránh hiềm nghi.”

“Tôi cũng là người có nguyên tắc, không thể vượt quyền.” Ngụy Lai Tư cũng chính khí không kém. (Jer: cảm giác như 2 con cáo đang nói chuyện với nhau ấy =))))

“Toàn bộ tập đoàn đều là gia sản của nhà ông, ai dám nói ông vượt quyền!” Vương Tri Tranh biểu hiện bộ dáng như cùng chung mối thù: “Người thừa kế vượt quyền có thể gọi là vượt quyền sao?”

Trần Hoài: “….”

Hai kẻ già đời này cũng không phải kẻ tầm thường.

Ngụy Lai Tư sâu sắc nhìn Vương Tri Tranh một cái, bất động thanh sắc bị đánh bại, ngược lại quay sang Trần Hoài cười cười: “Được rồi, vây Trần Hoài viết đơn xin tăng lương đi, tôi đặc biệt phê chuẩn cho cậu.”

Trần Hoài tư thái khiêm tốn: “Vậy sao được?”

Ngụy Lai Tư kinh ngạc: “Cậu không muốn?”

Này thực không giống với miêu tả là cùng một giuộc với Vương Tri Tranh của Ngụy Lai Thu

Em trai lại tung tin giả?

Ngụy Lai Tư rất có kinh nghiệm hoài nghi nhìn sang Ngụy Lai Thu.

“Muốn.” Trần Hoài vẫn giữ bộ dáng ngượng ngùng như cũ: “Phạm vi tăng có giới hạn không?”

Ngụy Lai Tư sâu sắc nhìn Trần Hoài một cái, không hổ là người kết hôn với Vương Tri Tranh.

“Muốn bao nhiêu ghi bấy nhiêu.” Vương Tri Tranh trắng trợn chỉ thị cho Trần Hoài.

Trần Hoài cười đến tình chân ý thiết: “Vậy thì phải cảm ơn đại công tử rồi.”

Đúng thực là cùng một giuộc!

Ngụy Lai Tư không khỏi cảm thấy vui mừng, tốt xấu gì lần này em trai cũng biết nói thật =V=

“Vậy em cũng phải tăng lương.”  Ngụy Lai Thu đứng một bên  giơ tay.

“Có thể.” Vương Tri Tranh rất sảng khoái: “Cậu cho tôi một lý do hợp lý để tăng tương xem?”

“Nghèo, không có tiền chơi.” Ngụy Lai Thu  bày ra bộ dáng nước mắt lưng tròng: “Em đường đường là phú nhị đại xa hoa bừa bãi, tháng trước anh chỉ phát cho em  ngàn tiền lương, còn chưa đủ cho em đi quán bar 1 đêm, hiện tại làm em chẳng dám cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi lêu lổng nữa.”

Trần Hoài cảm thấy Ngụy Lai Thu  tự hình dung về mình như thế thật sự vô cùng chuẩn xác, không khỏi cảm thấy bội phục.

Vương Tri Tranh tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Ngụy Lai Tư

Ngụy Lai Thu  hiển nhiên cũng nhận ra muốn thay đổi vận mệnh chỉ có thể ôm chặt cái đùi lớn của anh hai, liền vồ tới ôm lấy vai Ngụy Lai Tư: “Anh hai, anh cũng đặc biệt phê chuẩn cho em đi, em không cần nhiều đâu, khoảng 10 vạn 80 nghìn là đủ rồi….”

Trần Hoài cảm thấy đến mình còn phải nghẹn lời.

Ngụy Lai Tư nhìn về phía Vương Tri Tranh: “Ông đánh giá thế nào về công việc của Ngụy Lai Thu?”

“Khổ cực, đặc biệt khổ cực.” Vương Tri Tranh vẻ mặt đồng tình.

Trần Hoài chấn kinh, không ngờ lão Vương lại là loại người này, cư nhiên bao che cho Ngụy tiểu công tử, ranh giới nguyên tắc đâu?

Ngụy Lai Tư cũng cảm thấy không tin: “Khổ cực thế nào?”

“Ròng rã một tháng trời không ra ngoài đú đởn chè chén, mà chỉ rúc trong phòng làm việc của tôi nghịch điện thoại di động.” Vương Tri Tranh tỏ ra sợ hãi: “Nghe nói có mấy game đã về nước luôn rồi.”

“Sáu game.” Ngụy Lai Thu  hoàn thiện nốt thông tin: “Chỉ về nước có 6 game thôi.”

Trần Hoài: ……… các người có thể đừng tỏ ra nghiêm túc mà thảo luận chuyện này như thế không?

“Xác thực rất khổ cực.” Ngụy Lai Tư xoa đầu em trai, ngữ khí thân thiết: “Vậy tăng thêm 500 đồng đi.”

Ngụy Lai Thu: “…”

Trần Hoài: “…. Ha ha ha…. Khục…. khục khục…”

Trần Hoài khó khăn che giấu mình đang cười trên sự đau khổ của người khác.

“Nếu không có chuyện gì, vậy tôi ra ngoài trước.” Trần Hoài lo lắng nếu còn tiếp tục ở lại hình tượng của mình trong lòng đại công tử sẽ bay biến mất, vội vã bày ra bộ dạng chuyên nghiệp: “Tôi còn chuyện phải làm.”

“Ừm” Vương Tri Tranh vỗ vỗ vai Trần Hoài: “Tan tầm chờ anh về cùng.”

“Hôm nay anh không cần tăng ca sao?” Trần Hoài kinh ngạc.

“Không cần.” Vương Tri Tranh đáp.

“Được.” Trần Hoài nở nụ cười xán lạn, đang định ra khỏi văn phòng.

“Chờ đã.” Ngụy Lai Tư gọi anh, Trần Hoài quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc.

Ngụy Lai Thu  cười nói: “Quản lý Mạnh phòng cậu hai tháng nữa sẽ về hưu, vị trí đó sắp bỏ trống, công ty cũng không định tuyển người ngoài, cậu có thể nộp đơn thử xem.”

Trần Hoài bỗng cảm thấy phấn chấn, chuyện quản lý Mạnh sắp về hưu bọn họ đều biết, vị trí quản lý nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng phía công ty vẫn chậm chạp không có động thái gì, tất cả mọi người đều cho rằng sẽ tuyển ở ngoài tới thay thế, không ngờ lại muốn cất nhắc nội bộ.

Nếu như nhân viên có thể thăng chức, với tư cách và kinh nghiệm của Trần Hoài, đương nhiên rất có khả năng được đề bạt.

“Tôi đã biết, cảm ơn đại công tử.” Trần Hoài cười đáp.

Chờ Trần Hoài ra khỏi văn phòng rồi, đóng cửa lại, Ngụy Lai Tư đứng đó hồi lâu mới cười cười với Vương Tri Tranh: “Đối tượng của ông rất tốt.”

“Đương nhiên.” Vương Tri Tranh không chút khiêm tốn: “Tiểu Hoài là người tốt nhất trên thế giới.”

“Giết em đi.” Ngụy Lai Thu  chịu không nổi mà đổ người lên ghế sô pha: “Anh hai, anh thấy đấy, bọn họ mỗi ngày đều show ân ái trước mặt em, khiến tâm hồn em bị tổn thương nghiêm trọng, phải tăng lương lên mười vạn mới có thể an ủi….”

“Cậu cũng có thể tham gia kết thân, sớm tìm một đối tượng, là có thẻ giải quyết được tất cả các vấn đề.” Vương Tri Tranh nhiệt tình cung cấp biện pháp hóa giải.

Ngụy Lai Thu  trực tiếp gục xuống, giả chết.

Ngụy Lai Tư nhìn em trai bộ dạng gà chết không sợ nước sôi, bất đắc dĩ bật cười, nói với Vương Tri Tranh: “Tôi đang bàn với cha về chuyện của Lai Thu, phỏng  chừng ông còn phải trông chừng nó thêm một thời gian nữa.”

Vương Tri Tranh khoanh tay trước ngực, thờ ơ đáp: “Chỉ cần cậu ta không để ý thì tôi chả có vấn đề gì.”

“Em có để ý ~~~” Ngụy Lai Thu  nước mắt lưng tròng nhìn về phía anh trai khóc lóc kể lể: “Anh hai, anh không hiểu nỗi khổ khi bị 360 độ không góc chết chọt mù mắt, bây giờ em còn không nhìn thấy rõ mặt anh, nhất định em sắp bị mù tới nơi rồi, anh nhất định phải cứu vớt em….”

Vương Tri Tranh:…. Mặt dày mày dạn cố tình ở lỳ trong nhà hắn hình như là cậu ta đi.

Nhiều năm qua thật sự chỉ dài người mà không dài óc, vẫn còn biết làm nũng với anh trai.

Bất quá Ngụy Lai Tư hiển nhiên đã thừa công lực đối phó với em trai, thần sắc ôn nhu nhìn Ngụy Lai Thu  nói: “Vậy thì chuyển về nhà ở nhé?”

Ngụy Lai Thu  quyết đoán lật măt, vùi mặt xuống cánh tay: “Hãy để em làm một người mù tự do tự tại đi.”

Chặn họng được em trai mình, Ngụy Lai Tư nhìn về phía Vương Tri Tranh, thần sắc do dự.

“Ông định nói  gì?” Vương Tri Tranh nhíu mày.

“Thời gian ông và Trần Hoài kết hôn có chút trùng hợp đi…” Ngụy Lai Tư do dự tìm từ, hắn và Vương Tri Tranh có quan hệ không tệ, nhưng cũng chưa đủ thâm sâu tới mức có thể hỏi tới cuộc sống riêng của Vương Tri Tranh, nên khi nhắc tới chuyện riêng cũng tương đối chú ý giới hạn.

“Ừm.” Vương Tri Tranh thu lại vẻ trêu tức trên mặt.

“Cậu ấy nghĩ sao về chuyện Diệp Gia Biệt?”

“Tôi đang chuẩn bị tìm thời gian để nói cho em ấy biết.” Vương Tri Tranh đáp.

Sắc mặt Ngụy Lai Tư ngưng trọng, Ngụy Lai Thu  cũng thò đầu ra, kinh ngạc nói: “Anh rể còn chưa biết chuyện của Diệp Gia Biệt sao?”

Vương Tri Tranh nhìn về nơi khác: “Tôi còn chưa nói cho em ấy biết.”

Câu hỏi của Ngụy Lai Tư chu toàn hơn em trai một chút: “Vì sao hai người lại kết hôn?”

“Vấn đề này có còn trọng yếu không?” Vương Tri Tranh không trả lời trực diện.

“Cảm thấy em ấy vô cùng tốt nên kết hôn thôi.” Vương Tri Tranh đáp.

“Quỷ gì vậy?”Ngụy Lai Thu  tức giận bất bình, ngồi dậy trừng mắt nhìn Vương Tri Tranh.

“Đối với tôi mà nói, điều quan trọng không phải là kết hôn vì cái gì.” Vương Tri Tranh ngữ khí kiên định: “Mà là cuộc sống sau khi kết hôn sẽ ra sao.”

“Anh rể cũng nghĩ như vậy?” Ngụy Lai Thu  cười nhạt nói.

“Tôi sẽ hỏi em ấy.” Vương Tri Tranh day day mi tâm.

Ngụy Lai Tư không có tâm tình giễu cợt như Ngụy Lai Thu, chỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Dù thế nào, hi vọng hai người hạnh phúc.”

“Cảm ơn.”

Ngụy Lai Tư  suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Tôi nghe nói, Diệp Gia Biệt cũng kết hôn rồi.”

“Đâu chỉ thế.” Ngụy Lai Thu  nói tiếp, giọng nói mang đầy vẻ kinh hỉ không chút che giấu: “Gã cũng ly hôn rồi.”

Vương Tri Tranh nhìn về phía Ngụy Lai Thu, Ngụy Lai Thu  lườm một cái: “Tuy rằng hiện tại em không có tiền, thế nhưng em vẫn còn thân phận địa vị, mấy loại tin tức ngầm thế này em vẫn nhận được.”

Vừa nói Ngụy Lai Thu  vừa vặn tay để ý thần sắc biến hóa trên mặt Vương Tri Tranh.

Bất quá Vương Tri Tranh rõ ràng không phải chuyện gì cũng thể hiện ra mặt như cậu ta, lúc này không nhìn ra có tâm tình gì, chỉ từ tốn nói: “Ồ.”

“Ồ cái gì mà ồ.” Ngụy Lai Thu  hừ hừ: “Nếu anh dám cắm sừng lên đầu anh rể, em liền…”

Vương Tri Tranh và Ngụy Lai Tư cùng nhau nhìn về phía cậu ta, mong đợi cậu ta có thể nói ra được câu uy hiếp gì có chút hữu hiệu.

Ngụy Lai Thu  “liền” nửa ngày, rốt cục nghĩ ra lời đe dọa tương đối có trọng lực: “Em liền mách cha, nói anh lợi dụng chức vụ, lén lút cua em!”

Vương Tri Tranh đại hỉ: “Nếu là vậy, có lẽ tôi sẽ được thoát khỏi cậu rất nhanh.”

Ngụy Lai Thu: “…”

Ngụy Lai Tư: “….”

Ngụy Lai Tư vỗ vỗ vai Vương Tri Tranh: “Quả nhiên cậu tới trông coi Lai Thu là thích hợp nhất.”