Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 73




Đến rồi, dừng ở đây.” Trần Hoài chỉ huy Vương Tri Tranh dừng xe ở dưới một tòa nhà trông đã cũ.

“Cuối cùng cũng đến.” Trần Hoài thở dài một cái, Vương tổng trăm công nghìn việc, bận rộn tới ngày cuối cùng ở công ty, trước ngày giao thừa, hai người mới vội vã xuất phát, căng thẳng xóc nảy tốt xấu gì cũng chạy được về tới nhà trước đêm giao thừa.

Hai người vừa xuống xe, liền thấy một đôi vợ chồng trung niên khuôn mặt hiền từ đi xuống từ tòa nhà cũ kỹ, bác gái trung niên vừa đi vừa gọi: “Tiểu Hoài, con đã về rồi.”

Trần Hoài bay nhào tới ôm bà: “Cha, mẹ.”

Trần Hoài ôm mẹ cọ cọ, rồi lại quay sang ôm bố, rồi mới lên tiếng: “Thứ lỗi, Tri Tranh không biết đường, lỡ rẽ nhầm trên cao tốc nên tốn thêm một chút thời gian, khiến cha mẹ chờ lâu.”

Vương Tri Tranh đứng ở phía sau khẽ “khụ” một tiếng.

Trần Hoài nghiêm túc bổ sung: “Chủ yếu vẫn là do con ngủ quên trên xe, không chỉ đường.”

Dứt lời liền kéo tay Vương Tri Tranh qua, giới thiệu: “Cha, mẹ, đây là người yêu của con, anh ấy tên Vương Tri Tranh.”

Tiếp đó lại quay sang Vương Tri Tranh: “Tri Tranh, ba mẹ em.”

Vương Tri Tranh dáng người cao ngất, hơi cúi đầu chào hai vị trưởng bối: “Con chào chú, dì.”

Trần Hoài khẽ thở ra, cha mẹ anh vẫn còn có chút phân vân đối với chuyện đồng tính luyến ái, anh vốn có chút bận tâm chuyện Vương Tri Tranh không kiêng nể trong cách xưng hô, cha mẹ anh vẫn chưa thể tiếp thu, giờ nhìn lại, Vương Tri Tranh vẫn suy tính chu toàn hơn anh nghĩ.

Ông bà Trần lúc đầu chỉ mới len lén liếc nhìn Vương Tri Tranh vài lần, giờ đã quang minh chính đại trên dưới quan sát hắn một phen.

Vương Tri Tranh lần đầu ra mắt gia trưởng nhà Trần Hoài, biểu hiện không có phô trương như khi Trần Hoài ra mắt mẹ hắn, nhưng cũng phải mất một phen công phu, cố gắng tỏ ra khiêm tốn nhưng cũng không làm mất vẻ suất khí, vẫn anh tuấn mà không mất đi phong cách, ngày hôm nay cũng  tốn thời gian sửa soạn chỉnh tề, mặc bộ quần áo không quá nghiêm túc, khoác ngoài một chiếc áo gió quả nhiên trông thực tuấn dật, tuy rằng vẫn có chút phong trần mệt mỏi nhưng vẫn thu hút mắt người.

Bà Trần chỉ cảm thấy người này không giống bộ dạng ẻo lẻ nhuốm đầy phấn son như mình đã tưởng tượng, ngược lại còn cao to tuấn lãng, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mặt khác, tâm tình có chút phức tạp.

Hai đại nam nhân đang yên đang lành rốt cuộc làm sao ở chung?

Bà Trần không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt ông Trần cũng không tốt hơn, ngữ điệu không chút chập trùng nói: “Lên nhà trước đi.”

:Vâng, cháu đi lấy đồ.” Vương Tri Tranh đáp, rồi từ cốp xe lôi ra mấy cái túi quà.

Bà Trần lên tiếng: “Mấy đứa về nhà là được rồi, còn bày vẽ làm gì.”

Vương Tri Tranh cười nói: “Ngày thường bận rộn công tác, không thể thường xuyên tới thăm cô chú, giờ mới có thời gian, đây cũng là phải phép.”

“Đúng đó mẹ.” Trần Hoài từ phía sau khoác vai mẹ mình cùng đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Mẹ không biết đâu, Tri Tranh nói lần đầu ra mắt hai người, cái gì cũng muốn mua, may mà có con ngăn cản nếu không xe đã bị nhét chật như nêm cối.”

Hai người một xướng một họa nịnh ông bà Trần cuối cùng cũng coi như mặt mày giãn ra.

Vào tới trong nhà, bà Trần nói với hai người: “Cũng sắp tới giờ rồi, hai đứa mau chóng thu dọn, lát nữa cùng tới nhà ông ăn cơm.”

“Vâng, mẹ.” Trần Hoài đáp lời rồi đẩy Vương Tri Tranh vào phòng mình.

Ông bà Trần cùng ngồi xuống ghế, tâm sự nặng nề mà liếc mắt nhìn nhau.

“Thằng bé này trông cũng được lắm.” bà Trần thần sắc có chút trấn an: “Dáng dấp đoan chính, cũng lễ phép lịch sự.”

Ông Trần gật đầu: “Cũng may không phải loại loạn thất bát tao gì đó.”

Hai người nhìn nhau không nói gì, nửa ngày, bà Trần lại nặng nề thở dài: “Hai thằng bé tốt như vậy…”

Ba Trần vẻ mặt nhận mệnh: “Ừ, anh cũng thấy rồi, chỉ mong Tiểu Hoài sống tốt, nó thích nam nhân thì kệ nó đi.”

Bà Trần không nói nữa, kỳ thực Trần Hoài đã bộc lộ được mấy năm, bọn họ đã sớm có nhận thức chung, hai người bọn họ đều thuộc dạng biết điều, từ sau khi biết xu hướng của con trai, tuy rằng khổ sở nhưng cũng không dám ép buộc con trai kết hôn, cũng không thể vì bản thân mà hại con gái nhà người ta.

Nếu đã không dám ép buộc con trai kết hôn, thì cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, sớm muộn gì cũng  sẽ có ngày thấy con trai đưa nam nhân trở về, cũng không thể trơ mắt nhìn con trai cả đời cô độc một mình.

Chỉ có điều, sau khi thấy con trai thật sự dẫn một nam nhân cao lớn về, hai người vẫn có chút không quen.

Hai người ôm tâm sự mà trầm mặc, Trần Hoài và Vương Tri Tranh thu thập xong đi ra, nói là thu thập kỳ thực cũng chỉ là đi rửa mặt, rửa tay chân, xóa đi một thân đi đường mệt mỏi.

“Ba, mẹ, bọn con xong rồi.” Trần Hoài chọn hai túi quà xách ra: “Đây là mang tới cho ông nội.”

Vương Tri Tranh vươn tay nhận hai túi đồ: “Để anh xách cho.”

Ông nội Trần Hoài ở cùng với nhà bác cả, tại một tòa nhà ba tầng nằm ở gần khu nhà Trần Hoài. Ba anh còn một người em gái nữa cũng sống trong thị trấn, bởi vì bố mẹ chồng cô ba đều đã qua đời nên vợ chồng cô cũng thường tới nhà ông nội tham gia tiệc tất niên.

Lúc này, mọi người đều đã có mặt đông đủ ngoại trừ gia đình Trần Hoài, bọn họ đang ngồi trò chuyện trong phòng khách.

Bác gái ngồi cạnh cô ba, cười đến vui vẻ: “Em có biết không, nghe Thiệu Ngọc nói năm nay Trần Hoài sẽ dẫn người yêu về đấy.”

Thiệu Ngọc chính là tên mẹ Trần Hoài.

Cô ba nhíu mày một cái: “Người yêu gì? Nam hay nữ?”

Bác gái cả khẽ bĩu môi một cái: “Nghe nói là nam nhân.”

Sắc mặt cô ba nhất thời chìm xuống: “Dẫn nam nhân về nhà làm cái gì?”

Bác gái cả liếc mắt nhìn ông nội đang xem tin tức, phụ họa nói:”Đúng đó, nó không biết xấu hổ thì thôi đi, giờ lại dẫn tới đây, sau này chúng ta làm sao ra ngoài nhìn mặt người ta?”

Con trai bác gái cả Trần Chiêu năm nay cũng vừa mới đi làm, nghe vậy liền nhìn chằm chằm mẹ mình nói: “Mẹ, đã thời đại nào rồi, đồng tính luyến ái không phải là tội, sao mẹ lại nói anh họ như thế?”

Bạn gái Nhiêu Vân cũng mới được cậu ta dẫn về nhà năm nay, nghe vậy hiếu kỳ nói: “Ai đồng tính luyến ái?”

Trần Chiêu trả lời: “Anh họ anh, Trần Hoài, nghe nói năm nay dẫn người yêu về nhà.”

“À.” Nhiêu Vân đáp một tiếng, không nói gì, cô và Trần Chiêu là bạn đại học, đều là thanh niên tiếp thu tư tưởng mới cũng không cảm thấy đồng tính luyến ái có vấn đề gì, nhưng lần đầu cô tới ra mắt gia đình bạn trai, cũng không thể tùy tiện tỏ thái độ liền bâng quơ, không nói nữa.

Bác gái cả vẫn không buông tha, vội vàng nói: “Nhiêu Vân à, con đừng suy nghĩ nhiều, Trần Hoài là do nhà nó không biết dạy dỗ, không biết học thói xấu ở đâu về, Tiểu Chiêu nhà bác không phải loại người như vậy, bác và cha nó từ nhỏ đã quản giáo nghiêm khắc, không giống như nhà anh họ nó.”

Nhiêu Vân dở khóc dở cười: “Dạ không đâu, bác gái đừng nghĩ nhiều.”

Lúc này bác gái mới thở phào một hơi, rồi lại liếc mắt trừng Trần Chiêu một cái: “Tiểu Chiêu, mẹ nói cho con biết, con làm gì mẹ không quản, thế nhưng mẹ cấm con không được qua lại với Trần Hoài, kẻo lại dính mấy cái tật xấu loạn thất bát tao kia, mẹ tuyệt đối không tha cho con đâu.”

Trần Chiêu lườm một cái, ông nội hắn đột nhiên quát một tiếng, trầm giọng nói: “Cuối năm, nói luyên thuyên cái gì đó.”

Bác gái cám khẩu, ngược lại vẫn là cô ba thấp giọng trả lời một câu: “Nào phải luyên thuyên, rõ ràng đều là sự thực.”

Ông nội đập bàn một cái: “Người khác nói ba lăng nhăng thì thôi đi, mấy đứa mày cũng hùa theo nói lung tung.”

Cô ba bĩu môi, đẩy đứa con gái Lưu Nhã đang vùi đầu xem di động dưới sàn: “Cả con nữa, cũng đừng có chơi với mấy người lung ta lung tung.”

Lưu Nhã đang mải chơi game nằm không cũng trúng đạn, không hiểu gì ngước lên nhìn mẹ mình, gương mặt mờ mịt: “Dạ?”

Cô ba thấy bộ dạng con gái ngây ngốc, nhất thời nổi nóng: “Con lớn rồi, suốt ngày chỉ biết chơi game, sang năm tốt nghiệp, còn chưa biết xin việc ở đâu, không biết nghĩ à.”

Lưu Nhã vô tội lén làm cái mặt quỷ với Trầm Chiêu.

Chú ba ngồi cạnh bồi ông nội uống trà hỏi: “Có nói người yêu Trần Hoài làm nghề gì không?”

Bác trai đáp: “Nghe nói là đồng nghiệp, hình như làm  nghiệp vụ.”

“Làm nghiệp vụ? không phải bán bảo hiểm đấy chứ?” giọng cô ba tỏ vẻ khinh thường.

Trần Chiêu không nghe nổi nữa: “Làm sao có khả năng, công ty bọn họ đâu phải công ty bán bảo hiểm.”

“Ai biết được.” bác gái cả bất mãn trừng thằng con: “Loại người như thế còn có thể làm được việc gì tốt!”

Trần Chiêu cảm thấy mình và mẹ hoàn toàn không tìm được tiếng nói chung, dứt khoát quay đầu trò chuyện với bạn gái, mặc kệ bà.

Bác gái thấy thế còn tỏ ra vui mừng, nhỏ giọng thì thầm với cô ba: “Từ nhỏ ba đã rất yêu thích Trần Hoài, giờ thì xem đi, vẫn là Tiểu Chiêu nhà tôi tốt, công việc ổn định, bạn gái xinh xắn, vậy mà ba còn bất công…”

Cô ba không có tâm trạng nghe bác gái khoe khoang, lo lắng liếc mắt nhìn Lưu Nhã vẫn mải mê với cái điện thoại: “Tiểu Nhã còn chưa biết xin vào đâu, Tiểu Chiêu làm chố đõ liệu có thể giới thiệu việc cho tiểu Nhã không…”

Lòng hư vinh của bác gái được thỏa mãn, luôn mồm nói: “Này có gì khó, để tôi bảo Tiểu Chiêu hỗ trợ là được rồi.”

“Con thì giúp được cái gì.” Trần Chiêu xì một tiếng: “Công việc của anh họ mới là tốt, người ta đường đường là pháp chế cho một tập đoàn lớn.”

“Vậy thì sao?” bác gái hừ lạnh, bất mãn con trai vẫn luôn hâm mộ Trần Hoài.

Trước kia Trần Hoài vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ con trai bà, mỗi năm khi đại gia đình tụ tập ăn tất niên, mọi người đều vây quanh khen ngợi Trần Hoài khiến bà tức tối, nhưng từ hai năm trước khi truyền ra tin Trần Hoài là đồng tính, bà liền thoải mái hơn, dù nó có học giỏi, công việc ổn định đến mấy thì cũng là loại người không ra gì. Hai năm gần đây Trần Hoài đều không về ăn tết khiến bà có súng mà không có bia ngắm rất không tận hứng, hiếm thấy năm nay trở về, lại còn vô liêm sỉ dẫn cả đàn ông về cùng, ngoài mặt bác gái nói là để giữ gìn bộ mặt gia tộc, nhưng trong nội tâm lại đang mừng thầm, cố tình thằng con lại không ủng hộ bà, hoàn toàn duỗi tay ra bên ngoài.

Dù thế nào bà cũng phải kéo con trai về cùng trận tuyến với mình: “Loại người loạn thất bát tao như nó, dù có công việc tốt thì thế nào…”

“Ầm ĩ cái gì thế.” Ông nội không thể không đứng ra chủ trì đại cục: “Cuối năm, còn ra cái thể thống gì.”

Bác gái đang định nói thêm, chợt nghe dưới lầu truyền tới tiếng hô của Trần Hoài: “Ông nội, con tới rồi.”

Ông nội khẽ run tay một cái, trừng mắt lườm bác gái và cô ba: “Mấy người ít nói đi giùm tôi, nếu còn dám làm Tiểu Hoài không về ăn tết nữa thì mấy người cũng không cần trở lại.”

Bác gái và cô ba liếc mắt nhìn nhau, đều bất mãn.

Ông nội lại nói: “Còn ngồi đó làm cái gì, người đã tới đông đủ rồi, mau bưng mâm lên đi.”

Bác gái không cam tâm, cũng không dám cãi lại ông cụ, liền đứng dậy cùng cô ba đi xuống bếp, Nhiêu Vân thấy thế cũng chạy theo: “Con tới giúp một tay.”

Lưu Nhã rốt cục để đi dộng xuống, lén lút chạy tới cạnh Trần Chiêu: “Anh họ thật sự dẫn người yêu về à?”

Trần Chiêu thấp giọng trả lời: “Nghe nói thế.”

Lưu Nhã xoa xoa tay, gương mặt hèn mọn: “Thực hiếm thấy.”

Trần Chiêu lén lút rướn cổ nhìn vào trong phòng bếp, rùng vai một cái: “Không biết lát nữa sẽ thế nào đây.”

Trong bếp, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần hâm nóng lại, rồi bê ra cả nhà cùng ăn.