Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 26: Án mạng (09)




Chương 26: Án mạng (09)
Lúc Giản Mạc tỉnh dậy, vươn tay đè lên huyệt Thái Dương mấy cái, trong đầu trống rỗng, không có một chút ấn tượng gì với chuyện tối qua, tại sao mình không ngủ trong phòng? Nhìn cái chăn đắp trên người, Giản Mạc ngồi dậy, hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Tối hôm qua... Tối hôm qua... Hôm qua mời Mộc Hi Lương đến nhà uống rượu, sau đó mình chỉ lo uống một mình, cuối cùng hình như còn nâng cằm của Mộc Hi Lương, sau đó thì sao? Á... Không đúng, Mộc Hi Lương đâu rồi? Hơn nữa tại sao hôm qua mình lại hành động như vậy với Mộc Hi Lương? Tại sao cảm thấy Mộc Hi Lương của ngày hôm qua khiến mình có kích động muốn hôn? Không bình thường, thật sự rất không bình thường.
Quan trọng nhất là, rốt cuộc có hôn hay không a? Không hôn thì còn tốt, nếu thật sự đã hôn rồi, sau này hai người gặp nhau sẽ lúng túng cho coi.
Giản Mạc đứng lên, nhìn trong nhà không có một bóng người, chẳng lẽ? Lòng Giản Mạc mơ hồ bất an, sợ bản thân tối qua đã làm ra chuyện gì không đúng. Muốn cầm điện thoại gọi cho Mộc Hi Lương hỏi thử hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cầm điện thoại lên rồi lại thả xuống, cầm lên lại thả xuống. Đối với chuyện bản thân dây dưa không dứt khoát như vậy, đúng là lần đầu tiên.
Đi đến trước bàn ăn, bên trên có một chút thức ăn, còn có một chén canh. Bên cạnh có một tờ giấy, là Mộc Hi Lương để lại.
Trên giấy nói sau khi dậy thì Giản Mạc phải uống canh giải rượu, ăn chút điểm tâm, nói hôm nay không cần Giản Mạc đưa đi làm, tự nàng đi đến đồn cảnh sát trước. Câu từ rất bình thường, nhưng khiến lòng Giản Mạc ấm áp. Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện gì, phỏng chừng Mộc Hi Lương sẽ không thay mình chuẩn bị điểm tâm như vậy đi? Nghĩ như vậy có thể kết luận thắc mắc trong lòng mình, hẳn là không xảy ra chuyện gì, trí nhớ của mình chỉ dừng lại ở lúc mình nâng cằm Mộc Hi Lương mà thôi.
Giản Mạc vệ sinh cá nhân, sau đó uống canh giải rượu, ăn bữa sáng mà Mộc Hi Lương chuẩn bị, xong xuôi mới ra khỏi cửa. Nhớ đến chuyện hôm qua, Giản Mạc lái xe đi mua một bó hoa, đến thăm mộ của mẹ Giản.
"Mẹ, có phải mẹ biết Mộc Hi Lương hay không? Từ lần đầu tiên cô ấy xuất hiện đến bây giờ, con luôn cảm giác cô ấy rất tốt, hơn nữa không chỉ một lần cảm thấy cô ấy rất quen thuộc, trước kia con và cô ấy có quen biết nhau sao?"
"Mẹ, con vẫn không thể tha thứ cho cha, nếu ông ấy vẫn cứ để ý đến sự nghiệp của mình, vậy con vẫn sẽ không tha thứ cho ông."
"Mẹ, tại sao cho đến bây giờ con vẫn không nhớ nổi những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó?"
"Mộc Hi Lương đúng là một cô gái kì quái."
"Nhưng mà, tại sao con lại có xung động muốn hôn cô ấy? Quá không bình thường rồi."
.......
Giản Mạc ngồi trước mộ của mẹ, nói rất nhiều, về mình, về Mộc Hi Lương, còn có Giản Dực Long. Đến khi cảm thấy không còn gì để nói nữa thì mới lẳng lặng cúi lạy mẹ Giản, sau đó lái xe rời đi.
*****
"Madam, chị không sao chứ?" Hôm qua sắc mặt của Giản Mạc rất khó coi, hôm nay lại đi làm trễ, khiến cho người của tổ trọng án rất lo lắng.
"Không sao, hôm qua thất thố, khiến mọi người lo lắng rồi." Vừa về đến đồn cảnh sát, đám người Lương Diệc và Tư Hàn liền vây quanh Giản Mạc.
Giản Mạc nhìn đám người vây quanh mình, nhìn thấy lo lắng trong mắt bọn họ, cảm giác lạnh lẽo khi ở mộ của mẹ cũng dần tan đi.
"Madam không sao thì tốt rồi, có phải không nha." Đại Vĩ ồn ào.
"Đúng đúng đúng, chúng ta tích cực chăm chỉ là việc, sớm ngày bắt được hung thủ, sớm ngày để Madam mời cơm chúng ta."
"Nói rất đúng. Mọi người cùng nhau cố gắng lên."
Ồn ào xong, đám người lập tức tiến hành phân tích vụ án.
Giản Mạc và Lương Diệc lấy được rất nhiều hình từ chỗ lão Lưu, người bị hại ước chừng mười mấy tuổi, nhỏ nhất là chưa đến mười tuổi. Mà hình ảnh Tiêu Tiêu lấy được từ chỗ Trương Thiệu Huy cũng có tuổi tác giống như đúc.
Mọi người phân tích hai đống hình, những đứa trẻ trong hình của lão Lưu cũng xuất hiện trong hình của Trương Thiệu Huy, ngoại trừ cậu thiếu niên mà lão Lưu nhắc đến.
"Madam, xem ra chúng ta phải đến quán bar điều tra một chút."
Lật từng tấm hình mang về từ nhà của Trương Thiệu Huy nhưng không tìm được người mà lão Lưu nói, nói cách khác, không thể điều tra được gì từ những tấm hình này.
Mười năm, Trương Thiệu Huy đã chết, mà thời điểm tử vong, người được nhìn thấy cuối cùng lại là cậu thiếu niên kia, điều này không khỏi khiến Giản Mạc hoài nghi cậu thiếu niên kia có liên quan đến cái chết của Trương Thiệu Huy.
Bây giờ tất cả chỉ là suy đoán, mặc kệ cậu thiếu niên kia có liên quan đến cái chết của Trương Thiệu Huy hay không, chuyện quan trọng nhất vẫn là phải tìm được cậu ta.
Cậu thiếu niên là điểm mấu chốt, tìm được người thì mới có thể biết được những chuyện mà đám người Giản Mạc không biết. Thời gian mười năm, có thể dễ dàng thay đổi tướng mạo của một người, nhất là quá trình phát triển từ thời thanh thiếu niên. Trải qua mười năm thay đổi, không biết bây giờ đã thành hình dạng như thế nào.
Quán bar trong hình rất dễ tìm, ít nhất chứng tỏ lão Lưu không nói dối chuyện địa chỉ của quán bar.
Đứng trước cửa quán bar, Lương Diệc lấy hình chụp ra so sánh. Quán bar mười năm trước, có chút cũ kĩ, mười năm sau lại không tệ, hào hoa hơn năm đó không ít.
Lương Diệc và Tư Hàn đi vào bên trong, đứng trước quầy là một chàng trai tiếp tân nhỏ người.
"Cảnh sát đây, chúng tôi muốn gặp quản lí của nơi này." Lương Diệc xuất thẻ ngành cho nhân viên lễ tân xem.
"Sir, giám đốc đã ra ngoài có việc, không biết lúc nào mới quay về." Nhân viên tiếp tân thấy Lương Diệc là cảnh sát thì rất cung kính.
"Quán bar của các anh mở được bao lâu rồi? Anh làm việc ở đây lâu chưa?" Tư Hàn hỏi.
"Tôi vừa mới đến đây không lâu." Nhân viên tiếp tân vừa làm công việc trong tay, vừa trả lời câu hỏi của Tư Hàn.
"Quản lí chỗ này là giám đốc của các anh? Còn có người nào khác không?"
"Xin lỗi Madam, chỗ này của chúng tôi chỉ do giám đốc quản lí, nếu Madam và Sir vội thì tôi liền gọi điện cho giám đốc của chúng tôi." Nhân viên lễ phép nói.
Tốc độ của bạn nhân viên rất nhanh, vừa mới nói xong thì liền nhấc điện thoại gọi đi, mấy phút sau thì lễ phép nói với Lương Diệc và Tư Hàn: "Giám đốc nói sẽ lập tức quay về, làm phiền Madam và Sir chờ một lát."
Không để cho Lương Diệc và Tư Hàn chờ lâu, chẳng mấy chốc đã có một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi về phía hai người họ.
"Hai vị cảnh sát, có chuyện gì thì đến phòng làm việc của tôi rồi nói. Vì tôi hơi bận nên đã để hai vị chờ lâu." Người đàn ông vừa lau mồ hôi vừa đi trước dẫn đường cho Lương Diệc và Tư Hàn.
Dẫn hai người đến phòng làm việc của mình, người đàn ông ngồi xuống, hỏi: "Không biết hai vị cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?"
"Giám đốc Nghiêm, là thế này, không biết ông có quen người đàn ông trong hình hay không?" Tư Hàn nhìn bảng tên trên bàn làm việc của người đàn ông, lấy một tấm hình của Trương Thiệu Huy đặt trước mặt Nghiêm Hưng Tường, nói ra mục đích của mình.
Nghiêm Hưng Tường nhìn tấm hình hồi lâu, nói: "Hẳn là nạn nhân trong tin tức mấy ngày nay, Trương Thiệu Huy. Trước kia hắn là khách quen của nơi này."
"À? Xem ra trí nhớ của giám đốc Nghiêm về Trương Thiệu Huy rất tốt." Nghe Nghiêm Hưng Tường nói như vậy, Lương Diệc liền truy hỏi.
"Là thế này, mười năm trước, Trương Thiệu Huy là khách của quán bar chúng tôi, chẳng qua tôi không quen biết hắn ta, cũng không biết nhiều chuyện cho lắm. Không biết Madam muốn biết gì, nếu tôi biết thì nhất định khai báo với cảnh sát, chúng tôi là công dân tốt của thành phố a. Phối hợp với cảnh sát bắt tội phạm là nghĩa vụ." Nghiêm Hưng Tường lập tức nêu ra vấn đề chính, có lúc làm người nên thẳng thắn một chút, đối với một số người, lời nói thẳng của mình cũng không phải chuyện xấu, huống chi những chuyện như thế này cũng không cần thiết giấu diếm.
"Trương Thiệu Huy là khách quen của nơi này, vậy hắn có sở thích đặc biệt nào, giám đốc Nghiêm có biết không?" Trương Thiệu Huy đến đây nhiều lần như vậy, hơn nữa mỗi lần đến đều dẫn theo một bé trai, sao có thể không khiến người ta chú ý được chứ?
"Trí nhớ mười năm trước đã rất xa rồi, mặc dù có chút mơ hồ nhưng chẳng qua đối với những khách quen như Trương Thiệu Huy, chúng tôi vẫn còn có chút kí ức." Nghiêm Hưng Tường đổi tư thế ngồi, trên mặt không còn là vẻ ung dung tự tại như khi nãy, thay vào đó là một trạng thái khác.
"Lời này là có ý gì?" Lương Diệc truy hỏi,
"Các vị nhất định đã tra xét ra nhiều chuyện của Trương Thiệu Huy nên mới có thể tra ra chỗ của tôi, đương nhiên sẽ biết chuyện tôi muốn nói." Nghiêm Hưng Tường cũng không nói rõ ràng cho Lương Diệc nghe, chuyện mà mọi người đã biết thì không nhất thiết phải nói rõ.
"Mười năm trước, tôi còn chưa đứng ở địa vị như hôm nay, cũng chỉ là một nhân viên tiếp khách thông thường thôi. Khi đó, Trương Thiệu Huy cơ hồ mỗi ngày đều đến quán của chúng tôi, cho tiền tip nhiều, đương nhiên có rất nhiều người phục vụ cho hắn.
Mỗi ngày hoặc mỗi lần đến đều dẫn theo một bé trai đến mướn phòng ở quán bar. Khi đó, hành vi dâm ô trẻ em của Trương Thiệu Huy bị kiện ra tòa, rồi chuyện không đi tới đâu, rất nhiều người xem báo đều biết được. Cho nên khi Trương Thiệu Huy dẫn bé trai đến chúng tôi cũng làm như không nhìn thấy, quán bar mở ra là để kiếm tiền, muốn kiếm được tiền, chúng tôi đương nhiên biết nên làm thế nào. Cứ hai ba ngày hắn lại đổi một người, chúng tôi nhìn mãi thành quen."
Có lẽ bởi vì lúc đó Trương Thiệu Huy dẫn theo trẻ em đến mướn phòng, cũng có thể vì hành động của Trương Thiệu Huy quá mức kinh hãi, dù sao, trí nhớ của Nghiêm Hưng Tường về chuyện này không vì thời gian mà lu mờ.
"Lần cuối cùng nhìn thấy Trương Thiệu Huy là khi nào?"
"Hẳn là ngày 24 tháng 6 của mười năm trước đi." Nghiêm Hưng Tường khẳng định.
"Hửm? Giám đốc Nghiêm chắc chắn như vậy?" Lương Diệc và Tư Hàn nhìn nhau một cái, hỏi.
"Bởi vì cái ngày mà Trương Thiệu Huy không đến nữa cũng là ngày tôi lên chức, cho nên mới nhớ rõ như vậy."
Con người khi còn sống, luôn sẽ nhớ rõ một số chuyện đặc biệt. Tỷ như sinh nhật của ai đó, tỷ như ngày mình kết hôn, cũng tỷ như ngày thăng chức, hay ngày mình bắt đầu kinh doanh chẳng hạn.
Những thứ này có thể khiến cho người ta nhớ rõ, là để tương lai về già có thứ mà kỉ niệm.
"Vậy không biết giám đốc Nghiêm có nhớ người ở cùng Trương Thiệu Huy vào lần cuối cùng ấy là ai không? Có ấn tượng gì hay không?" Tư Hàn hỏi.
"Trí nhớ mười năm trước vốn mơ hồ, huống chi ngày nào Trương Thiệu Huy cũng dẫn bé trai đến. Chẳng qua trong ấn tượng có một cậu thiếu niên, nhưng không biết có phải Trương Thiệu Huy gặp cậu ta sau cùng hay không. Cậu thiếu niên kia không giống với những người mà Trương Thiệu Huy từng dẫn đến, mới đầu Trương Thiệu Huy cùng cậu thiếu niên kia có cãi nhau một trận, sau đó cậu ta trắng mặt bỏ ra ngoài." Nghiêm Hưng Tường nhớ lại cảnh tượng mười năm trước.