Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 49: Án hút máu (15)




Chương 49: Án hút máu (15)
Nếu như xác nhận được Tiền Vĩnh Hào đã bị hại, như vậy đứa trẻ Cao gia chính là nghi phạm lớn nhất. Trải qua mười mấy năm, đứa bé kia đã bị thù hận làm mờ mắt, hay, hắn chẳng có chút liên quan nào cả?
Bây giờ còn chưa biết được, cách duy nhất chính là mau chóng tìm ra hung thủ.
Mọi người tách ra hành động, Giản Mạc và Mộc Hi Lương đến công viên bỏ hoang.
Vị trí của công viên này khá vắng vẻ, lúc Giản Mạc và Mộc Hi Lương tìm đến thì đã tốn hết một tiếng đồng hồ lái xe. Tìm một chỗ đậu xe bên ngoài công viên, hai người xuống xe đi vào.
Bởi vì công viên bỏ hoang này không có người quét dọn nên cỏ dọc mọc khắp nơi, cây cối ở hoa viên cũng đã chết khô, cảnh tượng rất thê lương.
Diện tích của công viên khá lớn, đi hết một nửa mà vẫn chưa tìm thấy nhà vệ sinh công cộng nào, đi sâu vào khoảng năm phút nữa thì hai người mới nhìn thấy một căn phòng nhỏ cách đó không xa.
"Xung quanh nhà vệ sinh công cộng có rất nhiều trứng ruồi, nhất là những nơi không có người đến như vậy, tần suất xuất hiện càng cao hơn." Mộc Hi Lương nhìn Giản Mạc đang đứng cạnh mình, nói. Căn phòng nhỏ kia chắc là nhà vệ sinh công cộng rồi.
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, lát nữa chúng ta đến gần đó nhìn thử xem có thể tìm ra đầu mối nào không." Đồng ý với quan điểm của Mộc Hi Lương, suy đoán này rất giống với những gì Giản Mạc nghĩ.
"Ừm."
"Đúng rồi, Hi Lương, tôi có một nghi vấn, không biết là có thể giải đáp cho tôi không?" Trước khi đến đây Giản Mạc không nghĩ sẽ hỏi vấn đề này, cảm thấy khi nào có cơ hội thì hỏi sau, nhưng bây giờ không phải là cơ hội sao?
"Chuyện gì?" Không hiểu nhìn Giản Mạc.
"Trước đây Hi Lương không làm việc ở Tây Cửu Long, vì sao lại bị điều đến đây? Tôi nhớ Hi Lương cũng mới về nước chưa được bao lâu, sao lại quen thuộc địa hình nơi đây đến vậy? Còn tìm được công viên bỏ hoang này?" Giản Mạc hỏi như vậy không phải không có đạo lí, hơn nữa trong lòng vẫn luôn tồn tại những nghi vấn này. Công viên này đã bị bỏ phế nhiều năm, sao Mộc Hi Lương có thể biết đến sự tồn tại của một nơi vắng vẻ như vậy? Dù là mình thì cũng vừa mới biết đến nó không được bao lâu.
"Rất lâu trước đây, có người đã dẫn tôi đến nơi này." Lúc Mộc Hi Lương nói những lời này, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng Giản Mạc, lúc Giản Mạc nhìn về phía nàng thì nàng lập tức xoay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía trước, trên mặt đều là nhu tình, khóe miệng cười tủm tỉm, đây là dáng vẻ mà Giản Mạc rất hiếm khi nhìn thấy.
Chẳng qua đối với câu hỏi đầu tiên của Giản Mạc, Mộc Hi Lương vẫn chưa trả lời. Vì sao lại đến đây? Ban đầu khi biết được tin tức Giản Mạc làm việc ở đây, trong lòng kích động không thôi. Mặc kệ người bên kia khuyên can thế nào thì cũng xin được điều đến đây. Lo sợ bao nhiêu năm không gặp, Giản Mạc sẽ quên mất tình cảm trước đây của cả hai, quên mất cuộc sống ngọt ngào tốt đẹp năm đó, rồi lại sợ Giản Mạc đã thích người khác, thế nhưng khi biết chuyện Giản Mạc mất trí nhớ, tính cách ngày càng lạnh lùng thì những nỗi sợ đó lại hóa thành đau lòng.
Công viên bỏ hoang này là lúc trước khi hai người còn đi học, đã chọn nơi này làm địa điểm hẹn hò. Hoàn cảnh an tĩnh, trong mũi lúc nào cũng ngửi được hương hoa nhàn nhạt, mặc dù có lúc hai người chỉ yên lặng ngồi tựa lưng vào nhau thì cũng là sự hưởng thụ tốt đẹp. Cả hai nằm trên bãi cỏ, đắm chìm trong ánh mặt trời, Giản Mạc lặng lẽ trộm hôn, động tác nghịch ngợm như vậy khiến Giản Mạc hoạt bát hơn không ít, chứ không hề giống như ngày hôm nay.
Mộc Hi Lương đứng một bên hồi tưởng quãng thời gian tốt đẹp ngày xưa, còn Giản Mạc thì yên lặng quan sát biểu tình của nàng.
Rõ ràng nhìn thấy Mộc Hi Lương đang hồi tưởng quá khứ, Giản Mạc lại không có ý định đánh thức nàng, cau mày suy nghĩ người đã dẫn Mộc Hi Lương đến đây là ai? Là người trước đây Hi Lương thích sao? Nghĩ đến chuyện trong lòng Mộc Hi Lương có người khác thì Giản Mạc liền cảm thấy đau lòng, bầu không khí cũng nồng nặc mùi dấm chua, muốn bá đạo đuổi cái người trong lòng Mộc Hi Lương ra ngoài, nhưng nhớ đến quan hệ bạn tốt bây giờ của hai người thì cảm thấy mình không có tư cách đó.
"Người đó là?" Giản Mạc cẩn trọng hỏi, cẩn thận quan sát nét mặt của Mộc Hi Lương.
"Cô ấy a~, cô ấy rất ngốc! Không nói đến cô ấy nữa, chúng ta mau qua bên đó xem thử đi." Vừa nói vừa đi về phía trước.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Giản Mạc quên mình, Mộc Hi Lương liền không biết phải làm sao, đồ ngu ngốc này, đợi đến lúc cậu nhớ lại rồi xem thử mình thu thập cậu thế nào!
Mặc dù nói vậy nhưng Mộc Hi Lương vừa tưởng tượng đến dáng vẻ lúc đó của Giản Mạc thì liền thấy buồn cười, mặt mày cũng nhu hòa, trong mắt tản ra ôn nhu đến ngay cả nàng cũng không nhận ra, nhưng lại bị Giản Mạc bắt tại trận.
Giản Mạc cau chặt chân mày nhìn Mộc Hi Lương đang đi phía trước, trái tim co rút, nhất thời cảm thấy khó chịu. Lúc nãy chỉ cho là trong lòng Mộc Hi Lương có người khác, bây giờ nhìn biểu tình của Mộc Hi Lương, kết hợp với cái lần nàng nhu tình như nước gọi điện thoại trên sân thượng, Giản Mạc liền bắt đầu tính toán nếu mình đi bày tỏ thì có mấy phần thắng lợi.
Nhìn Mộc Hi Lương càng đi càng xa, Giản Mạc nhanh chân đuổi theo, cho dù chỉ có vài phần thắng lợi thì sao, bây giờ không phải đang phá án hả? Từ khi nào mà Giản Mạc lại quên trách nhiệm của mình, chỉ lo chuyện nữ nhi tình trường như vậy chứ?
Mộc Hi Lương đi phía trước đương nhiên sẽ không biết tâm tình quấn quýt bây giờ của Giản Mạc, nếu mà biết được suy nghĩ lúc này của cô thì Mộc Hi Lương sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Dở khóc dở cười nói Giản Mạc ăn dấm chua với chính mình, sẽ nói rõ tâm tư tình cảm, hay là chỉ cười cười tiếp tục để Giản Mạc vùi đầu trong nỗi quấn quýt?
Giản Mạc thu hồi tâm tư, đi bên cạnh Mộc Hi Lương, tốc độ của  hai người không nhanh, chẳng qua căn phòng nhỏ trước mắt càng lúc càng gần.
"Có mùi máu tanh." Đứng trước căn phòng nhỏ, một cỗ mùi tanh nồng ập đến.
Căn phòng nhỏ nằm sát với nhà vệ sinh công cộng, căn phòng này dành cho người trông coi công viên. Khứu giác của Mộc Hi Lương nhạy bén hơn người thường, cho nên trong khi Giản Mạc chỉ ngửi thấy mùi hôi thối tản ra từ nhà vệ sinh chứ không có mùi gì khác thường thì Mộc Hi Lương đã ngửi ra mùi máu tanh truyền đến từ căn phòng, vươn tay ngăn Giản Mạc lại, đứng bên ngoài căn phòng.
Giản Mạc nghe Mộc Hi Lương nói vậy thì quay đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, rồi lại cẩn thận nhìn chằm chằm căn nhà trước mắt.
Lẽ nào....
Nghĩ đến đây có thể là hiện trường bị hại của Lý Chí Phong, mùi máu tanh hôm nay lại nồng như vậy, sợ là bên trong đã xuất hiện người bị hại tiếp theo. Giản Mạc sợ hung thủ vẫn còn trong đó, lui lại một bước, kéo Mộc Hi Lương ra sau lưng mình, căng thẳng nhìn chằm chằm căn phòng trước mặt.
Mộc Hi Lương nhìn Giản Mạc đứng trước người mình, trong lòng hơi giãn ra, chỉ cần nơi nào có Giản Mạc thì nơi đó đều sẽ an toàn, cho dù bây giờ mình cũng đã đủ năng lực bảo vệ bản thân.
Liếc mắt nhìn Giản Mạc nghiêm túc lúc này, Giản Mạc như vậy mới là Giản Mạc lạnh lùng không cảm xúc. Giản Mạc lúc này mang theo anh khí, hai mắt tản ra uy nghiêm.
Giản Mạc nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, xác nhận không có ai khác thì mới quan sát kĩ lưỡng, xem thử có chỗ khuất để lát nữa nếu có động thủ thì có thể đưa Mộc Hi Lương đến chỗ an toàn hơn.
Hai người đợi ở bên ngoài căn phòng một lúc, không nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong, Giản Mạc bước lên, mở cửa căn phòng, Mộc Hi Lương theo sát sau lưng Giản Mạc.
Lúc cánh cửa mở ra, đập vào mũi là mùi máu tanh nồng hơn, vốn dĩ lúc nãy Giản Mạc không ngửi thấy gì thì bây giờ liền nhịn không được mà nhíu mày. Chẳng qua một giây kế tiếp lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.
Chàng trai bị treo ngược trên xà ngang, tay chân bị trói chặt, sợi dây cột hai chân được vắt ngang trên xà, một đầu dây khác thì cột vào cây cột bên cạnh. Mà hai tay cũng bị trói chặt không thể động đậy.
Con ngươi trắng dã, trên quần áo dính đầy máu, nhìn những vết thương trên người thì giống như là đã bị đánh bằng roi.
Trên cổ có hai lỗ máu nhỏ, máu chảy từ cổ đến lỗ tai, rồi rơi xuống thùng gỗ bên dưới. Máu đã chiếm hơn một nửa thùng gỗ, trên đất còn lấm tấm vết máu.
Phía trước thi thể có một máy quay phim, màn hình vẫn sáng, có vẻ như vẫn còn đang quay.
Mộc Hi Lương đi ra từ sau lưng Giản Mạc, nhìn nạn nhân trước mặt. Liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, cần phải chờ Pháp chứng đến kiểm tra kĩ càng hơn. Chẳng qua xem ra nơi này chính là hiện trường án mạng của vụ án Lý Chí Phong.
"Lập tức phái người đến công viên bỏ hoang, xảy ra án mạng!" Giản Mạc cúp điện thoại, nhìn tình cảnh trong phòng, đáng chết!
"Trên cổ nạn nhân vẫn còn vết máu, đã chết được vài giờ rồi." Mộc Hi Lương đứng bên cạnh thi thể nhìn vào vết thương trí mạng kia.
"Đáng chết! Nếu bọn họ có thể tìm ra công viên bỏ hoang này sớm một chút thì hắn căn bản không cần chết!" Giản Mạc có chút kích động, mới chết trước đó vài giờ, khi đó không phải là đang để cho đám người Lương Diệc truy tìm nơi này sao, nếu bọn họ tìm được công viên này sớm hơn thì có phải sẽ không trả giá bằng một sinh mạng hay không? Nếu mình tự đến điều tra, có phải có thể ngăn cản hung thủ, hoặc là có thể đã bắt được hắn rồi?
Mộc Hi Lương có thể hiểu được cảm thụ của Giản Mạc, yên lặng đứng một bên, nhẹ nhàng kéo tay cô, muốn cho cô chút động lực.
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, Giản Mạc cố gắng bình phục tâm tình xao động, nhưng nhớ đến hành vi độc ác của hung thủ, Giản Mạc thật hận ngay bây giờ bắt hắn vào ngục.
Chờ đến lúc bình tĩnh trở lại rồi Giản Mạc mới cười với Mộc Hi Lương một cái, rút tay về, đi đến chỗ máy quay phim. Mở máy lên, bên trong truyền đến giọng nói đã qua xử lí.
"Chúc mừng Madam Giản có thể tìm được nơi này, vậy nghĩa là cô sắp bắt được tôi rồi. Tiếp theo sẽ để cho các người nhìn xem Tiền Vĩnh Hào đã chết như thế nào. À, đúng rồi, có thể hắn sẽ không giống hai người trước nha. Roi hình, hahaha.... Lý Chí Phong và Triệu Thịnh Duệ không có phúc phần được lĩnh hội mùi vị này."
Thanh âm kết thúc, sau đó là hình ảnh Tiền Vĩnh Hào bị đánh bằng roi, thống khổ gào thét, từng roi quất xuống đều khiến Giản Mạc và Mộc Hi Lương nghe được tiếng hét kinh hãi.
Nghĩ đến hung thủ hành hạ người khác vô nhân đạo như vậy, trên mặt Giản Mạc lạnh băng, tỉnh táo dị thường nhìn hung thủ tác quái trên người nạn nhân.
Sau khi kết thúc trận đánh bằng roi, nội dung còn lại giống hệt băng thu hình mà Lý gia nhận được, Tiền Vĩnh Hào nhìn từng giọt máu của mình biến mất, sợ hãi, kinh hoảng, vùng vẫy, cuối cùng biến thành tuyệt vọng.