Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 23: Mượn rượu tiêu sầu làm trò cười




New York không có đêm, xa hoa trụy lạc, rực rỡ sắc màu, cảnh vật vô cùng

diễm lệ.



Giữa quán bar huyên náo, đèn đuốc mập mờ, Vân Mộ Hoa tự chọn cho mình một ly

Martell. (*)

(*) Martell: tên một loại rượu

“Nơi này thế nào?  Thực sự rất sôi động,

đúng không?” Có thể khiến cho người ta tạm thời quên hết mọi muộn phiền trên thế

gian.

“Cũng không tệ lắm.” Vân Mộ Hoa uống xong một ngụm Martell, khóe miệng

khẽ giật, cong môi xuất ra nét cười mang theo một tia chua xót, “Tôi ở trường học, ngoại

trừ lên lớp thì chính là quay về nhà trọ làm tốt bữa tối chờ Thụy trở lại, cuộc

sống đơn điệu như vậy nhưng tôi lại cảm thấy rất vui vẻ.”

Hôm nay là lần đầu tiên Vân Mộ Hoa tới quán bar uống rượu nhiều như vậy,

điên cuồng chơi đùa như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu thổ lộ tâm sự của mình

cho người khác nghe.

“Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao cứ rầu rĩ không vui?”

“Ai nói tôi không vui? Tôi rất vui vẻ!”

“Bộ dạng cậu như vậyy, có thiên tài mới tin cậu đang cao hứng!”

Vân Mộ Hoa cười khanh khách một trận, vẻ mặt mang nặng ưu sầu, “Jack,

cũng chỉ có cậu quan tâm tôi có cao hứng hay không. Trong lòng tôi thực rất phiền

muộn, không biết phải làm như thế nào?”

“Cậu và Thụy lại phát sinh chuyện gì rồi?”

“Jack, cậu đã từng yêu một người nào chưa?”

“Cái gì?

“Đã từng thật lòng yên mến một người chưa?

“Đã từng. Còn cậu?”

Vân Mộ Hoa chần chừ thật lâu mới nói, “Có.”

“Hôm nay cậu không vui cũng là vì người kia, đúng không?”

“Tôi yêu Thụy.”

“Anh ta có biết không?”

“Không biết. Tôi không dám nói cho anh ấy biết, sợ anh ấy bài xích

tôi.” Vân Mộ Hoa vẻ mặt đau khổ.

“Mộ Hoa ngốc, cậu đúng là bảo thủ.” Jack lắc đầu thở dài, trong lòng

cảm thấy người trước mặt khờ dại đến buồn cười, “Cậu cảm thấy Thụy giống loại

người bảo thủ như thế? Không thử làm sao biết?”

“Không phải tôi bảo thủ, mà là cậu không hiểu. Được rồi, không đề cập tới

vấn đề này nữa.” Vân Mộ Hoa tùy tiện khoát tay, nhanh chóng uống nốt ly Martell buông lơi

trong tay kia, đứng dậy đi vào sàn nhảy.

Bóng dáng cô đơn không ngừng vũ động của Vân Mộ Hoa hiện lên trong mắt

Jack. Anh ta không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn cậu. Vân Mộ Hoa hẳn là thật

tâm yêu mến người kia, đáng tiếc ái tình trước mắt chính là một ván bài đặt cược,

không thắng thì thua.

Bên ngoài căn phòng KV xa hoa náo nhiệt, Âu Dương Thụy nhàm chán

nghiêng người dựa sát vào tường, một tay đút túi quần, một tay bấm điện thoại

di động.

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, thế nhưng ngoại trừ một mảnh

ầm ĩ hỗn loạn vang lên, Âu Dương Thụy cái gì cũng không nghe ra.

“Mộ Hoa?” Âu Dương Thụy gọi vài tiếng nhưng không thấy có người đáp trả.

Anh nhíu mi rồi dập máy. Vân Mộ Hoa đang làm cái gì chứ?

“Thụy, không vào chơi sao?” Một nữ sinh đi tới ghế ngồi, vòng tay quấn lấy

anh.

“Tôi có chút chuyện.” Ngữ khí kém vui vẻ phát ra từ miệng Âu Dương Thụy

cho thấy tâm tình bực bội nơi anh. Anh hiện tại quả thực trong lòng buồn bực đến cực điểm.

“Có thể có chuyện gì? Chúng ta hôm nay không phải đã nói sẽ chơi đùa vui

vẻ cả đêm sao?” Cô nàng kéo tay Âu Dương Thụy, nũng nịu yêu cầu.

Âu Dương Thụy thả điện thoại vào

túi áo, không chút lưu luyến nói, “Chúng ta chia tay đi.”

“Tại sao?”

“Em ra tay đánh Mộ Hoa.”

“Thụy, hôm đó chỉ là một hiểu lầm…” Cô nàng vội vàng giải thích, nhưng Âu Dương Thụy lại không cho cô bất cứ cơ hội lên tiếng nào, ung dung thoảái mái rời

khỏi KV, đón taxi đi thẳng về nhà.

Gian phòng tối đen như mực, trống trái không một bóng người. Vân Mộ Hoa

còn chưa trở về. Cậu ta chưa bao giờ về muộn như thế.

Âu Dương Thụy bật đèn, ngồi lên ghế salon, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu

nhìn ra cửa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghe thấy một tiếng mở cửa nào.

Thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua. Có phải đã xảy ra chuyện gì

rồi không? Ân Dương Thụy rốt cuộc nhịn không được, lấy điện thoại, một lần nữa

bấm số của Vân Mộ Hoa.

“Alo?”

Điện thoại vừa được bắt, một loạt thanh âm hỗn tạp cùng với tiếng Vân Mộ

Hoa truyền đến. Nghe được tiếng của cậu, lúc này, Âu Dương Thụy thoáng chốc thất

thần.

“Alo?” Vân Mộ Hoa hỏi lại một câu.

“Cậu đang ở đâu?” Âu Dương Thụy cuối cùng lên tiếng hỏi.

“…”

“Muộn thế này rồi, bao giờ thì trở về?”

Vân Mộ Hoa im lặng một hồi, “Tôi đi chơi với Jack, có thể tối nay về muộn.”

“Tôi chờ cậu về.” Sau một câu đơn giản, Ân Dương Thụy dập máy. Anh cần

một lời giải thích. Trước cứ gặp Vân Mộ Hoa đã rồi nói. Anh không hy vọng người

kia lại tiếp tục trốn tránh mình.

Bên trong quán bar, Vân Mộ Hoa đặt điện thoại xuống, định tiếp tục uống

rượu. Cậu cầm ly rượu, không ngừng đưa lên trên miệng, xem ra có chút say xỉn rồi.

Jack càng nhìn càng thấy không ổn, lại ngó đồng hồ một cái, thấy không thể để

cậu ta tiếp tục uống như vậy. Vì thế anh đỡ Vân Mộ Hoa đứng lên, dự định dìu cậu

ra ngoài.

Dưới tác dụng của chất cồn trong rượu, bộ dáng Vân Mộ Hoa có phần chật

vật. Cậu dùng sức đẩy ra cánh tay vừa đỡ lấy mình, “Tôi còn muốn uống….”

Mỗi lần Jack vươn tay dìu cậu đều bị cậu tránh được, đều bị cậu

giãy giụa vùng ra, tình cảnh này khiến cho một đám người trong quán bar hiếu kỳ

chăm chú nhìn vào bọn họ.

“Không phải cậu nói muốn chơi vui vẻ sao? Đừng có mất hứng thế này được

không?” Vân Mộ Hoa không muốn trở về nhà trọ.

Trong tình thế bất đắc dĩ, Jack lắc đầu bỏ cuộc. Anh cầm lấy chiếc điện

thoại trên mặt bàn, nhanh chóng bấm xuống một dãy số.

Vân Mộ Hoa trong cơn mơ màng cũng không nghe rõ Jack rốt cuộc là nói

cái gì với người trong điện thoại, cậu chỉ một mực uống rượu, uống đến đầu lưỡi

tê dại từng hồi.

Không biết uống bao nhiêu lâu, bất ngờ một bàn tay vươn tới đoạt lấy

chiếc ly trong tay cậu: “Đừng uống nữa!”

Vân Mộ Hoa phớt lờ người vừa tới, giật lại ly, tiếp tục uống.

Ân Dương Thụy dứt khoát gọi phục vụ tới mang tất cả rượu trên bàn đi.

Vân Mộ Hoa rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn lên người vừa đến này, nhưng

thần trí của cậu bởi vì ảnh hưởng của rượu cồn mà đã trở nên hỗn loạn một mảnh, còn cho

là mình đang nằm mơ, trong mơ gặp được Âu Dương 

Thụy. Cậu mở to đôi mắt tràn đầy sương mù mà nhìn người nọ.

“Là tôi.” Âu Dương Thụy vẫn ôn nhu cười như trước.

“Anh tại sao lại đến đây?” Vân Mộ Hoa một lúc lâu mới lên tiếng, ngây ngốc

nhìn anh.

“Tôi đến đưa cậu về nhà.”

“Về nhà? Không cần! Thụy, anh có muốn uống một ly không…”

Vân Mộ Hoa bộ dáng say mèm, khiến cho Âu Dương Thụy trong lòng không khỏi

dấy lên một trận xót xa. Chẳng biết từ khi nào, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của

Vân Mộ Hoa lại khiến cho người ta đau lòng như thế. Điều này làm cho Ân Dương

Thụy nhịn không được, muốn làm gì đó để người nọ cảm thấy dễ chịu hơn.

“Cậu say rồi.” Vân Mộ Hoa rất ít uống rượu chứ đừng nói là uống nhiều

đến thế này.

“Tôi không say!!” Vân Mộ Hoa muốn lấy rượu, nhưng sờ tới sờ lui trên

bàn vẫn thấy một mảnh trống không, “Rượu đâu? Rượu đâu? Bồi bàn, mang một ly

Martell tới đây!”

Âu Dương Thụy ra hiệu cho Jack đi về trước, chuyện ở đây cứ để một mình

anh giải quyết.

Vân Mộ Hoa cầm một cái ly rống không, bất thình lình vọt đến trước mặt

Âu Dương Thụy, suýt chút nữa thì dán chặt lên người anh, nói không ra đầu ra đuôi,

“Này! Anh sao lại uống hết rượu của tôi? Muốn uống thì anh nên tự mua đi! Hừ!”

Âu Dương Thụy đã từng thấy rất nhiều người quá chén, cũng từng gặp qua

những người vừa uống rượu vừa nói luyên tha thuyên thuyên như Vân Mộ Hoa lúc

này. Nhưng nhìn vào bộ dạng của người trước mặt, anh lại nhịn không được mà cười ra

tiếng, cảm thấy thú vị vô cùng.

“Tôi uống rượu của cậu khi nào?”

“Không thì rượu của tôi đi đâu mất? Anh còn dám nói anh không uống!

Chính là anh uống!” Vân Mộ Hoa đổ lỗi: “Âu Dương Thụy, anh là một thằng

khốn nạn!” Lừa rượu của cậu, còn lừa tình cảm của cậu, ô… Thực sự là rất đáng

giận!

Âu Dương Thụy nghe vậy, trái lại càng cười đến là vui vẻ.

Vân Mộ Hoa hàng mi khẽ động, “Anh đang cười cái gì?”

“Không… Không có gì.” Tuy miệng nói vậy nhưng anh vẫn không ngừng cười.

“A, không có gì…” Vân Mộ Hoa ợ lên một tiếng đầy hơi rượu, gật gật đầu,

“Vậy… Không có gì, sao anh vẫn cười?”

“Thật sự không có.” Âu Dương Thụy giả vờ bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Phải không?” Vân Mộ Hoa chỉ cảm thấy bóng người trước mắt càng lúc càng

mờ nhạt. Cậu cố sức căng mắt, nhưng đầu óc vẫn là một mảnh mơ hồ, không thể nào nhìn

rõ được.

Bộ dáng gật gù của Vân Mộ Hoa một lần nữa làm cho Âu Dương Thụy buồn cười.

“Được rồi, cậu uống nhiều quá! Chúng ta về nhà thôi.” Âu Dương Thụy

nhìn hai gò má đỏ ửng của người kia, vươn tay ôm lấy đối phương, dìu cậu ra khỏi

quán bar.

Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, hai thanh niên đẹp trai một trước một sau bước

trên đoạn đường vắng vẻ. Chính là, khác với bước chân lảo đảo, thân hình xiêu

vẹo của người phía trước, thanh niên phía sau cước bộ dứt khoát mà mạnh mẽ nhịp

nhàng.

“Này! Tôi còn chưa uống đủ!” Bất chợt Vân Mộ Hoa xoay người hét to một

tiếng rồi lại thở hồng hộc chạy về phía trước, dường như muốn bỏ lại Âu Dương

Thụy một quãng  thật xa, vĩnh viễn không

để cho anh ta bắt được. Không muốn, cậu không bao giờ muốn để ý tới cái tên khốn

ấy nữa!

“Ai nha.” Chân trước dẫm trượt một cái, Vân Mộ Hoa liền đạp trúng một

vũng nước nhỏ rồi ngã ngửa về phía sau, cái quần nhất thời bị nước thấm đến phát lạnh.

A, đau quá~  Vân Mộ Hoa bị ngã lại

sinh buồn bực, hôm nay thật là xui xẻo.

“Tại sao lớn như vậy rồi còn té ngã? Có bị thương hay không?” Âu Dương

Thụy bất đắc dĩ cúi người, kéo đối phương lên.

“Không có.” Vân Mộ Hoa gạt tay anh ra, “Không cần anh quan tâm.”

“Để tôi xem thử.” Âu Dương Thụy cố chấp ngồi xổm xuống, xắn quần người

nọ lên, xem xét mắt cá chân của cậu, đến khi chắc chắn không bị thương mới đứng

lên.

Không biết có phải là ảo giác của Vân Mộ Hoa hay không, Âu Dương Thụy

hôm nay tựa hồ đặc biệt quan tâm chăm sóc cho cậu. Hay là vì cậu uống say

nên anh ta mới thế?

“Âu Dương Thụy, anh thật phiền!”

“Tôi đi gọi xe.” Âu Dương Thụy không quan tâm đến lời nói tùy hứng của

người kia, vươn tay vẫy Taxi trên đường.

Sau khi ngồi vào trong xe, Vân Mộ Hoa cắn môi dưới, ngại ngùng không

dám nhìn thẳng vào ánh mắt người kia.