Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 884




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 884: Đừng tha thứ cho tôi

“Hết thảy các thứ này… Tuyệt đối cùng Nhạc Hạ Thu không thoát được quan hệ, nhưng… Đáng sợ hơn là người giấu sau lưng Nhạc Hạ Thu kia”

Lục Thiên Bảo cật lực nói: “Hẳn ta đã… Để mắt tới chúng ta”

Khương Tuyết Nhu rùng mình một cái: “Những thứ này cậu có nói với Hoắc Anh Tuấn không?”

“Nói, nhưng… Bọn họ cho là tôi đang nói láo “Lục Thiên Bảo cười khổ một tiếng: “Lão đại, chị cái này… Ánh mắt chưa ra hình dáng gì a, tôi cũng… So với anh ta yếu hơn”

“Thật xin lỗi, cậu chịu đựng được không”Khương Tuyết Nhu lo lắng nhìn cậu ta.

“Thống khổ nhất… Chính là ghiền ma túy”Lục Thiên Bảo há mồm thở dốc: “Nhưng… Trên người đau khiến cho tôi có thể giữ thanh tỉnh, khống chế được… nói cho cùng, chết liền… Chết đi, dù sao… Tôi thiếu chị một cái mạng”

“Không nói nữa, tôi sẽ cứu cậu đi ra”

Khương Tuyết Nhu nắm tay cậu ta cặp mắt đỏ bừng thề.

Cửa sắt bỗng nhiên được mở ra, Hoắc Anh Tuấn đứng cửa, khi ánh mắt thấy tay hai người nắm chặc lấy nhau, đáy mắt anh thoáng qua lệ khí hoảng sợ.

“Được, nhìn dáng dấp, mày chẳng những không muốn đầu ngón tay, ngay cả tay cũng không muốn nữa”

Hoäc Anh Tuấn sãi bước đi tới, dùng sức xé Khương Tuyết Nhu ra, chân dùng sức giãm ở trên mu bàn tay của Lục Thiên Bảo.

“Dừng tay”Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa một quyền đánh lên.

Hoắc Anh Tuấn bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đánh ra một khoảng cách, ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, nhưng mà đau cũng không đau bằng trong lòng.

“Cô lại vì người đàn ông khác mà đánh tôi”Hoắc Anh Tuấn giận trợn mắt nhìn cô, giống như tùy thời co thể bùng nổ vậy: “Nếu cô quan tâm hắn ta như vậy, vậy tôi liền giết chết hẳn ta”

“Hoäc Anh Tuấn, nếu như anh dám giết chết cậu ấy, tôi liền lập tức chết ở trước mặt anh”tức giận uy hiếp.

“Cô yêu hắn ta?“Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn giống như ma quỷ.

“Tôi không thương cậu ấy, nhưng cậu ấy là người nhà quan trọng nhất của tôi”

Khương Tuyết Nhu nâng lên cặp mắt đỏ ngầu: “Những năm này, tôi cùng Minh Kiêu hai người ở nước lạ tha hương, chịu nhiều đau khổ, nếu như không có Lục Thiên Bảo bảo vệ, tôi rất có thể đã sớm chết rồi. Tôi đã từng cứu cậu ấy một mạng, để cho cậu ấy ở lại bên người tôi bảo vệ tôi mười năm, trong mười năm, tôi không thể để cho cậu ấy chết”

Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn hơi chuyển biến tốt, nhưng vẫn rất khó nhìn: “Vậy cô mới vừa rồi tại sao nắm lấy tay hẳn ta, cô là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép cô nằm lấy tay của bất kỳ người đàn ông nào khác.”

“Tôi là phụ nữ của anh?”Khương Tuyết Nhu thấp giọng cười nhẹ, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thôi đi, phụ nữ của anh từ đầu tới đuôi đều không phải là tôi, chỉ có Nhạc Hạ Thu, tôi đã không còn cái loại ảo tưởng đó nữa”

Mặt Hoắc Anh Tuấn liền biến sắc: “Đủ rồi, nếu như không phải là cô làm thương tổn Hạ Thụ, tôi cũng sẽ không đối với cô như vậy, vốn là cô đã làm sai chuyện, là cô không đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ, tôi thậm chí hoài nghi… Cô gần đây cùng tôi ở chung một chỗ, thuần túy là vì trả thù Hạ Thu với tôi hay không”

“Nhìn dáng dấp của mày mấy ngày nay chắc tao đối với mày hạ thủ lưu tình rồi”Hoắc Anh Tuấn âm u liếc cậu ta.

Sắc mặt Khương Tuyết Nhu xinh đẹp không có bất kỳ biểu lộ gì: “Hoäc Anh Tuấn, anh không cần tha thứ tôi”

“Có ý gì?“Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra “Có ý gì, anh vẫn chưa rõ sao?”Lục Thiên Bảo cười lê là chị ấy… Không cần cùng anh ở cùng một chỗ nữa, du là đàn ông trên toàn thế giới… Không còn nữa thì sẽ không cần anh?”