Dụ Nhi, Nằm Xuống Để Ta Thao!

Chương 3: Bữa cơm trưa khó nuốt




Dụ Mạt sau khi đi ra ngoài liền ngồi tại bàn làm một số công việc nhỏ do Cẩn Chính giao sau đó liền ngồi ngây ngốc thoáng cái đã đến buổi trưa. Tắt máy tính đang định đứng dậy chuẩn bị đi ăn trưa thì cửa văn phòng bỗng mở ra. Cẩn Chính đi ra ngoài nhìn Dụ Mạt một cái sau đó nói:

-Dụ Mạt, đi ăn cơm với tôi!

Sau đó không để Dụ Mạt phản ứng liền một đường đi ra thang máy chuyên dụng ấn một cái đứng chờ. Dụ Mạt đứng ngây ra một lúc liền nghe thấy tiếng nói trầm ổn vang lên:

-Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi!

-A...

Dụ Mạt lập tức quay về hiện tại theo phản xạ trả lời sau đó bước đi.

$$$$$$$$$$$$$$

Trong thang máy.

Hai người đàn ông mà cũng không cho là thế được vì có một người nhìn rất giống con gái tóm lại là một lớn một nhỏ đứng trong thang máy trầm mặc thật lâu. "A... không khí này thật là ngại ngùng quá đi. Cẩn tổng tài, đang yên đang lành ngài rủ tôi đi ăn trưa làm gì a! Tôi chính là muốn cách xa ngài càng xa càng tốt, ở cạnh ngài thực hảo đáng sợ a!". Dụ Mạt đang định lên tiếng thì người bên cạnh đã dành trước:

- Em muốn ăn cái gì?

-A... cái gì cũng được!

"Tôi sợ cho dù bây giờ có ăn cái gì thì tôi cũng nuốt không trôi a!" Dụ Mạt gào thét trong lòng. Thang máy tinh một tiếng, cửa mở ra, Cẩn Chính đi trước tới chỗ chiếc xe Cadillac màu đen nằm lặng yên trong góc. Cẩn Chính cầm chùm chìa khóa ấn "tít tít" một cái, của xe tự động mở ra. Cẩn Chính nhìn một cái tiểu bạch dương (cừu trắng nhỏ) ngây ngây ngô ngô đi tới trèo lên ghế phụ lái ngồi xuống sau đó đóng cửa xe lại vòng sang bên kia ghế lái ngồi xuống. Nhìn sang bên cạnh chính là thấy tiểu bạch dương vẫn chưa thắt dây an toàn liền tốt bụng với sang thắt hộ làm cho Dụ Mạt đỏ mặt một trận nói:

-Cám ơn.

-Không có gì.

Bánh xe từ từ chuyển động băng băng chạy trên đường lớn. Trong xe không khí một mực trầm mặc, ngoại trừ tiếng hít thở đều đặn và mùi hương trà xanh cùng bạc hà hòa quyện trong không khí thơm ngát thì vẫn là duy trì trầm lặng. Dụ Mạt khó thở mở cửa sổ xuống cho gió phả vào mặt mình.  Hiện giờ là mùa thu nên không khí cũng không lạnh lắm. Ngược lại chính là cái không khí như vậy mới thực sự làm người ta thoải mái. Dụ mạt thở ra một hơi "Thực sảng khoái.". Đang nhìn ngắm lá thu đỏ chói dưới cái nắng yếu ớt xinh đẹp rơi xuống từng trận thì xe dừng lại. Bước xuống xe, cậu ngước đầu lên nhìn tên biển hiệu "Mục Hoa nhà hàng" bên dưới phông chữ màu đỏ là năm ngôi sao màu vàng xếp thẳng hàng ngang nhau. "Nhà hàng 5 sao, Cẩn tổng tài ngài cũng chỉ là ăn trưa thôi mà sao lại phải đến đây vậy!" trong lúc cậu mải suy nghĩ thì đã bị người ta nắm tay mà dắt vào nhà hàng rồi. Đến lúc định thần lại chính là đang ngồi ở trên bàn ăn trong góc cạnh cửa sổ. Đối diện cậu chính là cái mặt dịu dàng kì cục, trong mắt chứa đầy nhu tình. Phục vụ nữ thẹn thùng đưa menu cho cái bản mặt phát sợ bên kia. Hắn chán ghét nhận lấy sau đó đưa thực đơn cho cậu ý bảo cậu chọn. Cậu đưa tay nhận lấy giở ra xem một chút sau đó liền gọi hai phần beefsteak kobe và một sa lát rau trộn sốt mayonaise. Quay sang đưa menu cho Cẩn Chính, cậu hỏi:

-Anh có muốn ăn thêm gì không?

-Không cần như vậy liền đủ.

Cẩn Chính đưa menu đưa cho cô phục vụ e thẹn sau đó trừng mắt nhìn cô ta một cái khiến cho cô ấy bị dọa sợ mà bỏ chạy. Dụ Mạt  há hốc mồm trừng mắt trắng dã nhìn người trước mặt mình."Này là cái sự tình gì nha, tại sao ngài nhìn cô ta thì lại như vậy ác độc mà nhìn tôi lại dịu dàng vậy a! Thà ngài cứ nhìn tôi bằng cái ánh mắt băng sơn giết người trong thầm lặng còn hơn a! Thật là sợ muốn chết mà!" cuối cùng vẫn chính là gào thét trong lòng mà ai oán không dám nói ra, thật khổ mà. Ngồi một lúc đồ ăn cũng được mang ra,  Dụ Mạt giả vờ tao nhã cầm dao dĩa lên bình tĩnh ăn nhưng mà trong lòng chính là đã chính là sớm muốn bùng nổ rồi a. "Cẩn tổng tài ngài không ăn sao? Tại sao lại cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy chứ khiến cho tôi cảm thấy thịt bò kobe đắt tiền trong miệng liền giống như nhai sáp rồi!". Không thể chịu nổi, Dụ Mạt buông dao dĩa xuống nhìn Cẩn Chính hỏi:

-Cẩn tổng tài, ngài không ăn sao?

-Tôi không thích ăn hàng. Nhìn em ăn là no rồi.

"A.... tại sao lại nhìn tôi ăn là thấy no a! Cái câu đó chính là mấy cái chuyện ngôn tình cẩu huyết máu chó mới nói mà! Anh không ăn vậy tại sao lại có thể như vậy thân hình to lớn, vạm vỡ 6 múi, béo múp đầy đủ như vậy." bạn nhỏ cừu trắng của chúng ta hò hét trong lòng mà lại quên mất một chuyện, cái sếp mặt nhu tình đáng sợ kia chính là bị bệnh khiết phích cao. Cứ như vậy một người ăn "sáp nến" người còn lại nhìn người kia ăn "sáp nến" trong lòng hưởng thụ cực kì.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Về đến công ty, xe vừa dừng lại Dụ Mạt lập tức nói một tiếng:

-Cám ơn!

Sau đó chạy như bay lên trên trên tầng 65. Ở đằng sau, Cẩn Chính thấy được hành động này liền cười to, vang dội cả nhà để xe. Anh vẫn chính là nghĩ bản thân tuy thực yêu thích cậu nhưng là vẫn sẽ có chút bài xích nhưng mà lại không phải vậy, bản thân liền có thể thoải mái ở cạnh em ấy mà không sợ hãi vi khuẩn. Sau đó anh khóa xe vui vẻ đi lên trên tầng.