Du Nhiên Mạt Thế

Chương 71: Gặp lại nhau




Vài người rốt cuộc đặt chân xuống mặt đất bằng phẳng, Đặng Phong chủ động đi tìm phương tiện giao thông có thể sử dụng, Lâm Phàm thế mới biết Đặng Phong hóa ra là dị năng giả tinh thần hệ nhánh tra xét, dọc đường đi phát huy rất lớn tác dụng, đáng tiếc tại Thạch Thành lúc chuẩn bị hoàn thành được nhiệm vụ thì gặp phải tang thi cấp cao, liền thảm.

Lúc mọi người xuống đến mặt đất, mùi thịt mới mẻ hấp dẫn tang thi bắt đầu tụ đến nơi này, liền có thể nhận ra dị năng giả lực lượng hệ bị yếu thế, tang thi số lượng nhiều lắm, cận chiến thực dễ dàng rơi vào nguy hiểm, nhưng nếu dùng vũ khí công kích từ xa, thì dị năng giả so người thường cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu. Chủ yếu công kích là từ dị năng giả hỏa hệ kia, vài người chỉ có thể miễn cưỡng đảm bảo mình không bị vây quanh, trong lòng chờ mong Đặng Phong mau chóng trở về.

“A!” dị năng giả thổ hệ đi ở sau cùng bị tang thi đột nhiên xông ra từ trong góc cắn miếng lớn, dị năng giả này vì đau đớn mà tạm ngừng lại, liền bị một con tang thi khác tiếp cận cắn vào cổ, sau đó càng ngày càng nhiều tang thi đem dị năng giả đáng thương không thể kịp sử dụng dị năng kia vùi lấp, đám người Lâm Phàm còn chưa kịp đi khuất tầm mắt, người này đã bị cắn đến chỉ còn lại một bộ xương trắng. Mọi người căn bản chẳng có thời gian mà hoảng sợ hoặc bi thương, do người đó hy sinh, áp lực của mọi người giảm bớt không ít, Đặng Phong rốt cuộc lái xe về, là một chiếc xe tải chở hàng loại nhỏ.

Đợi tất cả mọi người lên chỗ phía sau của xe, Lâm Phàm luôn điệu thấp không nói gì mới lưu loát xoay người lên xe, sau đó ý tứ hàm xúc không rõ mà liếc nhìn Lộ Đình Đình một cái. Lộ Đình Đình bị Lâm Phàm nhìn mà chột dạ, chẳng lẽ tên này thấy mình đem dị năng giả thổ hệ gần như đã hao hết dị năng kia đẩy vào đám tang thi để chặn đường? Hẳn không đi, Lộ Đình Đình vỗ vỗ ngực, nàng còn có con bài chưa lật mà.

Nguyên bản là mười mấy người từ tòa nhà cao tầng kia chạy trốn tới, hiện giờ tính cả Lâm Phàm cũng chỉ còn lại 6 người, đối mặt tỉ lệ tử vong cao như vậy trong lòng mọi người cư nhiên đều chết lặng, chỉ còn có may mắn vì sống sót sau tai nạn.

“Đặng ca, các ngươi kế tiếp định đi đâu?” Lâm Phàm trực tiếp từ khoang dưới tiến đến ghế lái phụ, thuận tiện còn giải quyết mấy tang thi tốc độ hệ tới gần, “Quay về an toàn khu Kim thị sao?”

Đặng Phong lắc đầu, “Chúng ta trước phải đi thành phố Lâm Hải cách đây 150 km, ngươi muốn cùng đi không?”

“Không được, ta cùng bọn Lôi Khê hẹn gặp tại Thạch Thành này, đi Lâm Hải theo như ngươi nói còn phải dọc theo Thạch Thành đi về phía Đông, nếu không ngại lúc đến gần cầu vượt sông, ngươi để ta xuống ven đường đi.” Lâm Phàm nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu tính toán về túi da trong tay Lộ Đình Đình, nếu hắn nhìn không lầm, túi da này hẳn dựa theo thủ đoạn bảo mật của người Tu Chân, mạnh mẽ mở ra thì không biết đồ vật bên trong có bị tổn hại hay không nữa.

Đột nhiên tấm thủy tinh cửa sổ nối giữa buồng lái và phía sau bị gõ vang, Lộ Đình Đình không ngừng ám chỉ Đặng Phong dừng xe, Đặng Phong nhìn không hiểu ý tứ của đối phương, thấy xung quanh coi như an toàn, liền đem xe ngừng lại.

“Chuyện gì?” Đặng Phong nhíu mày, nữ nhân này thật quá phiền toái.

“Ta, ta muốn đi vệ sinh!” Lộ Đình Đình ngập ngừng nói xong, lôi kéo Cổ Tuấn đi hướng địa phương có cây cối che cạnh đó.

“Chờ chút! Nơi này cũng không an toàn!” Đáng tiếc hiện giờ Lộ Đình Đình kiêu căng không thèm nghe khuyên bảo, Đặng Phong bất đắc dĩ vuốt trán, hắn cảm giác được nguy hiểm gần bên này nhưng cũng không mãnh liệt, liền mặc kệ Lộ Đình Đình đi đâu thì đi, Đặng Phong vươn tay sờ soạng ba lô, lại có thể lôi ra một điếu thuốc lá, đi đến bên người dị năng giả hỏa hệ vỗ vỗ vai đối phương, “Huynh đệ, mượn chút lửa.”

Dị năng giả hỏa hệ thấy thuốc lá, mắt đều tái rồi, “Đội trưởng, cho ta xin vài hớp.”

Đốt thuốc lá xong Đặng Phong hít một hơi thật sâu, ngậm miệng cảm thụ một lúc lâu, mới lưu luyến phà ra, lại hút vài hơi liền đưa cho dị năng giả hỏa hệ kia, đối phương liền vội vàng tiếp nhận mà rít, còn bị sặc đến ho khan, lau nước mắt do bị sặc, dị năng giả hỏa hệ nhếch miệng cười nói, “Không nghĩ tới đội trưởng còn có thứ tốt này, Lâm huynh đệ, ngươi muốn vài hớp không?”

Lâm Phàm lắc đầu cười, “Ta không hút thuốc lá.”

Xa xa Lộ Đình Đình cùng Cổ Tuấn vì tìm nơi đủ bí mật để đi vệ sinh, mà cách bọn họ càng ngày càng xa, Cổ Tuấn khuyên Lộ Đình Đình vài lần cũng không được, bị đối phương lấy lý do “nữ sinh thẹn thùng” đuổi đi.

“Đình Đình, ngươi nhanh lên a!” Cổ Tuấn lo lắng mà nhìn xung quanh, hai người đều có giá trị vũ lực thấp, rời xa Đặng Phong với Lâm Phàm là cực kỳ không sáng suốt, nhưng Lộ Đình Đình lại không muốn người khác theo tới đây.

“Được rồi! Xong rồi đây! Gấp gì chứ!” Lộ Đình Đình quyệt miệng nói lời trẻ con, ăn mặc chỉnh tề liền đi ra, kết quả không thấy bóng dáng Cổ Tuấn, “Cổ Tuấn? Ngươi đâu rồi? Cổ Tuấn?”

Lộ Đình Đình dõi xung quanh nhìn một vòng vẫn không phát hiện được gì, có chút tức giận, “Cổ Tuấn, đừng đùa! Ta đi đây! A ——!” Đột nhiên có vật gì đó rũ xuống dán vào trước mặt Lộ Đình Đình, nàng đối diện một khuôn mặt ngũ quan đã gần như bị thay đổi, biểu tình trên mặt thập phần dữ tợn, trong miệng nhét đầy một dây leo đỏ như máu, thân thể bị vặn vẹo đến mất đi hình dáng tự nhiên, nhưng vẫn có thể nhận ra là Cổ Tuấn!

“A! Cứu mạng a!” Lộ Đình Đình sợ quá mà chân nhũn ngã uỵch trên mặt đất, không tài nào điều khiển được bản thân.

Lâm Phàm cùng Đặng Phong từ lúc nghe thấy tiếng đầu tiên Lộ Đình Đình thét chói tai liền lập tức hướng bên đó chạy đến, khi chứng kiến Lộ Đình Đình bị treo lên cao cùng Cổ Tuấn thành thây khô, miệng nhịn không được chửi bậy, lại có thể trêu chọc vào biến dị thực vật khó nhằn như vậy.

Dị năng giả hỏa hệ nhanh chóng phóng ra ngọn lửa, Đặng Phong cùng dị năng giả lực lượng hệ giờ hoàn toàn vô dụng, biến dị thực vật căn bản không sợ đạn, trừ khi tìm được bộ phận có năng lực kết tinh của chúng nó. Cây biến dị trước mắt này đại khái là ngô đồng cấp 2, thân cây tráng kiện cực lớn, nhưng thực tế bộ rễ lại phi thường nông, nếu có dị năng giả phong hệ ở đây, trực tiếp dùng gió thổi thật mạnh khỏa ngô đồng này, liền có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng hiện tại bọn hắn chỉ có một dị năng giả hỏa hệ, pháp thuật phong hệ trong tay hắn còn chưa chế tạo ra sức gió mạnh mẽ như vậy, Lâm Phàm phát hiện sự tình có vẻ khó giải quyết.

Biến dị thực vật tựa hồ phát hiện ra sự hiện hữu của bọn hắn, bắt đầu duỗi nhánh cây hướng bọn hắn muốn bắt lấy. Đặng Phong cùng dị năng giả lực lượng hệ cũng không còn màng đến vấn đề hết đạn, mà liều mạng hướng tới cây biến dị bắn, nhưng kết quả hiển nhiên là vô dụng. Dị năng giả lực lượng hệ lão Thái nhân cơ hội ném ra súng hấp dẫn sự chú ý của cây biến dị mà thành công né tránh, sau đó trực tiếp hướng thẳng đến chỗ xe đỗ mà chạy đi; mà do thời gian dài tấn công bị tiêu hao dị năng kịch liệt, dị năng giả hỏa hệ thấy vậy cũng nhanh chóng lui lại, hướng Đặng Phong hô to một tiếng, “Đội trưởng! Chúng ta rút thôi!” Nói xong cũng chạy.

Đặng Phong thấy lão Thái luôn luôn im lặng làm việc lại là người đầu tiên lâm trận bỏ chạy, trong lòng cũng nhịn không được nổi lên ý niệm buông tha, nhưng hắn không cam lòng a, vì những tài liệu kia cùng mấy lọ thuốc, bọn hắn đã phải trả giá không ít! Đáng tiếc trên chiến trường làm sao có thể thất thần, Lâm Phàm tuy đã chém đứt một nhành cây cuốn lấy Đặng Phong, lại không thể ngăn cản đối phương bị nó đập vào mà bay ra ngoài, Đặng Phong sau khi ngã xuống đất liền không nhúc nhích nữa.

Lộ Đình Đình đã không còn khí lực mà kêu cứu, sắc mặt vô cùng trắng bệch, nàng bị biến dị thực vật hút sạch máu, nhưng người vẫn chưa hoàn toàn tử vong. Hắn nhất định phải tăng tốc công kích, hai tên dị năng giả kia đã chuồn mất rồi, Đặng Phong lại sống chết không biết ngã trên mặt đất, hắn cũng không cần bận tâm gì nữa, trực tiếp lấy ra một thùng nước suối không gian hướng cây biến dị té lên, sau đó trốn vào không gian.

Từ không gian thăm dò bên ngoài, biến dị thực vật từ sau lúc bị giội nước tràn ngập linh khí, cả cây tựa hồ rơi vào trạng thái muốn bạo tẩu (phát nổ), Lộ Đình Đình trực tiếp bị bẻ thành hai đoạn ở chỗ eo, lúc rơi xuống đất giống như còn có ý thức. Trạng thái của cây biến dị càng ngày càng kịch liệt, nơi nơi phóng nhánh cây đem xung quanh phá hư một mảnh hỗn độn, cuối cùng tại khi thân chính phồng to gấp đôi thì nổ mạnh, cây cối xung quanh cùng Đặng Phong, Lộ Đình Đình đều bị tạc dập nát, chỉ còn khối thịt.

Lâm Phàm trong không gian nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, nguyên lai biến dị thực vật tiếp xúc với nước suối không gian không khác gì đi đốt bom, quá khủng bố.

Chờ bên ngoài an tĩnh lại một hồi lâu, Lâm Phàm mới ra khỏi không gian, chung quanh nơi nơi là vật thể màu đỏ tươi rải rác, phân không rõ cái nào của Đặng Phong, cái nào của Cổ Tuấn, cái nào lại là Lộ Đình Đình. Ba người đầu tiên tổ đội cùng hắn cứ như vậy đã không còn, trong lòng Lâm Phàm có chút thở dài, Đặng Phong hữu dũng hữu mưu cũng nhanh nhạy với tình thế, còn có dị năng dò xét thập phần hữu dụng, nếu có thể nắm chắc lợi thế thì không chừng làm ít công to, đáng tiếc bị lòng tham hại chết; Cổ Tuấn thanh niên này coi như không tồi, mặc dù một vài thời điểm yếu đuối, nhưng đại đa số tình huống vẫn có thể phát huy tác dụng, đáng tiếc lại yêu phải bạn gái không hiểu chuyện như vậy, còn một lòng một dạ sủng đối phương, kết quả nhanh như vậy chấm dứt sinh mạng tuổi trẻ của mình. Còn Lộ Đình Đình, Lâm Phàm chỉ có thể cảm thấy người này sống được đến hiện tại là cả một kỳ tích.

Cẩn thận tìm kiếm một hồi, Lâm Phàm rốt cuộc tìm thấy túi da nhỏ, quả nhiên lực nổ lớn như vậy cũng không bị tổn hao gì, lau qua cho sạch sẽ, Lâm Phàm ném vào không gian tính toán rời đi nơi này đã. Nhìn viên biến dị thực vật cấp 2, năng lượng kết tinh đã hoàn toàn bị tổn hại, thật đáng tiếc.

“Lâm Phàm!”                                        

Đột nhiên thanh âm quen thuộc truyền đến, Lâm Phàm ngoắc khóe miệng lộ ra tươi cười, xoay người nhìn Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn đã lâu không thấy đang chạy như điên tới, “Các ngươi tới rồi.”

Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn là bị năng lượng dao động mãnh liệt hấp dẫn lại bên này, vốn tính đứng xa xa xem chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới đến gần mới phát hiện thân ảnh người mình tìm kiếm thật lâu, lập tức nhảy xuống xe chạy tới. Hai người cơ hồ đồng thời đến bên Lâm Phàm, một trái một phải ôm chặt lấy hắn.

Lâm Phàm nhịn không được sờ sờ hai đầu xù xù bên vai mình, trong lòng nháy mắt ấm áp, mặc dù tại thế giới hỗn loạn tan vỡ này, có được bọn họ Lâm Phàm vẫn thấy hạnh phúc lắm, “Tốt rồi, không phải chỉ mới tách ra vài ngày, sao lại dính người vậy!”

“Ta tưởng ngươi… đã chết.” Nghiêm Hàn không nhịn được ngẩng đầu nói, ánh mắt đỏ bừng nhìn Lâm Phàm.

Lôi Khê ở bên hõm vai Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, “Sau này chúng ta không cần tách ra được không… Ta mau bị ngươi hù chết.”

“Đợi một chút, các ngươi nói cái gì? Cái gì mà ta chết? Sao các ngươi biết?” Lâm Phàm kinh ngạc giãy khỏi Nghiêm Hàn cùng Lôi Khê, lúc trước hắn gặp nạn sao hai người này lại biết được.

“Ngày đó trời tối, ta cùng Nghiêm Hàn đồng thời cảm giác được trái tim như bị móc ra, khó chịu, đau đớn, dự cảm được ngươi có thể đã xảy ra chuyện gì.” Lôi Khê nói về tình hình hôm đó, đáy lòng lại trào lên cảm giác sợ hãi, gắt gao ôm chặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm nghe được miêu tả của Lôi Khê, nhịn không được thầm thở dài sự thần kỳ của Tu Chân, sờ sờ khuôn mặt hai người rõ ràng gầy hóp xuống, Lâm Phàm mở ra hai tay ôm lấy Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn, bọn họ xem ra là yêu thảm mình đi, cho nên sau khi phát sinh tiếp xúc thân thể, mới sản sinh cảm ứng tương hỗ như vậy.

Nhịn không được hôn mỗi người một cái, Lâm Phàm liều mạng đè ép xuống nước mắt xúc động, nhẹ giọng nói, “Lôi Khê, Nghiêm Hàn, ta yêu các ngươi…”