Du Nhiên Mạt Thế

Chương 75: Ông nội của Lâm Phàm




Người của tiểu đội Lôi Thần bị sắp xếp thành hai người một gian, tuy phòng không lớn nhưng dù là chim sẻ ngũ tạng lại đầy đủ, còn có cung cấp nước ấm cùng thiết bị tắm rửa. Bốn phòng có một phòng khách chung, Lỵ Địch Á mặt không chút thay đổi nói, “Xin không cần rời phòng nơi nơi đi loạn, nếu không sẽ bị cho là người lạ xâm nhập.” Một thời gian không gặp, Lỵ Địch Á nói chuyện có trật tự rõ ràng, có điều diễm cảm càng giống như khúc gỗ, đã không còn linh động mỵ hoặc như ngày mới quen, Lâm Phàm thầm nghĩ đáng tiếc.

“Ngươi dẫn ta đi sang bên bà nội đi, ta đã lâu không gặp, rất nhớ.” Thấy Lỵ Đich Á gật đầu, hẳn đã được ông nội cho phép, Lâm Phàm hướng đám người Lôi Khê dặn dò, “Các ngươi nghỉ ngơi trước, chờ ta trở lại.” Trong giọng tràn đầy ý ám chỉ.

Lôi Khê đương nhiên nghe ra ý tứ của Lâm Phàm, chỉ bọn hắn trước án binh bất động, hắn sẽ đi tìm hiểu thông tin trước, “Được, vậy ngươi sớm trở lại, cực khổ nhiều ngày như vậy, chúng ta vẫn còn chờ tiệc lớn nữa đó.”

Lâm Phàm nghe vậy lòng thoải mái nhiều, Lôi Khê biểu hiện cho dù có như thế nào cũng kiên định ủng hộ hắn, có đồng đội, chồng như thế này rồi còn muốn đòi hỏi gì nữa, xoay người đối Lỵ Địch Á nói, “Đi thôi.”

Theo Lỵ Địch Á xuyên qua rất nhiều khu vực, Lâm Phàm dọc đường như kẻ nhà quê sợ hãi than, một căn cứ lớn như vậy, hơn nữa lại được xây trong dãy núi Himalaya đóng băng cứng rắn, thật không biết trước đây ông nội làm như thế nào mà được đến bước này, mặc kệ lập trường có ra sao, Lâm Phàm vẫn rất bội phục khả năng của ông nội.

“Tới, mời ngài vào, ta sẽ đợi bên ngoài, có việc cần gọi ta.” Lỵ Địch Á máy móc nói chuyện, không có một tia tình cảm nhân loại.

Lâm Phàm nhìn ra Lỵ Địch Á không thích hợp, nhưng hắn lúc này càng quan tâm người hắn gọi là “bà nội” kia, trong trí nhớ là một phụ nữ có khí chất cao nhã, bà lão mái tóc bàng bạc luôn ôn hòa nhìn mình, đôi mắt cơ trí ẩn chứa rất nhiều điều chưa nói hết.

Mở cửa, đập vào mắt không phải gian phòng tương tự phòng ngủ, mà là một gian phòng che kín dụng cụ phức tạp, ở giữa phòng trên bàn mổ nằm một người, Lâm Phàm nhẹ nhàng đi qua, “người” trên bàn mổ có hình dáng quen thuộc, mái tóc bạc, làn da có nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn nhìn ra được trắng noãn; ngũ quan tường hòa, cằm hơi nhọn, có thể thấy được tuổi trẻ từng là tuyệt đại mỹ nhân.

“Bà nội…” Lâm Phàm không dám tin thấp giọng gọi, mặc dù đối phương thoạt nhìn so con người bình thường không khác, nhưng Lâm Phàm tuyệt đối không nhận nhầm, đối phương là một tang thi.

Không biết có phải do nghe được Lâm Phàm gọi hay không, bà lão hôn mê trên bàn mổ chậm rãi khôi phục lại ý thức, thân mình giật nhẹ, lại bị dây quấn trên bàn vây khốn, không thể có động tác quá lớn. Bà lão chậm rãi mở to mắt, đôi con ngươi màu bạc tinh khiết khiến người nhìn phải giật mình, thấy Lâm Phàm bên giường, bà lão giật giật miệng, thanh âm lại trực tiếp vang lên trong đầu Lâm Phàm, “Tiểu Phàm, ngươi rốt cuộc tới rồi.”

“Bà nội! Làm sao ngươi biến thành thế này?” Lâm Phàm chủ động cầm tay bà lão, cảm giác lạnh lẽo đâm vào làn da làm hắn không tự chủ được run rẩy.

Bà lão lật tay vỗ vỗ lưng hắn, “Bà nội chờ ngươi thật lâu, với điều kiện ngươi bình an trở về gặp ta, bà nội đã luôn cố gắng sống sót, nhưng bà mệt mỏi quá, sợ chính mình sắp không chống đỡ nổi nữa…”

“Bà nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?” Lâm Phàm lòng lo lắng, nhưng không dám lớn tiếng, tựa như sợ quấy nhiễu đến lão nhân đã dùng gần hết khí lực mà chờ đợi này.

Bà nội Lâm Phàm lắc đầu, con mắt màu bạc lộ ra bi ai, “Nhìn khí tức trên người ngươi, quả nhiên đã đi lên con đường Tu Chân, kỳ thật Lâm gia đã từng là gia tộc huy hoàng trong giới Tu Chân đó.”

“Điều này ta biết, ta nhìn thấy bút ký của Uông Bình Huy, trước có hợp tác với ông nội.” Lâm Phàm gật đầu nói, đem những chuyện mình biết cho đối phương.

“Xem ra ngươi đã biết không ít chuyện, vậy được rồi, việc này bắt đầu từ lúc ngươi sinh ra.” Biểu cảm trên gương mặt bà lão dần mơ hồ, “Năm đó lúc ngươi sinh ra đã được phát hiện có linh căn có thể Tu Chân, ông nội của ngươi cao hứng lắm, hắn cả đời đều nghiên cứu phương diện này, cuối cùng đã có hy vọng chấn hưng Lâm gia. Nhưng theo ngươi trưởng thành, ông nội ngươi trở nên càng ngày càng không thích hợp, sau ta mới biết được nguyên lai hắn tìm được phương pháp có thể thay đổi thể chất nào đó, thông qua thủ đoạn y học đạt được thể chất Vĩnh Sinh (sống mãi) không kém gì người Tu Chân. Còn nhớ người tên Trần Nguyên kia không?”

Lâm Phàm gật gật đầu, hắn làm sao có thể quên người vừa là thầy vừa là bạn này chứ.

“Ông nội ngươi từ chỗ Trần Nguyên lấy được năng lượng kết tinh của cương thi lông đen thượng cổ, đồng thời hắn còn lấy mẫu xét nghiệm máu của ngươi cùng vài người có linh căn khác, cuối cùng hắn phát hiện dùng máu cháu trai mình có thể cho đến kết quả phù hợp loại thuốc điều chế nhất, mà chi thuốc thứ nhất kia bị ông nội ngươi bày kế tiêm vào người cháu trai đáng thương của Uông Bình Huy, đơn giản do Uông Tinh Nhận có thân thể thích hợp nhất để làm thí nghiệm.” (hóa ra Đại Hắc không phải tự nhiên bị bắt cóc, giờ đọc lại lần 2 mới để ý :<) Bà lão nói đến đây, lộ ra vẻ mặt khổ sở, “Khi ta phát hiện hành vi táng tận lương tâm của ông nội ngươi, đứa bé kia đã bị Cố Bang trộm mang đi, ta lúc ấy vẫn tin là tất cả mọi chuyện đều do Cố Bang làm ra, là hắn phản bội ông nội ngươi, giờ ngẫm lại thấy thật khờ a.”

Về sau ông nội Lâm Phàm Lâm Vĩ Thanh chế tạo ra rất nhiều loại thuốc với hiệu quả bất đồng, lợi dụng thân phận chuyên gia về giải phẫu thần kinh, trên toàn thế giới trộm làm thí nghiệm lâm sàng, kết quả do các loại nhân tố mà được kết quả khác nhau, có người trực tiếp chết, có người sau khi chết lại sống lại, còn có người lấy được dị năng không thua người Tu Chân. Nhưng do không kiểm soát người chết đi lại sống lại, nên vi khuẩn nguyên bản vô hại hữu ích trong cơ thể biến dị thành loại siêu vi rút mới, hơn nữa sức lây lan cực nhanh, thành ra càng ngày càng nhiều người bị lây nhiễm siêu vi rút SR.

“… Từ lúc siêu vi rút không nằm trong khống chế nữa, ta và ba mẹ ngươi đi theo ông nội ngươi đến trụ sở này, lúc đó chúng ta thực sự lo lắng cho ngươi, nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến chúng ta cảm thấy may mắn vì ngươi thông minh cùng tự lập, ông nội ngươi hoàn toàn điên rồi, ba mẹ ngươi cùng Uông Bình Huy phản đối tiếp tục nghiên cứu loại thuốc kia, hy vọng có thể tìm kiếm phương pháp ngăn cản tang thi, ông nội ngươi thế nhưng trộm tiêm vào người chúng ta loại thuốc đó!” Bà nội Lâm Phàm mắt toát ra hận ý, “Hắn nói đưa cho chúng ta lực lượng không khác gì người Tu Chân, nói loại thuốc kia tuyệt đối có thể thành công, kết quả ta cùng lão Uông biến thành tang thi cao cấp có trí lực, mà ba mẹ ngươi bởi tiêm vào bán thành phẩm vắc xin phòng siêu vi rút SR lão Uông lén nghiên cứu, biến thành quái vật nửa người nửa tang thi! Đó là con trai của hắn a! Sao có thể làm như vậy!” Bà lão khóc không ra nước mắt, tang thi làm sao lại có nước mắt chứ.

“Vậy ngài biết ba mẹ ta ở nơi nào không?” Lâm Phàm không biết nói gì cho phải.

Bà lão lắc đầu, “Ta cùng lão Uông giúp hai người họ trốn đi, sau không thấy tin tức gì của bọn họ nữa, cũng không biết giờ chết rồi hay còn sống; ngay cả lão Uông, đã lâu rồi ta cũng không thấy.”

Lâm Phàm đột nhiên nghĩ đến đợt tuyết lớn rét lạnh cực độ kia, tựa hồ là theo vùng cực tràn xuống, bên trong lại có một vài vật chất tang thi e ngại, giúp nhân loại có một tháng bình tĩnh lại, vì thế hướng bà nội kiên định nói, “Ba mẹ còn sống! Hơn nữa sống cực tốt!”

Bà nội Lâm Phàm cho rằng cháu trai đang an ủi mình, cười vỗ vỗ tay Lâm Phàm, “Cháu ngoan, ta biết ngươi từ nhỏ đã thông minh, lúc trước chỉ vì né tránh Cố Bang mà hành tung thậm chí không nói cho người nhà, nên ta tin tưởng ngươi đến nơi này, hẳn đã hoàn toàn có thể kiểm soát được sự việc. Cháu ngoan, bà nội có ba tâm nguyện cuối cùng, hy vọng ngươi có thể xem như làm cháu trai nhiều năm nhà chúng ta mà đáp ứng.”

“Bà nội, ngài nói gì vậy, yêu cầu của ngài ngài cứ nói thẳng, cháu tất nhiên đáp ứng.” Lâm Phàm nghe vậy trong lòng lộp bộp, vội vàng che dấu sảng khoái đáp ứng.

“Ngươi có thể không biết, năm đó Trần Nguyên bởi theo đuổi ta mà nhận thức ông nội ngươi.” Bà lão ha ha cười nói, thấy Lâm Phàm cần được giải thích cái gì, ra tiếng ngăn cản, “Ông nội ngươi không biết thân phận chân thật của ngươi, ta cũng vậy, ngẫu nhiên nghe Trần Nguyên nói lỡ miệng mới biết, bất kể như thế nào, đứa cháu ở chung cùng ta nhiều năm kia là ngươi, đúng không ?”

Lâm Phàm bất đắc dĩ xác nhận, không nghĩ tới tên kia còn là một người miệng rộng.

“Hài tử ngoan, ta hi vọng ngươi có thể ngăn cản ông nội ngươi, ta không muốn hắn tương lai tội ác ngập trời, ngay cả địa ngục cũng không dung hắn. Thứ hai, ta hy vọng ngươi có thể tìm tới cha mẹ ngươi, ta thực lo lắng cho bọn họ. Thứ ba…” Lão phụ nhân dừng một chút, sau đó kiên định nói, “Giết ta!”

“Ngươi đừng mơ!” Ông nội Lâm Phàm Lâm Vĩ Thanh đột nhiên xuất hiện trước cửa, quát mắng ngăn cản, “Ta cho ngươi trở thành tang thi cao cấp nhất, tuy giờ còn cần dựa vào dịch duy trì tuổi thọ, nhưng ta rất nhanh có thể tìm ra cách giải quyết, đáp án ngay tại trên người Lâm Phàm. Trước tìm không thấy hắn, nghiên cứu luôn luôn trì trệ, giờ hắn chủ động đến, ngươi rất nhanh có thể hoạt động giống nhân loại bình thường, còn có thể trường sinh bất lão cùng lực lượng vô thượng (đứng đầu), thậm chí nếu ngươi không thích cơ thể hiện tại, ta có thể làm thân thể mới cho ngươi, tên phản đồ Trịnh Thuyên kia muốn thả Uông Bình Huy, bị Cố Bang phát hiện, ta đã dùng hắn làm phẫu thuật, kết quả thí nghiệm cực kỳ thành công!”

Lâm Phàm lặng lẽ lui đến một bên, đưa tay ra sau tính toán tùy thời xuất ra đao lưng đen trong không gian. Bà nội Lâm Phàm xoay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy Lâm Vĩ Thanh, chỉ lớn tiếng nhắc nhở, “Lâm Phàm!”

Lâm Vĩ Thanh híp lại mắt nhìn về phía Lâm Phàm, “Đừng quên, ngươi còn có cả một đám đồng bọn nằm trong tay ta.”

Lâm Phàm cười hì hì trả lời, “Ông nội, người xác định?” Sau đó vung tay cầm đao lưng đen, trực tiếp chém về phía bàn mổ, “Bà nội, đi đường bình an!”

Lâm Vĩ Thanh không thể tin được Lâm Phàm thực sự hạ thủ chấm dứt sinh mệnh bà nội ruột thịt của hắn, nháy mắt như phát điên bổ nhào đến bên bàn giải phẫu, nhặt cái đầu lăn lốc trên mặt đất, “Ngươi lại có thể! Ngươi lại có thể giết bà nội của mình! Ngươi là đứa cháu bất hiếu! Không! Đợi đã! Tại sao có thể như vậy?! Tại sao có thể như vậy?!”

Lâm Phàm cẩn thận kéo dài khoảng cách với đối phương, từ lúc đầu tiên nhìn thấy bà nội, Lâm Phàm chỉ biết nàng sống rất thống khổ, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng; dấu hiệu sinh mệnh bà nội cũng rất yếu, tuy nói tang thi sống mãi, nhưng loại tang thi tăng cấp tốc này phải dựa vào chất duy trì tuổi thọ, liền như con người sử dụng thuốc phiện vậy.

Bà nội Lâm Phàm sinh tại gia đình danh môn, là một tiểu thư khuê các có lòng tự trọng rất lớn, hiện giờ phải chịu đựng sinh mệnh không phải người cũng không phải quỷ đã sớm khiến tâm lý nàng hỏng mất, ông nội Lâm Phàm không thể không đem nàng trói lại ngăn nàng tự sát. Sau lại phải dùng tính mạng cháu trai để áp chế, để bà nội Lâm Phàm còn có thể chống một hơi, nếu không nàng đã sớm không chịu nổi mà gặp được Lâm Phàm, hiện giờ đã phó thác tâm nguyện, chỉ mong được chết.

Lâm Vĩ Thanh mắt đỏ ngầu trừng Lâm Phàm, “Ngươi tên cháu bất hiếu khi sư diệt tổ, ta hôm nay thế nào cũng phải giáo huấn ngươi thật tốt!” Quần áo không gió mà bay, năng lượng nhanh chóng tụ tập, bởi vì quá mức khổng lồ mà dùng mắt thường cũng thấy được.

Lâm Phàm cảm giác được áp lực, lặng lẽ lui về phía cửa, kết quả bị Lỵ Địch Á chặn đường đi.