Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 129: Bình An




Sự tình đến mức này, chân tướng đương nhiên đã rõ mà không cần phải nói. Ngụy Thất gia định dùng biện pháp thâm độc làm lẫn lộn huyết mạch họ Ngụy, đó là chuyện tày trời. Ánh mắt cụ Ngụy và lớp người già trong thôn đều khó chịu nhìn Ngụy Thất gia đang như kẻ thất hồn lạc phách.

Kể từ lúc thấy Ngụy Đông Lai biến trở về bộ xương khô, Ngụy Thất gia đã té chổng ra đất, hai mắt long sòng sọc, tay run lẩy bẩy, đừng nói đến đứng dậy, sợ là hiện tại ngay cả sức bò còn không có. Ông đang run rẩy đến mức như thể sẽ tan nát.

Thấy thế cụ Ngụy bèn gọi hai người trẻ tuổi lực lưỡng lại, nắm lấy cánh tay khô quắt của Ngụy Thất gia kéo ông lên ghế. Xong rồi hai kẻ ấy lại canh giữ cạnh bên, đề phòng Ngụy Thất gia lại làm ra chuyện gì.

Ngụy Thất gia đờ người ra trong chốc lát rồi bỗng nhiên bật ra tiếng tru thảm thiết từ cuống họng. Thanh âm tan nát cõi lòng khiến ai nấy trong đại sảnh sợ tới mức tim tưởng như ngừng đập. Ngụy Thất gia té lăn khỏi ghế, xiêu xiêu vẹo vẹo đến bên cạnh bộ xương, ôm lấy bộ xương rồi gào khóc kêu to, “Đông Lai, Đông Lai con ơi, cha sai rồi, cha không nên làm thế, Đông Lai!”

Thấy thế mấy ông cụ bên cạnh nhìn ngó lẫn nhau, dáng vẻ khóc gào hết mực đau lòng này của Ngụy Thất gia không hề vờ vĩnh, chẳng lẽ bộ xương này thật đúng là Ngụy Đông Lai. Nhớ lại thì lúc chứng huyết tổ tiên không hề chấp nhận nên hiển nhiên không phải, vậy rốt cuộc là sao.

Cụ Ngụy và mấy ông già mù mờ, chẳng rõ thế nào.

Nhưng tuy trong lòng còn nghi ngờ, song chuyện gì cần làm thì phải làm. Cụ Ngụy bàn với mấy ông cụ, nếu người Ngụy Thất gia đưa tới không được tổ tiên thừa nhận, vậy cứ bỏ ông ta qua một bên. Hiện phải chọn người có cùng huyết mạch với Ngụy Thất gia nhất trong các gia đình gần chi của ông để làm thừa tự.

Cứ thế, vào lúc Ngụy Thất gia còn đang khốn khổ trách trời, mọi việc đã được quyết định.

Cụ Ngụy thất vọng khi xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà có kẻ lại muốn vàng thau lẫn lộn, mấy trăm người đứng ngoài đều thấy rõ tường tận, mặt mũi mấy ông già như cụ mất hết. Thế nên lúc cụ bị mấy ông già khác đẩy ra nói chuyện với Ngụy Thất gia, sắc mặt cụ hầm hầm, chỉ vài ba câu đã thẳng thừng mọi chuyện, sau đó cụ phẩy tay định bỏ chạy lấy người.

Nào ngờ Ngụy Thất gia ôm bộ xương khô, quệt nước mắt mở miệng, “Không được, ta còn một thằng cháu trai bên ngoài, hãy chờ đến lúc ta tìm nó về ——” Lời còn chưa nói xong, ông ta đã bị ánh mắt sắc lẻm giá rét của cụ Ngụy lia tới, thế là không thể nói tiếp.

Cụ Ngụy nhịp nhịp cây gậy trong tay, cụ ngứa tay quá đỗi. Nếu không phải cụ sợ đập mấy cái rồi thì Ngụy Thất gia xương cốt gần rục sẽ chết, cụ sẽ đánh ông ta mất. Đúng là không biết xấu hổ, mặt mũi đã bị ông ta lấy hết. Cụ dộng cây gậy lên đất một cách nặng nề.

“Đây là bàn luận tập thể trong gia tộc, không xen vào việc của ông vài lần, ngược lại khiến ông phóng túng đến mức quên sạch quy tắc tổ tiên. Cứ quyết định thế đi, trong mấy ngày này mấy ông già bọn tôi sẽ chọn người, ông cứ ở bên chóng mắt lên nhìn là được!” Cụ Ngụy hậm hực bảo.

Ngụy Thất gia xám ngoét mày mặt, ông còn đang định nói gì đã bị cụ Ngụy chặn lại.

Người thôn Ngụy tốp năm tốp ba tụ tập bên ngoài tản ra, mấy thiếu niên nam nữ mặc áo choàng đen nối đuôi theo sau không biết đi nơi nào. Sau khi họ đi khỏi, cụ Ngụy lấy chìa khóa khóa cửa từ đường lại, lần mở ra tiếp theo sẽ là lúc lập thừa tự.

Trần Dương về trạm y tế nhỏ của Ngụy Thời, anh đợi một lúc lâu mới thấy Ngụy Thời đeo hòm thuốc loạng choạng trở về. Thấy thế anh kéo ngay cậu vào nhà, gấp rút hỏi, “Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?”

Kế hoạch lúc đầu giữa anh và Ngụy Thời là phá hỏng tính toán của Ngụy Thất gia, không để cho đứa con người không ra người quỷ không ra quỷ của ông thừa tự. Nên mấy ngày nay Ngụy Thời hay lởn vởn trước lớp người già của thôn, hỏi tường tận tỉ mỉ về nghi thức thừa tự, sau đó dời ý tưởng đến cái chén dùng để nghiệm chứng huyết mạch.

Ngụy Thất gia đã nắm chắc để ‘Ngụy Đông Lai’ nửa thật nửa giả kia thừa tự, vậy chắc hẳn đã tính toán kế sách đối phó với nghi thức thừa tự rồi. Vậy thì chắc chắn máu Ngụy Đông Lai nhỏ vào cái chén kia sẽ không vấn đề gì, hai người họ chỉ cần nghĩ cách để không vấn đề biến thành có vấn đề.

Nên Ngụy Thời bảo Trần Dương sai thằng cu con đi giở trò trong cái chén để lúc nhỏ máu vào sẽ xảy ra phản ứng hóa học. Lúc vừa nghe Trần Dương không vui lắm, chuyện bé cỏn con như vậy thì con quỷ trong tay Ngụy Thời dư sức làm.

Trần Dương tuy không biết rõ những mánh khóe của Ngụy Thời hay dùng nhưng ít nhất vẫn đoán được một ít. Nếu bảo Ngụy Thời không thể đuổi hồn khống chế quỷ, hoặc trong đám thuộc hạ không có một hai hồn ma nghe lệnh thì anh có chết cũng không tin. Mấy pháp sư thuật sĩ anh gặp bên ngoài kém bản lĩnh hơn cả Ngụy Thời mà còn làm được việc đó! Hiện lại không chịu dùng thứ trong tay mình, lại dời đến bên anh.

Trần Dương không muốn, nhưng thằng cu con nằm vắt vẻo trên vai anh lại nghe đến mức huơ tay múa chân, rõ là vui không gì tả được.

Trần Dương sầm mặt, đưa tay ngược ra túm lấy thằng cu tới trước mặt mình, trừng mắt bắt bẻ nó, “Lời ba con dám không nghe? Không nghe sẽ vứt bỏ con đấy.”

Thằng cu sợ anh vứt bỏ nó lắm, nghe thế lập tức nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy tay Trần Dương, còn liên tục lấy lòng, “Ba ơi ba, con nghe lời mà, ba đừng bỏ con.” Dáng vẻ bé xíu đó muốn có bao nhiêu đáng thương sẽ có bấy nhiêu đáng thương, kẻ tâm địa cứng rắn mà còn bị tiếng khóc của nó khiến tim yếu mềm nữa là, chứ đừng nói đến mấy kẻ vốn tim đã mềm yếu sẵn.

Trần Dương để nó lên tay. Hôm nay thằng cu diện cả bộ đỏ tươi, là do ngày hôm qua Ngụy Lâm Thanh đưa tới. Trần Dương bảo quỷ mà ăn diện đẹp thế làm gì? Dù có ăn mặc đẹp thì chỉ cần xuất hiện trước con người thì không phải sẽ dọa người sống tới mức tè cả ra quần sao.

Nghe xong Ngụy Lâm Thanh chỉ thản nhiên liếc anh, ánh mắt ấy khiến Trần Dương nói không được nữa, cứ cảm thấy chột dạ và áy náy khủng khiếp. Trần Dương băn khoăn không biết mình chột dạ cái chết dẫm gì, anh có nói sai đâu chứ.

Nhưng hiện nhìn qua thì cách ấy của Ngụy Lâm Thanh không phải hoàn toàn không có nguyên do. Giờ nhìn thằng quỷ nhỏ ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp thế này, anh không còn cảm giác cả người khó chịu như bị mấy trăm con bọ chét bò khắp người nữa, quả đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, thật không thể trách sao người phàm tục lại kiến thức hạn hẹp, chỉ thấy vẻ bề ngoài mà không nhìn thấu bên trong.

Thói quen thành tự nhiên, rồi lại phủ lên thói quen ấy một lớp da gọn đẹp, thế là có tính lừa gạt phết.

Đáng tiếc, Trần Dương đã xem thường trình độ bám dính của Ngụy Thời. Một ngày hai mươi bốn tiếng thì chẳng có lấy một phút giây yên tĩnh. Cậu thở dài thở ngắn, cau mày nhăn nhó, kêu than rền rĩ, than đến mức mây đen mù sương. Bị những oán trách và than thở của cậu tác động, sau một ngày một đêm kiên trì, Trần Dương đành quân lính tan rã, đồng ý với yêu cầu ‘vô lý’ ấy.

Nhưng đến lúc này lại đến phiên thằng quỷ con trở chứng.

Thằng quỷ con không dính lấy Trần Dương mà đang treo mình trên xà nhà, nó bò tới bò lui trên đó nhìn Trần Dương dưới này. Anh tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn phải nhẹ nhàng dịu dàng dụ dỗ, “Bé ngoan à, xuống đây, không phải con muốn giúp ba làm việc sao? Hiện có việc cho con này!”

Thằng cu rất khinh thường lời của Trần Dương, nhưng nó biết rất rõ đạo lý được đằng chân lân đằng đầu. Nó nằm trên xà ngang, giọng non nớt nói vọng xuống, “Ba ơi, con chưa có tên nữa, ba đặt tên cho con đi rồi con sẽ xuống sẽ nghe lời.”

Thằng ranh này mới sinh mà đã nói nhiều như thế, biết mưu tính nhiều như thế, không biết là do ai dạy, lại càng không biết là giống ai! Nhưng nó nói thế Trần Dương mới nhớ, đúng là nó chưa có tên thật, thường thì dù anh hay Ngụy Lâm Thanh thì đều kêu nó bằng con à hay bé cưng.

Ấy nhưng mà, Ngụy Lâm Thanh một kẻ làm cha gương mẫu sao không đặt tên cho nó?

Đặt cái tên cũng chẳng phải chuyện to tát gì, Trần Dương đồng ý ngay tắp lự. Vừa thấy anh đồng ý thì thằng quỷ nhỏ hớn hở lắm, nó rít lên rồi phóng vèo xuống treo mình trước ngực Trần Dương. Thấy nó vui như thế, gương mặt vốn nghiêm khắc của anh cũng dịu lại, dù gì nó chỉ là một đứa bé.

Thằng quỷ nhỏ biết quan sát lắm, thấy anh tâm tình tốt lập tức bá lấy cổ anh, làm nũng với anh.

Trần Dương nhớ Ngụy Lâm Thanh đã từng kể, thằng nhóc sinh ra trong dòng sông cõi âm, mới vừa sinh đã bị âm khí xâm chiếm cơ thể chết đi, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không thể, chỉ đành thê thảm làm cô hồn dã quỷ nơi dương thế, số mệnh và đường đi thật lắm chông gai. Thằng quỷ nhỏ này cũng đáng thương thật.

Thằng quỷ nhỏ cả người lạnh như băng dính lấy Trần Dương, bởi trên người anh dư thừa dương khí nên nó thoải mái vô cùng. Nó lại nhịn không được cọ cọ cổ anh, vừa cọ vừa dùng ánh mắt cẩn thận liếc Trần Dương, như sợ Trần Dương sẽ lập tức đẩy nó ra như thường lệ.

Trần Dương đưa tay xoa đầu nó, hiếm khi không nổi giận.

“Con tên Ngụy Bình An đi.” Trần Dương ngẫm nghĩ bảo.

Cả đời trôi chảy, bình an vô sự, đây là mong ước tha thiết nhất của các bậc cha mẹ với con cái trên cõi đời này. Tuy anh thấy mình không được xem như cha mẹ của thằng quỷ nhỏ, nhưng anh hy vọng thằng bé có quan hệ với anh không ít này sẽ được như thế, dù có tu thành quỷ vương hay đầu thai chuyển thế, thì vẫn sẽ được đền bù như ước nguyện, bình an một đời.

Đứng cạnh nghe được, Ngụy Thời liên tục trầm trồ khen, “Tên hay lắm, tên hay lắm.”

Thằng bé bất chợt bám vào vai anh, hôn anh cái chóc, “Ba à, ba là Trần Dương, con muốn cùng họ với ba, con là Trần Bình An!” Nói xong, nó còn đắc ý vô cùng cẩn thận liếc Trần Dương, cảm thấy lấy lòng ba nó là một chủ ý quá tuyệt vời.

Trần Dương sửng sốt, vẻ mặt không chắc lắm, nhưng cuối cũng anh vẫn gật đầu, “Con thích họ gì thì cứ lấy họ đó.”

Tối khi Ngụy Lâm Thanh đến, thằng nhóc nhà ta lập tức kể lại chuyện mình có tên như đang dâng bảo vật. Ngụy Lâm Thanh bế nó, vẻ mặt ôn hòa kiên nhẫn lắng nghe những lời trẻ thơ thơ dại. Đến khi nó nói xong, Ngụy Lâm Thanh mới quay đầu nhìn Trần Dương, nhẹ giọng bảo.

“Trần Bình An, tên rất đẹp.”