Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 95




Do bị bệnh, cuộc họp thường kỳ của hội sinh viên vào thứ hai và thứ ba Lâm Tiễn không tham gia, đến thứ tư bệnh cảm của cô đã đỡ hơn nhiều. Cô nghĩ về tờ tiền đỏ rực của học phí dạy học, nghĩ đến sinh nhật của Tiêu Uyển Thanh sắp tới, quyết định cong lưng để kiếm tiền. Dù luyến tiếc thời gian dành cho Tiêu Uyển Thanh vào buổi tối, cũng không thể không nhịn đau mà từ bỏ.

Tiêu Uyển Thanh lo lắng Lâm Tiễn cưỡi cười nhỏ sẽ bị cảm lần nữa. Cho nên nàng đưa ra ý muốn ban đêm đưa đón cô. Lâm Tiễn lắp bắp mà nói dối sau giờ tự học, có khả năng sẽ có hoạt động trong tổ chức câu lạc bộ, không biết mấy giờ mới kết thúc, nói gì cũng không để Tiêu Uyển Thanh đi cùng. Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy cô kiên quyết, mặc dù không yên lòng nhưng cũng tôn trọng cô, không ép buộc cô quá nhiều.

Sau chín giờ tối, Lâm Tiễn ngồi trong xe của Hạ Chi Cẩn, thay vì đi học cô lại trực tiếp về nhà.

Giống như Tiêu Uyển Thanh, Hạ Chi Cẩn quan tâm đến cơn sốt của cô, thấy cô dần chuyển biến tốt nhưng cũng không muốn cô đi xe đạp mà bị trúng gió, phát sốt lần nữa.

Hạ Chi Cẩn thoạt nhìn như bị cảm nặng hơn Lâm Tiễn. Cô đang đeo khẩu trang, thỉnh thoảng Lâm Tiễn cũng sẽ nghe thấy tiếng cô ho khan vài tiếng.

Cửa sổ xe bên cạnh ghế lái buông xuống hơn một nửa, Lâm Tiễn nhìn gió đêm không ngừng lay động mái tóc đen dài của Hạ Chi Cẩn, lộ ra vẻ thần sắc mệt mỏi như bị bệnh, cô đề nghị, “Chị Chi Cẩn, đóng cửa sổ lại đi."

Giọng Hạ Chi Cẩn có chút khàn khàn, cô quan tâm hỏi: “Lạnh sao?” Cô ngượng ngùng nói: “Tôi sợ là đóng cửa hết rồi, không khí trong xe không lưu thông, lỡ nhiễm bệnh cho em sẽ không tốt".

"Băng ghế sau có một cái chăn, nếu thấy lạnh thì em cứ đắp vào nhé?"

Lâm Tiễn nghe vậy có chút kinh ngạc nhiên, sau đó liền cảm động. Chị Chi Cẩn thực là tốt quá đi a! Vì sợ cô bị nhiễm phong hàn nên muốn đưa cô về nhà, kết quả lại để bản thân mình chịu gió.

Cô cởi dây an toàn xoay người, kéo chăn từ băng ghế sau lên, nhẹ nhàng đắp lên người Hạ Chi Cẩn, ôn thanh nói: "Không sao, đóng lại đi. Em không lạnh, gió đều bị chị chặn hết rồi a."

Hạ Chi Cẩn không quan tâm đến đề nghị của cô, chỉ nhẹ nhàng cười, nói: "Cảm ơn."

Lâm Tiễn nói thêm vài câu, Hạ Chi Cẩn vẫn lãnh đạm. Cô biết Hạ Chi Cẩn nhất quyết không kéo cửa kính xe lên, nên cũng không nói nhiều nữa. Cô nhìn hai hình người bằng đất sét trêи xe, một người là Hạ Chi Cẩn, người kia rõ ràng là Thời Mãn, do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi cô: “Chị Chi Cẩn, chị cùng Mãn Mãn… đang cãi nhau sao? "

Hai ngày nay Thời Mãn đi học, sắc mặt buổi sáng một mặt, buổi chiều một mặt, khi tốt khi xấu, mưa nắng thất thường. Lâm Tiễn trước nay luôn giỏi việc nhìn mặt đoán ý, thấy thế cũng không dám chủ động chạm vào Thời Mãn. Thời Mãn cũng không chủ động nói cho cô biết, cho nên cô không dám hỏi.

Hạ Chi Cẩn ủ rũ nở nụ cười, như có chút chua xót: “Vốn dĩ gần như hòa thuận rồi, nhưng hôm nay tôi phải đến làm gia sư, lại không ổn.” Cô thở dài, giống như để lòng Lâm Tiễn an tâm, cũng để mình để tâm tình thả lỏng, an ủi: "Đừng lo, tính tình Mãn Mãn không quá lớn, tức giận không lâu, tôi trở về dỗ nàng một chút là tốt rồi, sẽ không sao đâu."

Cô cùng Thời Mãn giống như đã đi vào ngõ cụt không tìm được lối ra. Khoảng cách giữa hai người tồn tại một cách khách quan, chỉ cần cô còn để ý, chỉ cần Thời Mãn không cần để ý thì chắc chắn sẽ có những khác biệt mà cãi vã. Đôi khi cô cảm thấy bản thân mình không tốt, vì cái gì mà không công khai tâm tư bản thân.

Cô tưởng tượng ra đến khi công khai tâm tư, Thời Mãn vẫn thích cô sao?

Bầu không khí phảng phất có chút ngưng trọng.

Lâm Tiễn đã nhận ra, cô cắn chặt môi, sau đó bật cười, làm sinh động bầu không khí, nói đùa: “Tính khí Mãn Mãn rất tốt, chỉ là đối với chị lại có tính khí thất thường thôi.” Cô nhìn chiếc hộp nhỏ trêи xe, tò mò nói: "Em có thể hỏi, đó là cái gì không?"

Hạ Chi Cẩn nhìn một lượt rồi trả lời: “Đó là móc treo điện thoại đôi.” Như đang suy nghĩ điều gì đó, cô khẽ mỉm cười, thanh âm có chút sủng nịch: “Buổi tối tôi nhìn thấy nó, nghĩ rất dễ thương nên thuận tay mua. Mãn Mãn rất thích những thứ nhỏ nhặt như vậy, đặc biệt là những món đồ có đôi có cặp như thế này." Cô lật điện thoại: "Em phát hiện gì sao?"

Lâm Tiễn nghiêm túc liếc nhìn điện thoại, cảm thấy ... có chút quen thuộc! "Hình như giống với Mãn Mãn? Mãn Mãn là màu đỏ, còn của chị là màu trắng."

Hạ Chi Cẩn gật đầu: "Ân. Ở nhà còn rất nhiều, vật lớn như vali, giày dép cùng quần áo, vật nhỏ như bàn chải đánh răng cùng cốc. Tất cả đều là đồ đôi." Cô quay mặt lại nói có chút ngọt ngào: "Cái khẩu trang này cũng vậy."

Đôi mắt Lâm Tiễn dần trở nên ngẩn ra, Hạ Chi Cẩn là người lạnh lùng cùng nội liễm cư nhiên lại thể hiện tình cảm theo cách này a! Này thực là đại hình ngược đãi đại cẩu! Không đúng, cô rõ ràng không còn là cẩu độc thân nữa.

Suy nghĩ của cô dần trôi về phía Tiêu Uyển Thanh.

Cô buồn bã nghĩ, cô và Tiêu Uyển Thanh đều không có gì là đồ đôi a.

Chiều thứ bảy, Tiêu Uyển Thanh đi siêu thị để mua nguyên liệu. Lâm Tiễn chơi game trong phòng. Trước khi ra ngoài, Tiêu Uyển Thanh nói: "Tiễn Tiễn, dì đi siêu thị một chút, xong liền trở về".

Lâm Tiễn đột nhiên khẩn trương nói: "Chờ đã, chúng ta đi cùng đi."

Nàng thấy sắc quên bạn mà không tham gia đấu trường cùng đồng đội trong trò chơi, kiên quyết rút lui khỏi trò chơi, giả vờ nói với Trần Chỉ cùng Đường Mạt "Ai nha, mình bỏ cuộc, cáo lui đây."

Giọng nói khó chịu của Đường Mạt phát ra: “Lâm tiểu tăng, chúng ta đều nghe thấy rồi. Boss còn có chút máu cậu không thể đợi một lúc sao?” Gần đây Lâm Tiễn mới chơi trò nhập vai Thiếu Lâm, cho nên họ cho cô một cái biệt danh mới. Mỗi lần Lâm Tiễn nghe thấy biệt danh này, cô không khỏi sờ sờ mái tóc dày của mình, trong lòng run sợ.

Đường Mạt vang lên oán giận, đồng thời Trần Chỉ cũng nói: "A, a, Mạt Mạt, buff máu, nhanh lên, ah, đừng đánh tôi a, thôi chết rồi ... # $% Tiễn Tiễn, mình muốn bạo cậu a... "Trước khi cô nói xong, Lâm Tiễn đã tắt trò chơi, chắp tay trước ngực, tiểu tăng nói: "Thí chủ ra đi thanh thản."

Cô xoay người, chạy nhanh đến bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, nắm lấy tay nàng, không chút áy náy mà vui vẻ nói: "Chúng ta đi thôi."

Tiêu Uyển Thanh đứng ở cửa, chứng kiến

toàn bộ quá trình, không khỏi bật cười: "Thật ra thì không cần gấp gáp, chờ một lát cũng không có việc gì."

Lâm Tiễn nghiêng người về phía Tiêu Uyển Thanh, đặt cằm lên vai nàng, nửa treo trêи người nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Có việc. Dì là việc quan trọng nhất của con."

Tiêu Uyển Thanh nghe âm thanh kiều nhẹ của cô, đáy lòng không khỏi mềm mại. Ánh mặt nàng nhu hòa, siết chặt bàn tay đang nắm cùng Lâm Tiễn, đột nhiên giơ tay còn lại lên, nhẹ nhàng kéo mái tóc đen xõa trêи vai của Lâm Tiễn, cười nói: "Đi thôi, Lâm Tiểu Tăng. "

"A! Tiêu a di, dì tại sao lại xấu như bọn họ vậy a!" Lâm Tiễn lôi kéo nàng ủy khuất, Tiêu Uyển Thanh bị nàng chọc cười, trêи mặt vẫn luôn tươi cười.

Khi đến siêu thị, hai người cùng nhau thong thả chọn nguyên liệu, Lâm Tiễn đột nhiên hỏi: "Tiêu a di, con muốn đổi bàn chải đánh răng."

Tiêu Uyển Thanh suy nghĩ một chút, trước khi đi công tác, nàng đã đặc biệt giúp Lâm Tiễn thay bàn chải đánh răng, bây giờ xem ra chưa đến lúc phải thay mới. Nhưng nàng lại băn khoăn không biết bàn chải đánh răng không phù hợp với Lâm Tiễn, không thoải mái khi dùng nên muốn đổi nó, cho nên nàng đồng ý không chút nghi ngờ: "Được rồi, ở bên kia, chúng ta qua kia chọn đi."

Thật ra nàng nhớ kỹ loại bàn chải lông mềm mà Lâm Tiễn từng dùng, cho nên bàn chải đánh răng mà nàng giúp thay cũng là loại lông mềm, nhưng siêu thị gần đó không có nhãn hiệu bàn chải đánh răng mà Lâm Tiễn mang đến, nên nhãn hiệu cũng khác.

Nàng cùng Lâm Tiễn đứng trước kệ, kiên nhẫn nhìn Lâm Tiễn chọn, cuối cùng cô chọn một chiếc bàn chải đánh răng màu xanh, trêи tay cầm có hình một con ếch nhỏ, âm thầm nhớ kỹ nhãn hiệu cùng kiểu dáng của chiếc bàn chải, nghĩ lần sau sẽ không mua nhầm nữa. Lâm Tiễn đột nhiên nghiêng đầu mím môi, do dự hỏi nàng: "Tiêu a di, dì cũng mua một cái đi."

Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một lúc, chỉ muốn từ chối nàng vẫn chưa sử dụng xong cây còn lại ở nhà. Nhưng nàng nhìn thấy đôi mắt sáng của cô, tựa hồ mang theo một chút mong đợi, lại đem lời cự tuyêt nuốt xuống.

Nàng chớp chớp mắt, hơi cong môi nói với cô: "Được."

Trong nháy mắt, nàng liền nhìn thấy nụ cười không che giấu vô cùng rực rỡ nở rộ trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn, ngữ khí du dương hỏi nàng: "Dì muốn mua một cái giống hệt con không? Màu hồng đi?"

Tiêu Uyển Thanh nhìn vào hai chiếc bàn chải đánh răng cùng kiểu dáng cùng màu sắc khác nhau trêи tay cô. Sau đó liếc nhìn đôi mắt cong cong cười của cô, đột nhiên nhanh trí hiểu được tâm tư của Lâm Tiễn.

Độ cong khóe môi sâu hơn một chút, nàng xoay người, vén mớ tóc mịn ra sau tai, giả vờ như đang chọn một lúc, cố ý chọn một chiếc bàn chải đánh răng có lông cứng trái với thói quen của Lâm Tiễn rồi lấy xuống, cười nói: “Dì mua cái này”.

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Tiễn liền sụp xuống. Cô rũ lông mày, bĩu môi, không vui nói: "Cái đó rất cứng, dễ chảy máu nướu a."

Nhưng khi thấy Tiêu Uyển Thanh có vẻ quyết tâm mua, cô nghiến răng quyết định liều mình: “Vậy thì con cũng muốn cái này.” Dứt lời, cô đem chiếc bàn chải đánh răng vừa lấy trở về vị trí, rồi đưa tay ra lấy cái cùng kϊƈɦ cỡ, hình dáng mà khác màu với Tiêu Uyển Thanh.

Trong lòng Tiêu Uyển Thanh ngập tràn ngọt ngào, không nhịn được cười khẽ. Nàng ấn bàn tay đang vươn ra của Lâm Tiễn, nhẹ nhàng nói: “Dì vừa rồi không nhìn rõ lông bàn chải.” Nàng vươn tay lấy bàn chải đánh răng mà Lâm Tiễn vừa đưa trở về, tay còn lại lấy cái màu hồng trêи tay Lâm Tiễn. Đôi mắt dịu dàng tập trung, đặt bàn chải đánh răng vào giỏ hàng: "Lấy hai cái này là được rồi."

Nàng đưa mắt ôn nhu như nước nhìn chằm chằm Lâm Tiễn, đưa tay lên nhéo nhẹ vào mũi cô, sau đó cười hỏi: “Có muốn đổi cốc đánh răng cùng khăn tắm không?” Trong nụ cười của nàng có một chút trêu chọc, nhưng lại thực ôn nhu.

Lâm Tiễn sững sờ nhìn Tiêu Uyển Thanh, trong mắt người yêu, cô nhìn thấy chính mình vừa xấu hổ, vừa vui vẻ. Nàng phản ứng lại trong suy nghĩ, vừa rồi Tiêu Uyển Thanh rõ ràng đang cố ý trêu chọc cô.

Tâm tư của cô hẳn đã bị bại lộ.

Nhưng đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh chứa đầy sự cưng chiều cùng dịu dàng.

Nàng là nguyện ý.

Nàng nguyện ý bồi cô, nuông chiều cô như vậy, trẻ con tràn ngập trái tim thiếu nữ.

Đôi mắt Lâm Tiễn đang hướng về phía nàng, mười ngón tay đan vào nhau, trái tim của cô như được khai sáng, vui vẻ ra mặt.

Cô chớp chớp mắt, trong mắt ý cười càng đậm, gật đầu với Tiêu Uyển Thanh nói: "Được, đều phải đổi." Cô suy nghĩ một chút, nói: "Con cũng muốn đổi cốc uống nước."

“Đều nghe con.” Thanh âm của nữ nhân nhẹ nhàng đáp lại cô.

“Tiêu a di, sao dì lại tốt như vậy a?” Cô không kiềm chế được vui sướиɠ trong lòng, nhào vào trong vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng nói lời này, vùi vào cổ của nàng. Cô ôm eo Tiêu Uyển Thanh, ngẩng đầu lên, khóe mắt cùng lông mày xen vào đó là ngây ngô của nữ hài cùng nét phong tình của nữ nhân thành thục.

Trong mắt, là muốn nhấn chìm người nhìn vào, môi mỏng hơi hé mở, càng thêm gợi cảm mê người ...

Trong chốc lát, tim Tiêu Uyển Thanh đập như trống.

Cổ họng nàng bất giác chuyển động, hạ tầm mắt, đáp xuống cặp bàn chải đánh răng màu xanh cùng màu hồng trong giỏ hàng. Nàng tự nghĩ, một thời gian nữa, hai người sẽ có cốc đánh răng đôi, khăn đôi, cốc uống nước đôi ...

Lâu ngày vẫn có thể có giày đôi, quần áo đôi, thậm chí cả gối đôi ...

Lâm Tiễn sẽ lấp đầy cuộc sống tình cảm thực của nàng một chút, cũng như lấp đầy trái tim nàng.

Giống như, Lâm Tiễn đã là bạn gái của nàng, dần dần cảm nhận được sự thật.