Dụ Tội

Chương 122




Hạ Vân Phong đối với việc Ngao Dương tác cầu hôn thân này, y cũng đã quen rồi, cho nên cũng không có để ý lắm. có điều lần này Ngao Dương hôn hơi lâu một chút, Hạ Vân Phong bình tĩnh tùy ý hắn hôn……

Môi Ngao Dương thập phần mềm mại, hơi thở hắn rất nhẹ nhưng hai tay của hắn lại rất có lực. Hắn gắt gao ôm Hạ Vân Phong thẳng đến khi hơi thở Hạ Vân Phong trầm xuống môi hắn mới rời đi.

“Mau trở về ngủ.” Hạ Vân Phong lôi kéo áo ngủ, nhìn Ngao Dương hai tròng mắt đậm sắc, ánh mắt tinh thuần.

Ngao Dương nhẹ nhàng mà chớp chớp hai tròng mắt, nhìn ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên mặt hắn, hắn có chút thẹn thùng rũ mắt, lắc đầu, không muốn trở về……

Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát hỏi hắn làm sao vậy, Ngao Dương lại nói không muốn y cùng với Hoằng Dạ cùng nhau qua đêm, Ngao Dương nói rất nhỏ nhưng thái độ thực kiên quyết.

Nhưng hắn lại sợ Hạ Vân Phong sinh khí, lại không muốn Hạ Vân Phong đuổi hắn trở về phòng, hắn đành phải cầm lấy góc áo áo ngủ Hạ Vân Phong, lăng lăng đứng ở trên hành lang, không cho Hạ Vân Phong đi.

“Ba……” giọng đáng thương hề hề, mang theo một chút cầu xin.

Hạ Vân Phong nhìn thấy nhi tử sắp khóc, y cũng chỉ nói: “Chờ.” Hai tay y sờ sờ hai má Ngao Dương, làm cho Ngao Dương đứng ở bên cạnh, nói đêm nay để cho Ngao Dương cùng Hoằng Dạ ngủ.

Ngao Dương nghe xong không muốn, nắm chặt áo ngủ Hạ Vân Phong. Nhưng Hạ Vân Phong nói hắn không thể để cho Hoằng Dạ và Hạ Xa ngủ cùng nhau. Hơn nữa loại địa phương này ngủ cũng phải chú ý, chỉ có hai gian phòng thôi, lại không thể thêm phòng, cho nên Ngao Dương giằng co trong chốc lát, vẫn là gật đầu đáp ứng.

Hạ Vân Phong gõ cửa.

Rất nhanh.

Hoằng Dạ liền đi ra mở cửa, Hoằng Dạ chỉ quấn quanh một cái khăn tắm, trên cổ vắt một cái khăn mặt, trên tóc hắn còn lây dính một chút bọt nước. Hoằng Dạ nhìn y cùng Ngao Dương đứng ở cửa, không hiểu ý tứ Hạ Vân Phong.

“ Ngao Dương làm sao lại cùng ngươi lại đây rồi? ”Hoằng Dạ nghi hoặc nhìn vẻ mặt lười biếng của Hạ Vân Phong, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong muốn ngủ lắm rồi, ngay cả động tác trong nháy mắt đều trở nên thong thả, đáy mắt còn lộ ra mấy phần mỏi mệt……

“Ta cùng Ngao Dương đổi phòng, đêm nay hắn với ngươi một phòng, ngươi thay ta hảo hảo chiếu cố hắn.” Hạ Vân Phong động tác thong thả quay ra cửa để cho Ngao Dương tiến vào phòng nghỉ ngơi.

Trước huyền quan chỉ còn lại hai người Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ. Ngọn đèn hành lang thực sáng, nhưng Hạ Vân Phong lại cảm thấy thực chói mắt, làm cho y cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa……

“Ngươi có ý tứ gì?” Hoằng Dạ ngăn y lại, đáy mắt hắn luôn luôn ôn hòa lại lộ ra vài phần thất vọng, “Ngươi đem nhi tử ngươi giao cho ta, chính mình đi ngủ cùng nữ nhân?”

“Không phải”

“Chứ là cái gì?” Hoằng Dạ ngăn trở y, không cho y đi.

Hạ Vân Phong thong thả giương mắt nhìn hắn, khóe miệng của y hàm chứa mỉm cười, giọng y cực kỳ lười biếng: “Ngươi là đang ghen.” Y nói cho Hoằng Dạ, Ngao Dương là con của y……

Không cần ghen.

Hoằng Dạ lại khẩn trương đến gần Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong để ở cạnh cửa, thấp giọng nói một câu: “Ta muốn ăn ngươi.” Hắn dứt lời, liền nghiêng đầu, cắn đôi môi Hạ Vân Phong.

Đúng vậy.

Chỉ dùng từ cắn……

————————————

Tạp phiếu nga

Che mặt, cắn rồi……