Dụ Tội

Chương 130




Hình Liệt cũng không phải ngu ngốc, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong lại hoài nghi hắn.

Nhưng rồi Hạ Vân Phong lại nói: “Ngươi là con ta, ta quan tâm ngươi.”

“Như thế nào ngươi hôm nay lại quan tâm ta đến đây.” Hình Liệt nhìn thoáng qua trên lầu, không nghe thấy động tĩnh, đã biết trong nhà không ai.

“……”

Hình Liệt ném khăn mặt, chóp mũi thuận thế theo hai má Hạ Vân Phong trượt xuống, hắn ngửi hơi thở mang mùi thuốc lá thản nhiên trên người Hạ Vân Phong:

“Ba, trong nhà không có ai, ngươi lại chủ động đến câu dẫn ta. (=..= tự kỷ trong tự kỷ)”

Hạ Vân Phong không có tâm tình cùng hắn mò mẫm: “Ngươi gần đây có hay không thu được cái gì kỳ quái?”

“Ta có thể thu được cái gì kỳ quái?” Hình Liệt trấn định hỏi lại y, hai tay của hắn ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, thân thể hai người nháy mắt dính chặt.

“Nếu không nhận được thì thôi.” Hạ Vân Phong hất tay hắn ra, lôi kéo tay vịn thong thả lên lầu.

Hình Liệt theo đuôi ở phía sau y, nhìn thấy Hạ Vân Phong muốn tiến vào phòng mình, hắn thân thủ chặn cửa, đem cửa kéo lại không cho y đi vào, đưa y để ở cạnh cửa.

Hạ Vân Phong không sinh khí.

Y chỉ xem náo nhiệt.

Rất nhanh, Hình Liệt liền ái muội ép y, tiến đến bên môi y thấp giọng hỏi y: “Ngươi còn muốn hay không muốn mấy ảnh chụp trên tay ta?” Hắn nói xong, nhìn thấy Hạ Vân Phong biến sắc, khóe môi hắn chậm rãi từ từ giương lên vài tia ý cười đắc ý……

Ảnh chụp, ảnh chụp này là do Hình Liệt gửi?

Lúc này, Hạ Vân Phong đáy mắt liền nổi lên tức giận, nhưng Hình Liệt vẫn là tiếp tục nói “Ngươi có nghĩ là cần không?” Hắn giống như đang dụ dỗ Hạ Vân Phong, từng bước một dẫn đường……

“……”

“Muốn, ta liền cho ngươi.”

“……”

“Bất quá ảnh chụp ngay tại trong phòng ta, muốn hay không tới lấy, người phải tự mình đi rồi.” trước khi Hình Liệt buông Hạ Vân Phong ra, ác ý hôn hai má Hạ Vân Phong.

Hôn đặc biệt vang dội……

Hình Liệt đùa giỡn lão ba mình xong, liền thản nhiên tự đắc trở về phòng. Hạ Vân Phong ở cửa đứng trong chốc lát, vẫn là di động cước bộ đi đến phòng Hình Liệt.

Hình Liệt nhìn thấy Hạ Vân Phong vào phòng, bèn bảo Hạ Vân Phong đem cửa đóng lại. Hạ Vân Phong do dự trong chốc lát, mới chậm rãi đóng cửa lại, chậm rãi vào phòng. (rồi, chuẩn bị nó thịt =..=)

“Ngồi.” Hình Liệt ngồi ở bên giường, vỗ vỗ giường, ý bảo Hạ Vân Phong ngồi xuống.

“Đem ảnh chụp cho ta.” Hạ Vân Phong không có tính ngồi xuống. Y không tính cùng Hình Liệt dây dưa nhiều, y là lấy thân phận là một người cha đến nói chuyện cùng Hình Liệt.

Hình Liệt nhìn y trong chốc lát, cảm thấy Hạ Vân Phong thực không nể mặt, hắn liền đứng dậy đi ra mở tủ quần áo. Từ trong tủ quần áo lấy ra một cái túi giấy rất lớn, đem ảnh chụp cùng phim ảnh đều đem ra, toàn bộ đều để ở giữa giường lớn.

“Tất cả đều ở trong này, đều là ảnh chụp trong phòng thẩm vấn, nếu ngươi cần như vậy tất cả đều trả lại cho ngươi.” Hình Liệt ngồi ở trên giường, đem bao ném xuống đất.

Trên giường kia một đống ảnh chụp, thật đúng là không ít, toàn bộ đều rơi ra. Hơn nữa ảnh chụp cũng thập phần rõ ràng, Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường, nhìn nhìn ảnh chụp này.

Ảnh chụp tuy rằng khó coi, nhưng từ tỉ lệ ảnh chụp cùng kỹ thuật chụp ảnh, cùng mấy ảnh chụp trước đó là có chút khác nhau, không nhìn kỹ cũng rất khó phân rõ.

Hình Liệt thân thủ muốn bắt lấy tay Hạ Vân Phong, lại bị Hạ Vân Phong gạt ra…… (thằng này nó ko ngồi yên đc =..=)

Hạ Vân Phong thực chuyên tâm nhìn ảnh chụp, ảnh chụp nơi này cũng không ít, y nghĩ nghĩ, mới thong thả ngẩng đầu hỏi Hình Liệt: “Ngươi hẹn ta đi đỉnh núi Nam khu làm cái gì?”

Y đang thử Hình Liệt……

Giữa phụ tử vốn không nên có loại ngờ vực vô căn cứ này.

Nhưng ngôn hành, cử chỉ của Hình Liệt làm cho y không thể không nghi ngờ.

Hơn nữa, chỉ có Hình Liệt không có nhận được ảnh chụp kỳ quái này, vài nhi tử khác của y đều nhận được, hơn nữa Hình Liệt từng lấy chuyện ảnh chụp uy hiếp y.

Làm cho y không thể không nghi ngờ Hình Liệt.

Hình Liệt đứng ở trước tủ quần áo cởi quần áo xuống rồi lấy áo ngủ để thay. Nghe được Hạ Vân Phong nói hắn lại hỏi lại Hạ Vân Phong: “ Ta hẹn ngươi ra ngoài khi nào? ”

Hạ Vân Phong trầm mặc.

Y ngồi ở trên giường Hình Liệt, nhìn ảnh chụp này. Y hơi nghiêng thân, hai tay sửa sang lại ảnh chụp, toàn bộ ngực của y đều bại lộ ở trong mắt Hình Liệt trù y gấm màu đỏ hờ khép, địa phương có ánh sáng màu phấn đạm trước ngực y……

Như ẩn như hiện.

Y chậm rãi cúi người xuống, khuỷu tay chống đỡ đầu, lười biếng bán nằm ở trên giường, ánh mắt dừng ở trên ảnh chụp trước mắt. Mấy ảnh chụp này có cái y một mình, cũng có cái y cùng Hình Liệt……

“Nhìn đẹp không?”

Hình Liệt nằm ở trên giường nhìn y, ánh mắt ở trên người y thong thả tự do, nhìn thấy Hạ Vân Phong mặc kệ không lên tiếng nhìn chằm chằm ảnh chụp, hắn vươn tay nắm cằm Hạ Vân Phong nâng lên……

Nhìn đẹp không.

Muốn Hạ Vân Phong trả lời như thế nào, Hạ Vân Phong chỉ chậm rãi nhìn hắn một cái, không có trả lời hắn. Bởi vì chuyện này cũng không phải là việc mà một người cha nên phối hợp, cũng không phải một việc mà con trai nên hỏi.

“Có phải hay không rất cao hứng.” Hình Liệt chậm rãi tới gần y, cả người hắn đều đè ở trên ảnh chụp làm cho Hạ Vân Phong chỉ có thể nhìn hắn,

“Ngươi đều cao hứng đến nói không ra lời rồi, ta nói rồi là sẽ cho ngươi, liền nhất định sẽ trả lại cho ngươi.” Hắn luôn luôn nói một không nói hai, nói được thì làm được, đương nhiên hắn đối đãi với người cha Hạ Vân Phong này cũng khá là trực tiếp.

Hắn dựa rất gần vào người Hạ Vân Phong, nhìn thấy bộ dáng Hạ Vân Phong không quá cao hứng, hắn không có tiếp tục tới gần, ngược lại là xoay người nhặt lên túi giấy dưới đất thay Hạ Vân Phong đem ảnh chụp cất vào……

“Chờ một chút nhị ca ngươi trở lại, ngươi bồi hắn, tối nay ta muốn đi ra ngoài.” Hạ Vân Phong chậm rãi đứng lên, chậm rãi sửa sang lại áo ngủ bị rối loạn.

Hình Liệt ngồi dậy nhìn y: “Đã trễ thế này, ngươi muốn đi ra ngoài hẹn hò?” Hắn đứng lên đi theo phía sau Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong chuẩn bị kéo cửa đi ra ngoài, hắn vô lại ép lên. (vô lại nga =..=)

Hạ Vân Phong bị hắn va chạm như vậy, cả người đều dán tại trên cửa, túi giấy cũng đánh rơi trên đất. Tay cầm cửa bị Hình Liệt hất ra, lúc này y liền cảm giác Hình Liệt dán chặt phía sau lưng y, đưa y gắt gao đặt ở trên cửa……

“Ba, ngươi đi gặp nữ nhân, hay là nam nhân?” hai tay Hình Liệt vuốt ve thắt lưng mẫn cảm của Hạ Vân Phong, cảm giác được Hạ Vân Phong muốn giãy dụa, hắn nhéo Hạ Vân Phong một cái thật mạnh.

“Nam nhân.” Hạ Vân Phong hoãn thanh trả lời, y không có khí lực bắt lấy tay Hình Liệt, muốn hất tay Hình Liệt ra, lại bị Hình Liệt nắm chặt.

“Nam nhân nào?” Hình Liệt buông lỏng Hạ Vân Phong ra.

Nhưng Hạ Vân Phong vừa mới chuyển thân hướng ngay mặt hắn, hắn lại một lần nữa đè nén Hạ Vân Phong……

“Ba, da của ngươi thật mềm. (=..= có nhi tử nào khen ba ba zậy ko)” bàn tay Hình Liệt đi vào trong áo ngủ Hạ Vân Phong, hắn một bàn tay chống ván cửa phía sau Hạ Vân Phong, một bàn tay nắm ở thắt lưng Hạ Vân Phong.

Hắn nói chuyện hơi thở đã ươn ướt môi của Hạ Vân Phong, nhìn thấy dưới đáy mắt trầm kia của Hạ Vân Phong mơ hồ lộ ra vẻ bất an, hắn nhất thời không nhịn được một phen tháo đai lưng của Hạ Vân Phong….

Áo ngủ trên người Hạ Vân Phong nháy mắt tản ra, Hình Liệt hơi cúi đầu thưởng thức thân thể Hạ Vân Phong. Từ đôi chân thon dài kia, đến cái bụng, cái ngực rắn chắc kia, làn da có chút tái nhợt của Hạ Vân Phong……

Thân thể Hạ Vân Phong rất rắn chắc, da cũng rất căng mịn, đầy đặn, hơn nữa sờ lên còn rất mượt mà, giống như có lực hấp dẫn nào đó làm cho Hình Liệt không nghĩ buông tay.

Hai tay Hình Liệt vuốt ve cái đùi bóng loáng kia của Hạ Vân Phong: “Ngươi không thích mặc nội y?” Bởi vì Hạ Vân Phong không có mặc nội y……

Hạ Vân Phong kéo chặt áo ngủ, chỉ nói một câu: “Ngươi là con ta.” Y đang nhắc nhở Hình Liệt đừng xằng bậy, bất quá đêm nay Hình Liệt vốn sẽ không tính đối với y như vậy.

Bởi vì hắn mệt chết đi được, nếu thật muốn làm cũng không có khí lực. Hắn rất ít khi tan tầm sớm như vậy, bởi vì mấy ngày liền phải đi bắt hàng, làm cho hắn thực mỏi mệt. Hôm nay buổi chiều mới kết án, vừa chấm dứt hắn trở về nhà.

Bất quá, đùa giỡn một chút, vẫn là muốn. (beta: Thằng nhóc này =.=)

Hạ Vân Phong cảm giác được bàn tay vuốt ve đùi y, càng đi đến những chỗ sâu hơn, hơi thở của y như có như không “Ân” “Hừ” hai tiếng. Y vừa định mở miệng bảo Hình Liệt tránh ra, Hình Liệt lại chủ động buông y ra.

“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ buông ngươi ra. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, ta cũng không sốt ruột.” Hình Liệt ý vị thâm trường theo dõi y, nụ cười bên môi càng phát ra thâm ý.

Hạ Vân Phong lười biếng nhìn hai mắt Hình Liệt: “Ngươi ở nhà hảo hảo chiếu cố nhị ca ngươi.” Y đơn giản dặn dò Hình Liệt xong sau đó đi xuống dưới lầu đem ảnh chụp đốt hết.

Y trước khi xuất môn thay đổi một thân áo gấm màu đế vương. Y không có sửa sang gì, tóc lười biếng rũ xuống, lắc lắc sợi tóc bị gió làm hỗn độn, rất là giản dị, sợi tóc ở trong gió đêm có vẻ có chút hỗn loạn……

Đêm nay bên ngoài thực nóng, sóng nhiệt một trận một trận đánh úp lại, Hạ Vân Phong bảo lái xe đem y đưa đến đỉnh núi Bắc khu, bởi vì y trước khi xuất môn đã gọi điện thoại cho Hạ Đông.

Để cho Hạ Đông đi vào trong đó chờ y.

Y vừa đến liền cho lái xe trở về, bởi vì nếu đi như thế này thì Hạ Đông sẽ đưa y về nhà. Hôm nay không phải cuối tuần, hơn nữa đã khuya rồi cho nên đỉnh núi rất lạnh.

Khu ngắm cảnh cùng với phương tiện giải trí, cùng khách sạn cao cấp, khu nghỉ phép ở vùng đỉnh núi Bắc khu này đều là sản nghiệp mà Hạ Vân Phong hợp tác hùn vốn cùng các lão đại.

Hạ Vân Phong đứng ở bên đài ngắm cảnh đợi đợi trong chốc lát thì nhìn thấy xe Hạ Đông đỗ ở bên đường. Khi Hạ Đông nhìn thấy Hạ Vân Phong đến có vẻ có chút ngoài ý muốn.

Hạ Đông vốn ở nhà ăn cơm một mình thì nhận được điện thoại của Hạ Vân Phong. Sau đó ngay cả quần áo cũng chưa đổi liền trực tiếp từ trong nhà đi ra, trên người hắn còn mặc áo ngủ.

Hạ Đông từ trên xe xuống giúp Hạ Vân Phong mở cửa, giúp đỡ Hạ Vân Phong động tác thong thả leo lên xe. Chờ Hạ Vân Phong lên xe xong, Hạ Đông cứ dựa theo phân phó của Hạ Vân Phong lái xe lên đường.

“Vân gia, ngươi đợi lâu rồi sao?” Hạ Đông một bên lái xe, một bên cung kính hỏi Hạ Vân Phong. Hắn nhìn Hạ Vân Phong từ lúc lên xe, nhìn Hạ Vân Phong lười biếng tựa vào ghế phó lái hưởng thụ hút thuốc.

Hạ Đông trên xe có cái tẩu cùng thuốc lá chuyên dụng vì Hạ Vân Phong chuẩn bị, cho nên Hạ Vân Phong tùy thời muốn hút đều được. Hạ Vân Phong miễn cưỡng rút mấy điếu thuốc sau đó mới thong thả trả lời: “Kỳ thật cũng không đợi bao lâu, đừng lo.” Y chưa bao giờ chờ người, nhưng y thật ra cảm thấy không ngại khi đợi Hạ Đông, dù sao hôm nay là sinh nhật Hạ Đông.

“Đã trễ thế này, tìm ta đi ra ngoàicó chuyện gì?” Hạ Đông thấp giọng hỏi.

Hạ Vân Phong thực tự nhiên trả lời y: “Đêm nay ta cùng ngươi.” Giọng y rất chậm rất chậm, hơn nữa âm lượng cũng không lớn, nếu là không chuyên tâm nghe, thậm chí không thể nghe rõ……

Hạ Đông trầm mặc lái xe.

Thẳng đến khi hai người đến vườn cây trên đỉnh núi cao, hắn đem xe rẽ vào trong rừng cây, ngừng ở bên đài ngắm cảnh. Hắn mở cửa xe xuống xe, hơn nữa thực nghe lời thay Hạ Vân Phong mở ra cửa xe.

Hai người đứng ở trên đài ngắm cảnh, gió đêm hỗn loạn mái tóc hai người, tâm tình Hạ Đông cũng rất phức tạp. Bởi vì hàng năm thời điểm sinh nhật hắn, Hạ Vân Phong đều dẫn hắn đến nơi đây.

Sau đó, cho hắn quà.

Có điều lần này Hạ Vân Phong hai tay trống trơn (=..=), Hạ Đông không xác định Hạ Vân Phong có phải hay không quên hôm nay là ngày gì rồi, hắn chỉ im lặng đứng ở bên cạnh Hạ Vân Phong,

Nghe Hạ Vân Phong nói chuyện.

“Hạ Đông, đêm nay không có lưu ngươi lại ăn cơm, ngươi là không phải đang oán ta.” Hạ Vân Phong đỡ lan can, nhìn cảnh đêm dưới núi, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như thực mất hứng.”

“……” Hạ Đông cúi đầu.

“Ta cảm thấy ngươi trước kia thực thích nơi này, mỗi lần mang ngươi đến, ngươi đều thật cao hứng.” Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mà Hạ Đông thế này mới ngẩng đầu, nhìn hắn.

“……”

“Như thế nào không nói lời nào?” Hạ Vân Phong thân thủ lau mồ hôi trên thái dương Hạ Đông, Hạ Đông im lặng đứng không nhúc nhích, tùy ý động tác của y. ( trung khuyển công 0.o)

Hạ Vân Phong thấy hắn không nói lời nào cũng không tái truy vấn. Hạ Đông có đôi khi thực nhàm chán, không muốn nói, như thế nào cũng hỏi không ra miệng, nhưng hắn rất thành thật, làm việc cũng rất cẩn thận.

Hai người ở đỉnh núi đứng trong chốc lát, gió thổi thổi, ngắm nhìn cảnh đêm, hai người cũng hòa thuận hàn huyên tán gẫu. Hạ Vân Phong biết được Hạ Đông cũng còn chưa có ăn cơm liền bảo Hạ Đông lái xe đi ăn cơm.

Đương nhiên phải đi nhà hàng ăn món ăn khuya mà Hạ Đông thích nhất, Hạ Đông có chút chần chờ nửa muốn đi nửa không muốn đi bởi vì đó là quán ven đường. Hắn mang Hạ Vân Phong loại người có thân phận này đi cái loại địa phương này, khẳng định có vẻ quá keo kiệt……

“Vẫn là không nên đi, Vân gia muốn ăn cái gì, ta bồi Vân gia đi ăn là được rồi.” Hạ Đông khởi động lái xe xuống núi. Hắn lái xe thực ổn trọng, chậm đến mức làm cho Hạ Vân Phong muốn ngủ. (=..= lại ngủ)

Nhưng Hạ Vân Phong rất trực tiếp nói với hắn: “Ta muốn ăn món nào đó mà ngươi thích.” Ý tứ của y thực rõ ràng, muốn Hạ Đông dẫn y đi.

“……”

Y nhìn thấy Hạ Đông không trả lời, y tiếp tục nói: “Đi đến tiệm ven đường ở khu phố sầm uất của Bắc khu.” Y rõ ràng nói thẳng ra địa điểm, Hạ Đông thích ăn siêu bạo sao (hiểu đc món j chết liền á, tra ko ra, chém ko được T.T) nơi đó.

Hạ Đông gật đầu, trực tiếp lái xe đến nơi mà Hạ Vân Phong chỉ định.

———————————-

Âm thanh trong khu phố sầm uất thực ồn ào, nhưng hải sản nơi này rất có tiếng. Vốn Hạ Vân Phong muốn xuống xe cùng Hạ Đông ngồi ở quán ven đường ăn, nhưng Hạ Đông không cho. Hắn đi xuống xe đi mua chút đồ ăn mang đi.

“Hiện tại muốn đi đâu?” Hạ Đông trưng cầu ý kiến Hạ Vân Phong, hắn đem đồ ăn đặt ở ghế sau, nhìn thấy Hạ Vân Phong không thắt dây an toàn, hắn vươn người đè qua đi qua……

Hạ Vân Phong im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Hạ Đông, y cảm giác được hơi thở Hạ Đông phun ở trên gương mặt y. Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát, mới tỏ vẻ: “Đến biệt thự tư nhân của ta. (cười gian)”

Giọng nói y……

Rất chậm……

Rất lười……

Thực không tinh thần, nhưng phun từ ra rõ ràng……

Hạ Đông thay y buộc tốt dây an toàn sau đó liền gật gật đầu, trực tiếp lái xe đi biệt thự ngoại thành của Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đêm nay không cần trở về, Hạ Đông cũng đáp ứng lưu lại.

Nơi này.

Là địa phương tư nhân của Hạ Vân Phong, y rất ít dẫn người đến, chính mình cũng rất ít đến. Đây là địa phương mà y đã ở lúc còn trẻ, bên trong trang hoàng cũng thực phục cổ, mỗi tuần đều có người đến quét tước vệ sinh cho nên bên trong biệt thự thập phần sạch sẽ.

Hạ Đông cùng Hạ Vân Phong ăn xong bữa ăn khuya sau đó đi xả nước tắm cho Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông đang bận trước bận sau cảm giác thật đúng là không tồi.

Hạ Đông nghe lời như vậy.

Thật là đốt đèn ***g tìm khắp không ra, cũng không uổng phí Hạ Vân Phong coi trọng dùng hắn như vậy.

Hạ Vân Phong nằm trên ghế rộng thùng thình ở phòng khách, Hạ Đông đã muốn cầm chén rửa sạch, nước tắm cũng đều xả xong, Hạ Đông vừa bận xong từ phòng tắm đi ra, Hạ Vân Phong đã nói.

“Ôm ta đi tắm rửa. (=..= tự đưa vào miệng sói nga)”

Y động tác thong thả tắt TV, thong thả giương mắt nhìn về phía Hạ Đông có chút trố mắt……