Dụ Tội

Chương 185




Edit: Đa mộng

Beta: Trangki

Hoằng Dạ không trả lời.

Hạ Vân Phong cũng không biết hắn có nghe thấy không.

Ngón tay Hoằng Dạ trắng nõn, thon dài, là một đôi tay rất đẹp. Chính đôi tay đã thiết kế ra biết bao thương hiệu nổi tiếng quốc tế này đang ở thay y niết chân, lực đạo còn rất khá.

Hoằng Dạ lần đầu tiên làm loại sự tình này, cũng không biết làm tốt hay không tốt, hắn nghe được trong xoang mũi Hạ Vân Phong thoải mái “Ân” ra tiếng, hắn mới chậm rãi giương mắt……

Nhìn thấy Hạ Vân Phong lười biếng theo dõi hắn, chăn trên người cũng mở rộng, chân y, thắt lưng y, cùng non nửa cái ngực kia đều miễn cưỡng bại lộ ở bên ngoài.

Hạ Vân Phong hơi hút không khí, y còn muốn càng thoải mái hơn: “Lại dùng lực.” giọng nói y quyện quyện, mang theo giọng mũi rất nhỏ lười biếng, vẻ mặt yêu cầu hưởng thụ.

Hoằng Dạ ấn hai cái sau vốn cũng không có động tác gì nữa, Hạ Vân Phong cảm giác trên đùi có một cái gì đó nhiệt nhiệt đang trượt, y rũ mắt xuống liền nhìn thấy Hoằng Dạ cúi đầu……

Đầu lưỡi hồng nhuận ướt mềm kia ở trên da y thong thả chạy……

Theo chân y.

Chậm rãi trượt đến bụng……

Lại trượt xuống chút nữa……

Xúc cảm trên làn da bóng loáng mềm dẻo kia của Hạ Vân Phong thập phần mẫn cảm, Hoằng Dạ mỗi lần động một cái, theo hơi thở phập phồng, thân thể y cũng thong thả nẩy lên phập phồng……

Y đã không lạnh nữa.

Hoằng Dạ nằm ngang ở trên giường, đem hai má dán tại bên trong đùi của Hạ Vân Phong, hai tay của hắn mở chân Hạ Vân Phong, khiến cho tất cả của Hạ Vân Phong đều hiện ra ở trước mắt hắn……

Liền cứ như vậy gần trong gang tấc vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng ấn ấn địa phương mềm mại không có tinh thần kia của y, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng nhu động.

Theo góc độ này của Hạ Vân Phong vừa lúc nhìn thấy Hoằng Dạ, một bên xoa y, một bên nhìn y……

“Không lạnh nữa đi.” Hoằng Dạ nói chuyện giọng rất thấp, hơi thở của hắn phun ở trên đùi Hạ Vân Phong, “Ngày mai ta hẹn Ngao Dương đi ra nói chuyện, ngươi không cần giận.”

Chạm đến ánh mắt Hạ Vân Phong, hắn chậm rãi hôn cái đùi mềm dẻo của Hạ Vân Phong một cái.

“Ta không có giận.” Hạ Vân Phong như có như không thấp giọng thở dài một hơi, so với tức giận, y càng nhiều là áy náy.

Hoằng Dạ cũng không nhắc tới Ngao Dương nữa.

Hoằng Dạ vùi đầu ở giữa hai chân y, gần gũi nhìn y.

Hơn nữa.

Ngón tay Hoằng Dạ còn đang chậm rãi nhu lộng y, y duỗi tay kéo lại tay Hoằng Dạ, Hoằng Dạ tiến lên hôn địa phương dần dần có phản ứng kia của y, nơi đó của Hạ Vân Phong có độ ấm nhiệt nhiệt……

Nóng nóng……

Hơi thở ấm áp của Hoằng Dạ làm cho chân Hạ Vân Phong tự nhiên chậm rãi khép lại, nội sườn hai chân của y dán hai má Hoằng Dạ, mái tóc mềm mại kia của Hoằng Dạ cũng chạm nhẹ vào chân y.

Nhìn thấy Hoằng Dạ hàm hôn y, chậm rãi nuốt vào của y, đáy mắt y không thể bình tĩnh được nữa……

Hoằng Dạ một bên “Ăn” y, một bên theo dõi y……

Thưởng thức vẻ mặt y dần hiện mê muội.

Tay Hoằng Dạ vẫn tự nhiên nắm ngược lại tay Hạ Vân Phong, một bàn tay nhấc chăn lên, che ở đôi môi mình, không cho Hạ Vân Phong tiếp tục nhìn nữa……

Nhưng từ trong chăn hờ khép kia, vẫn như trước có thể nhìn thấy đôi môi Hoằng Dạ âu yếm y, hôn môi y, ngậm nuốt cái đó của y……

Đôi môi nóng ướt.

Đầu lưỡi linh hoạt.

Cùng với răng nanh kia ngẫu nhiên nhẹ nhàng mà đụng vào, làm cho Hạ Vân Phong không tự chủ được kẹp chặt hắn, chăn trên người Hạ Vân Phong đều rơi ra, y miễn cưỡng thở phì phò……

Trước kia đều là nữ nhân thay y làm.

Lần này đổi lại là Hoằng Dạ.

Cảm giác không giống như vậy.

Không chỉ có là kích thích về mặt xúc cảm, còn mang theo cảm xúc mãnh liệt đánh sâu vào tâm lý……

Lần trước Hạ Đông đã giúp y làm.

Nhưng không có nuốt sâu như Hoằng Dạ, y cơ hồ cảm giác được Hoằng Dạ đã muốn nuốt đến tận trong hầu kết, địa phương nóng lên của y toàn bộ đều bị bao vây lấy, chóp mũi Hoằng Dạ còn để ở bụng y, rất nhỏ họa vòng……

Hạ Vân Phong bảo hắn không cần làm đến loại tình trạng này, nhưng Hoằng Dạ vẫn là tiếp tục, làm cho cả người Hạ Vân Phong đều chìm ở trong ấm áp, đến khi biết Hạ Vân Phong nắm chặt dây lưng……

Ở trong miệng của hắn giải quyết mới thôi.

Hạ Vân Phong nghe được một tiếng “Cô lỗ”, Hoằng Dạ trực tiếp nuốt xuống, hơn nữa thời điểm Hoằng Dạ hàm hôn y, đã phát ra âm thanh làm người ta tim đập gia tốc, ở trước lúc y sắp sửa ngủ, Hoằng Dạ còn hôn y thật lâu.

Đôi môi ngắn ngủi chia lìa……

“Ngươi có muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về ngươi không?” Hoằng Dạ cúi đầu, vòng tai bên tai trái kia, có thản nhiên sáng bóng, ánh sáng lúc này thực mềm mại……

Hạ Vân Phong biết hắn chỉ là……

Hạ thị.

Cùng Bắc đường……

Hạ Vân Phong không nói chuyện.

Hoằng Dạ cũng không có tiếp tục truy vấn, ngược lại dùng nụ hôn ngăn chận môi y.

Chính là.

Hai người quá nhập tâm, đều không có phát hiện Tần Diễm đứng ở cửa…… (=..= Mặc tỷ cứ cho ca thùng dấm chua hoài, uống ko hết coi chừng mắc nghẹn)

Tần Diễm ở trong này đứng yên thật lâu rồi, trên người cùng trên tóc hắn đều nhiễm nước mưa, trước đó hắn ở nhà xem TV, nhưng đợi thật lâu Hạ Vân Phong cũng chưa trở về.

Hắn nhìn thấy Hoằng Dạ vội vội vàng vàng xuất môn liền lái xe theo đuôi, lúc nhìn thấy Hạ Vân Phong hắn rất muốn xuống xe, nhưng có Hoằng Dạ đã muốn đủ.

Hắn liền đi theo trở lại.

Hắn vẫn không có vào nhà, hắn chính là đứng ở ngoài cửa xem, bởi vì hắn biết Hạ Vân Phong cũng không hy vọng có nhiều người nhìn thấy bộ dáng y chật vật như vậy……

Cho nên.

Hắn liền thấy được việc đang diễn ra hiện tại, hắn cái gì đều thấy được, nhìn thấy Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong trằn trọc hôn sâu, lại nhìn thấy trên tay Hạ Vân Phong mang theo cái nhẫn kia……

Tuy rằng hắn rất muốn đi vào, nhưng mà hắn đột nhiên cảm thấy không có tất yếu phải đi vào nữa, bởi vì có đại ca ở là có thể rồi, cuối cùng hắn vẫn là chậm rãi đóng cửa lại, không có đi vào quấy rầy.

Buổi tối hôm nay.

Hạ Vân Phong cũng không biết Tần Diễm đã tới, mà Hoằng Dạ cũng không có quay về biệt thự cách vách, mà là bồi Hạ Vân Phong ngủ, hắn bình thường ngủ đều là nằm úp ngủ, nhưng buổi tối hôm nay lại ôm Hạ Vân Phong ngủ.

Ngày hôm sau Hạ Vân Phong cả ngày cũng chưa nhìn thấy Hoằng Dạ, chỉ biết Hoằng Dạ hẹn Ngao Dương đi ra ngoài nói chuyện, Hạ Vân Phong cũng không có ngăn cản, mà Tần Diễm nghỉ ngơi ở nhà.

Từ buổi tối bị mắc mưa sau, hôm nay toàn thân đều đau.

Thắt lưng bị thương hơn nữa bệnh cũ lại tái phát, cho nên y đi bộ không được, hôm nay cả ngày y muốn uống nước hoặc là ăn cái gì hay là đi toilet đều là Tần Diễm hỗ trợ y……

Tần Diễm ở nhà mở DVD xem.

“Hai người cùng nhau xem.” Hắn mở ngay tại phòng khách, còn mở dàn loa.

Hạ Vân Phong hút thuốc, bồi hắn xem.

Tần Diễm xem phim ma……

Hạ Vân Phong vài thập niên không xem mấy loại phim này rồi, bây giờ còn bồi nhi tử cùng nhau xem loại phim này, Tần Diễm an vị ở bên cạnh y xem ba bộ sau, trên mặt một chút biểu tình cũng đều không có……

Vẻ mặt bình tĩnh.

Tiếng động từ trong dàn loa nảy ra thực rung động, hơn nữa tất cả rèm cửa trong nhà đều kéo xuống, lại chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa hiệu ứng âm thanh nhuộm đẫm căn phòng……

Có điểm âm trầm ảm đạm……

Nhưng

Tần Diễm lại không có phản ứng gì, ngược lại là Hạ Vân Phong còn rất chăm chú xem, là một bộ phim huyết tinh khủng bố, báo thù, ma quỷ, Hạ Vân Phong nhìn nhìn liền cảm giác được có người đang sờ phía sau lưng của y…… (=..= đừng hù chứ)

Y quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Tần Diễm gần trong gang tấc, đôi môi y trực tiếp đánh lên môi Tần Diễm, Tần Diễm thuận thế đem y ôm lấy……

Chính là.

Tần Diễm mở miệng câu đầu tiên nói cũng là: “Ngươi thích đại ca, hay là thích ta? (cả hai được không? mặt ngu) ” Hắn tối hôm qua nhìn thấy rất rõ ràng, hắn không có nhìn thấy Hạ Vân Phong cự tuyệt Hoằng Dạ.

Nhưng Hạ Vân Phong cũng tiếp nhận hắn rồi……

Điều này làm cho Tần Diễm có chút không rõ ràng lắm, nhìn thấy Hạ Vân Phong trầm mặc, mà ánh mắt Hạ Vân Phong nhìn chằm chằm vào nữ quỷ trên màn hình kia, y cũng không sợ hãi, chính là cảm thấy có chút mới mẻ. (=.= mất hứng nghe)

Tần Diễm vươn tay nắm cằm Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong nhìn hắn: “Trả lời ta.” Hắn vừa nói, từ trong dàn loa liền phát ra tiếng quỷ kêu âm trầm……

“Vì sao đột nhiên hỏi cái này?” Hạ Vân Phong hỏi lại hắn.

“Ta muốn biết.” Tần Diễm cũng không giấu diếm.

Hạ Vân Phong nghĩ nghĩ, mới nói cho hắn: “Các ngươi đều là con ta, không cần lấy ra so sánh.” Y trả lời đến vô cùng thong dong, đều là con của y, y tự nhiên đều là thích.

“Nếu giữa ta cùng đại ca, ngươi chỉ có thể chọn một cái, ngươi sẽ chọn ai?” Tần Diễm lúc hỏi bắt được cổ tay Hạ Vân Phong, cầm cái tẩu trong tay Hạ Vân Phong, làm cho cả người Hạ Vân Phong đều dựa vào hắn……

Thắt lưng Hạ Vân Phong có chút đau, y rất nhỏ nhíu mi một chút: “Không nên nhiều “Nếu” như vậy.” y không thích trả lời những vấn đề mang tính giả thiết.

Đều là con của y, y không chọn.

Tần Diễm không có hỏi lại nữa, để cho Hạ Vân Phong một lần nữa tựa vào trên ghế, hắn vốn là muốn dọa dọa Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong xem loại phim này lại không có phản ứng gì……

Có chút máu me, có chút khủng bố……

Tần Diễm vài lần đều nhíu mày, nhưng Hạ Vân Phong ngay cả ánh mắt cũng chưa động một chút nào, thủy chung đều là bộ dáng lười biếng hút thuốc kia, ngẫu nhiên còn cười hai tiếng.

Tần Diễm lại thật ra cảm thấy kỳ quái.

Xem phim ma mà nam nhân Hạ Vân Phong này rốt cuộc đang cười cái gì (=..= ta cũng théc méc…)……

Hoàn hảo, Tần Diễm vài lần nghĩ đến Hạ Vân Phong đang cười hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hạ Vân Phong, đều nhìn thấy Hạ Vân Phong xem phim rất chăm chú, chẳng những không dọa đến Hạ Vân Phong……

Chính hắn lại biến thành có chút không thoải mái, hắn lại đổi một cái đĩa……

Lần này là hài kịch.

Nhưng hai người đều giống nhau, xem hài kịch sắc mặt đều rât nghiêm túc (=..=), cũng đều không cười, trên mặt cũng chưa có biểu tình gì, Hạ Vân Phong cũng chỉ là không chút để ý bồi nhi tử xem.

Vốn là muốn cho Hạ Vân Phong cười cười, nhưng mấy phim này thật sự nhàm chán, Tần Diễm chính mình đều xem muốn ngủ.

Hạ Vân Phong dùng điều khiển từ xa đem TV tắt.

Tần Diễm tựa vào trên sô pha ngủ, hắn nghiêng đầu, trên khuôn mặt tinh xảo kia, thần thái an tường, lúc ngủ cũng không có làm gì quái tướng (= tướng ngủ kỳ quái), như vậy lại khiến cho người ta rất muốn vuốt mặt hắn……

Nhưng Hạ Vân Phong nhẹ nhàng giật giật chân, muốn đổi cái tư thế, Tần Diễm liền tỉnh.

Lúc này.

Chuông cửa vang lên.

Tần Diễm có chút mệt mỏi đứng dậy đi mở cửa, vừa tỉnh ngủ không có gì tinh thần, Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm mở ra cửa sau đứng ở cửa một trận, tựa hồ đang ở cùng người bên ngoài nói chuyện phiếm……

“Là ai đến đây?” Hạ Vân Phong tựa vào trên sô pha, điều chỉnh tư thế ngủ, y ngồi đến xương sống thắt lưng đau, liền nằm xuống, kia một thân áo ngủ thổ cẩm hoa mỹ có chút tỏa sáng……

“Là Hạ Đông.” Tần Diễm vào phòng, ngồi trở lại trên sô pha.

Tần Diễm cầm tạp chí tùy tiện lật xem, mà Hạ Đông cũng đóng cửa lại vào nhà.

Hạ Đông cũng không phải hai tay trống trơn mà đến, lúc hắn đến còn mang theo mấy thuốc bổ mà bình thường Hạ Vân Phong hay ăn, bất quá số lượng không nhiều lắm, coi như là tâm ý của hắn.

Nhưng Hạ Vân Phong nhíu mày không quá cao hứng, nhìn thuốc bổ này vài lần, dặn dò Hạ Đông: “Mấy thứ này ngươi cầm lại đi, trong nhà còn nhiều mà, không cần ngươi phải đi mua.”

Y biết, mấy thứ này là một tháng tiền lương của Hạ Đông, Hạ Đông lấy tiền mua thuốc bổ cho y, một tháng kế tiếp muốn ăn cái gì……

Hạ Vân Phong vừa nói xong, Tần Diễm liền nói tiếp: “Lão ba, đây là tâm ý Hạ Đông, ngươi hãy cầm đi.” Hạ Đông là bằng hữu hắn, hắn khẳng định sẽ thay Hạ Đông nói hai câu.

Hạ Đông không nói chuyện, vẫn là đem thuốc bổ đặt trên bàn: “Ăn đối với thân thể tốt.”

“Ngươi cầm về, đem tiền lấy lại.” Hạ Vân Phong lo lắng nhi tử một tháng tiếp theo không có cơm ăn, tuy rằng Hạ Vân Phong thực cảm động, nhưng y không thể nhận.

“Trả lại không được.” Hạ Đông chính là muốn y nhận lấy.

Cuối cùng.

Vẫn là chỉ có nhận.

Một ngày này Hạ Đông cũng ở trong này, chẳng được bao lâu Tần Diễm còn có việc đi ra ngoài, mà Hạ Đông vẫn cùng Hạ Vân Phong, Hạ Đông ôm y, nhu chân cho y……

Bởi vì Hạ Vân Phong không thể lộn xộn, cho nên lúc Hạ Đông đem y ôm lấy, y cũng không phản đối, y khóa ngồi trên người Hạ Đông, làm cho Hạ Đông nhu thắt lưng, niết chân cho y……

“Mấy ngày nay, ngươi vì sao không tới tìm ta nữa?” Hạ Đông ngẩng đầu nhìn y, bởi vì Hạ Vân Phong ngồi ở trên người hắn, so với hắn cao hơn một khúc, “Ta đều chờ ngươi vài ngày rồi.”

“Mấy ngày hôm trước nơi nơi đi để ý mấy chuyện ngoại hối, cho nên không có thời gian đi nhìn ngươi.” hai tay Hạ Vân Phong khoát lên trên vai Hạ Đông, y cụp đầu xuống, lười biếng lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Đông……

Nhưng Hạ Đông cũng có gọi điện thoại cho y, Hạ Vân Phong cũng đều tiếp……

“Ngươi có thể lại đây tìm ta.” Hạ Vân Phong nhợt nhạt hấp khí.

Hạ Đông niết đến y thực thoải mái.

Hoàn toàn tìm đúng vị trí, chân y, thắt lưng y, đều bị Hạ Đông nhu đến nóng lên……

Hạ Đông thực im lặng nhìn y.

Hạ Vân Phong thong thả thân thủ sờ mặt Hạ Đông: “Lần sau khi nào đến, không cần lại mua này nọ nữa.” Cứ như vậy đến là có thể rồi……

“Đó là tâm ý của ta.” Hạ Đông hiểu lắm lễ tiết.

Hạ Vân Phong tựa vào bên tai hắn lười biếng nói: “Tâm ý của ngươi, lòng ta lĩnh.” Chính là, mấy thứ kia thực không cần mua nữa, trong nhà thật sự còn rất nhiều.

Hạ Đông gật đầu, biểu tình trên mặt hắn thực bình tĩnh……

Tay hắn ở trên lưng cùng trên đùi Hạ Vân Phong sờ soạng, hắn đã muốn thay Hạ Vân Phong bóp ba giờ rồi, tay đều có chút bủn rủn, nhưng hắn vẫn là tiếp tục niết.

Bởi vì Hạ Vân Phong thực thoải mái.

Cho nên hắn không có dừng lại.

“Ta nghĩ đến ngươi không đến tìm ta, là vì ngày đó ta làm đau ngươi.” Hạ Đông đột nhiên mở miệng nhắc tới chuyện tình đêm đó, đêm đó hắn cùng Hạ Vân Phong ở nhà làm suốt một đêm……

Từ trên giường đến sàn, lại đến trên tủ đầu giường……

Ngăn tủ nhỏ đầu giường kia Hạ Đông đều bị rung lắc đến lỏng lẻo, trực tiếp rớt xuống (=..= như thế thì ai dám tự đưa lên cửa)……

Nhìn thấy Hạ Vân Phong hiện tại khóa ngồi ở trên người hắn, hắn đã nghĩ đến ngày đó buổi tối Hạ Vân Phong một chân vòng lên thắt lưng hắn, một chân khoát lên trên cổ tay hắn……

Hai chân mở ra……

Hai tay chống ngăn tủ dưới thân, thân thể hơi hơi có chút nghiêng ra sau, một bên mềm nhũn lười biếng nhìn chăm chú vào hắn, một bên khẽ nhếch môi chậm rãi thở phì phò……

Ngẫu nhiên còn gọi tên của hắn.

Mà lúc này.

Hạ Vân Phong liền ngồi ở trên người hắn, hơi hơi nghiêng đầu, chậm rì rì hút thuốc, nghe được Hạ Đông nhắc đến chuyện đêm đó, động tác của y có hơi tạm dừng.

“Hôm nay bọn họ có phải khuya mới trở về hay không? (=..= hỏi làm chi)” ngữ khí Hạ Đông thực bình tĩnh, giọng hắn rất thấp, mơ hồ lộ ra một chút thâm ý……