Dụ Tội

Chương 190: [vip ]




Hạ Vân Phong tựa vào trong xe hỏi Ngao Dương, ánh mắt y ở ngoài cửa sổ, nhìn về phía đám người đang đợi Ngao Dương. Kia đều là người của Nam khu Hán đường tới nơi này tiêu khiển.

Ngao Dương trượt cửa sổ xe xuống, kêu một người lại đây, bảo những người Hán đường đó đi trước, hắn tỏ vẻ đêm nay không đi nữa, bảo các huynh đệ tự mình ngoạn cao hứng chút.

Xe ngừng ở ven đường, cửa kính xe đều dựng lên.

Lái xe cũng thức thời tiêu sái đi ra.

Hạ Vân Phong nói với Ngao Dương, bảo hắn không cần đối Hình Liệt động thủ nữa, dù sao đều là con của y, như vậy nháo lên bị người ngoài thấy được, cũng khá là xấu hổ.

Dù sao Ngao Dương cùng Hình Liệt cũng đều là người có thân phận, tiếp tục nháo như vậy nếu bị truyền thông biết, kia khẳng định xung quanh sẽ đưa tin, đến lúc đó khẳng định sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu Hạ gia.

Bất quá Ngao Dương căn bản là không cảm kích, hắn nói Hạ Vân Phong trở về hỏi một chút là ai động thủ trước, đừng có chưa làm rõ ràng sự tình lại chạy đến chất vấn, trách cứ hắn.

“Ta mặc kệ là ai động thủ trước.” Hạ Vân Phong có ý nghĩ của chính mình, y lười biếng tỏ vẻ: “Ta chỉ quan tâm ai bị thương có vẻ nặng.” Ai động thủ không quan trọng.

Quan trọng là ai xuống tay nặng hơn.

“Chỉ cần hắn không chọc giận ta, ta sẽ không vô duyên cớ vô cớ đối hắn làm như thế.” Ngao Dương cũng tỏ thái độ, hắn không có thời gian rỗi cùng Hạ Vân Phong tiếp tục dây dưa.

Hạ Vân Phong thong thả gật đầu: “Ta sẽ nói với hắn.” Gắn kết hòa bình giữa huynh đệ bọn họ là việc mà phụ thân như y phải làm, y cũng tin tưởng Ngao Dương sẽ không vô duyên vô cớ đánh Hình Liệt.

Cho nên trở về sau Hạ Vân Phong nghiêm túc cảnh cáo Hình Liệt, mặc kệ Hình Liệt là vì lý do gì, động cơ gì, tâm tình gì, cũng không cho phép lại đi tìm Ngao Dương gây phiền toái.

Hình Liệt vốn ở nhà xem TV, cơn tức rất lớn ném đi điều khiển từ xa: “Vì sao không đi?” Hắn thực trực tiếp hỏi lại Hạ Vân Phong, dựa vào cái gì không cho hắn đi.

“Ta mặc kệ ngươi là vì công tác cũng được, hay là vì mấy lý do cá nhân, ngươi cũng không được đi tìm hắn gây phiền phức.” Hạ Vân Phong lại một lần nữa nhắc nhở cùng cảnh cáo hắn.

Ngao Dương không dễ chọc.

“Ta không rõ, ngươi bảo ta không đi tìm hắn, ta tìm hắn phiền toái chẳng lẽ ngươi mất hứng.” Hình Liệt đứng lên chặn Hạ Vân Phong đang muốn lên lầu, hắn tính tình có chút hỏa bạo hướng y nói, “Ta còn không phải là vì ngươi mới có thể mỗi ngày đi tìm hắn phiền toái sao, ta chỉ là không nhịn xuống được muốn đánh hắn mà thôi.” Hắn càng nói càng không suy nghĩ, càng nói càng không được……

Đi đánh người, ngược lại bị người đánh lại, thật là có chút mất mặt.

Bất quá đối phương là anh hắn, bại bởi hắn cũng bình thường, không có gì phải sợ mất mặt cho nên lần này Hình Liệt cũng hào phóng thừa nhận.

“Mặc kệ thế nào, ngươi động thủ trước, chính là ngươi không đúng.” Hạ Vân Phong không nghĩ cùng hắn nhiều lời nữa, tóm lại y không hy vọng lại phát sinh chuyện như vậy.

“Đúng.” Hình Liệt không hờn giận đề cao âm lượng, hắn thở phì phì ngồi trở lại trên sô pha, “Đều là ta không tốt, hiện tại ngươi vừa lòng rồi đi.” Hắn không để ý tới Hạ Vân Phong nữa.

Hình Liệt giận cả một đêm, Hạ Vân Phong cũng vì chuyện này buồn đến không ngủ ngon, y biết Hình Liệt cũng là hảo ý, nhưng nếu không cho Hình Liệt biết tính nguy hiểm, Hình Liệt sẽ gặp rắc rối.

Bất quá, Hình Liệt tên này giận sẽ không vượt quá hai mươi bốn giờ (=..= dễ thỏa hiệp), ngày hôm sau khi Hạ Vân Phong tự mình đến phòng bếp hầm canh cho Hình Liệt, Hình Liệt mang theo vết thương cọ đến phía sau y.

“Thơm quá.” Hình Liệt ôm Hạ Vân Phong, cằm để ở đầu vai Hạ Vân Phong, chóp mũi chạm sườn mặt Hạ Vân Phong, khóe miệng bị thương kia cũng dán tại má Hạ Vân Phong……

“Vừa mới bắt đầu nấu, ngươi đã ngửi thấy mùi rồi.” Hạ Vân Phong lười biếng đậy nắp vung lại, vặn lửa nhỏ chậm rãi hầm thuốc bổ.

Đôi môi Hình Liệt dán tại trên cổ y, có chút vội vàng cọ xát: “Ta nói ngươi thật thơm.” Hắn hạ thấp giọng, ý vị thâm trường cười khẽ vài tiếng. (=..=)

Hạ Vân Phong vừa tắm xong, trên người lưu lại mùi sữa tắm thản nhiên……

Hình Liệt đem đầu chôn ở cần cổ y, đôi môi bị thương kia ở trên cổ y chạy qua chạy lại, nhẹ mân cổ y, môi cùng làn da ma sát đều đang nóng lên.

“Không tức giận nữa?” Hạ Vân Phong chậm rãi nghiêng đầu, đôi môi y đụng phải mũi Hình Liệt, nhiệt nhiệt……

Hình Liệt không hôn.

“Ta không giận.” Hình Liệt đem đầu chôn ở cần cổ Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng cọ xát, đem tay cũng đặt ở trong quần áo Hạ Vân Phong, ái muội nhẹ nhàng nhu nắn thân thể Hạ Vân Phong.

“Ta cũng là vì tốt cho ngươi mới nói với ngươi như vậy.” Hạ Vân Phong nói chậm lại, ánh mắt y thong thả trở xuống ngọn lửa trước mặt, nếu đổi thành là người ngoài, y cũng không có tâm tư đi quản.

Hình Liệt như có như không đáp ứng Hạ Vân Phong, cũng tỏ vẻ về sau sẽ không lại đi tìm Ngao Dương phiền toái nữa, bất quá ngoại trừ công tác, Hình Liệt cũng có nguyên tắc của mình.

Hình Liệt cũng thành thật nói với Hạ Vân Phong, lần này hắn đi tìm Ngao Dương vốn chính là muốn nói chuyện, lại không nhịn xuống được đã động thủ, ngược lại còn bị đánh thành như vậy……

Hạ Vân Phong biết Hình Liệt không phục, nhưng y không có nhắc lại chuyện này nữa. Dù sao cũng qua rồi, dù sao hiện tại Hình Liệt nghe hiểu, y cũng sẽ không dong dài nữa.

Lúc buổi chiều Hạ Vân Phong đột nhiên nhận được điện thoại của cục chính trị bên Bắc khu gọi tới nói Hình Liệt nhiều ngày không đi làm rồi, cũng hoàn toàn không xin phép, hơn nữa lãnh đạo cấp cao của tổng cục đang phát hỏa.

“Vân gia, chúng ta cũng thực khó xử, Hình Liệt hắn không đến làm, cục cảnh sát của chúng ta không có biện pháp hướng tổng cục nói công đạo.” nhân viên cao cấp của cục cảnh sát Bắc khu đôn đốc điện thoại giải thích tình huống.

“Ngươi giúp ta hẹn người bên kia đi ra gặp mặt, ta đã lâu không cùng bọn họ tụ họp rồi.” Hạ Vân Phong một bên lười biếng hút thuốc, một bên nhìn về phía Hình Liệt đang húp canh.

Khóe mắt Hình Liệt bị đánh xanh, khóe miệng cũng mang theo vết thương, hơn nữa trên tay còn quấn quanh mấy băng vải, chỉ có một tay có thể động, chính đang bưng bát gốm sứ tinh mỹ uống canh mà Hạ Vân Phong hầm cho hắn.

Hạ Vân Phong ngắt điện thoại sau đó lặng yên không một tiếng động quan sát Hình Liệt vài phút, Hình Liệt còn chưa biết là tổng cục cảnh sát gọi điện thoại tới, còn hoàn toàn không biết gì, vừa xem TV vừa uống canh.

Môi Hình Liệt đụng phải canh nóng kia trở nên có chút hồng hồng, phát hiện Hạ Vân Phong đang nhìn hắn, hắn uống xong canh sau đó an vị đến bên cạnh Hạ Vân Phong, ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, hôn đôi môi Hạ Vân Phong một cái.

Môi Hình Liệt thực nóng.

Trên môi còn lưu lại hương vị canh bổ, thực thơm……

Hạ Vân Phong nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm, cảm giác được Hình Liệt lôi kéo tay y, kéo tay y vây quanh thắt lưng Hình Liệt, y cũng không ngăn cản động tác của Hình Liệt.

Chính là miễn cưỡng nhìn chằm chằm hai mắt của Hình Liệt, ánh mắt Hình Liệt theo mũi y, nhìn về phía môi y……

Hơi thở phun ra từ trong môi nam nhân Hạ Vân Phong này liền phun ở bên môi hắn, còn hơi hơi tự nhiên mở ra, thật giống như đang mời hắn nhanh lên hôn đi. (=..=)

Hình Liệt nghiêng đầu hôn y, nhẹ nhàng cắn môi dưới của y……

“Hé miệng.” Hình Liệt một tay ôm thắt lưng y, một tay treo băng vải ở trước ngực, trên người hắn mặc áo ngủ cùng vải dệt xấp xỉ cùng loại với áo ngủ trên người Hạ Vân Phong.

Thực mượt mà.

Ở dưới ngọn đèn hơi tối.

Hạ Vân Phong trầm mặc nhìn Hình Liệt trên mặt mang vết thương, y nhìn thấy Hình Liệt vươn đầu lưỡi chạm khóe môi bị thương, vì đau đớn mà nhíu mày, còn muốn tiến lại đây hôn y.

Đều như vậy rồi, còn không thành thật.

“Nhanh lên.” Hình Liệt thúc giục y, nhìn thấy Hạ Vân Phong không có động tác gì, chính là ánh mắt ở trên mặt hắn thong thả lưu luyến, hắn lại thúc dục một câu, “Nhanh lên mở ra.”

Hạ Vân Phong miễn cưỡng cười hai tiếng, bởi vì Hình Liệt hiện tại chính đang mang một đôi mắt gấu mèo, khóe miệng bị thương kia bởi vì nói chuyện mà tác động đến, hắn thực vội vàng……

Liền tay cũng không quy củ sờ lên chân Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong như có như không giật giật môi, giống như mở ra, lại giống như không mở ra, dù sao đôi môi y thủy chung đều là tự nhiên hơi mở, mở hay không mở ra cũng giống nhau.

Đôi môi Hình Liệt tiến lên, vững vàng dán ở trên môi Hạ Vân Phong……

Đôi môi hai người đều tự nhiên hơi mở, Hình Liệt đang đè nén đôi môi y, đồng thời vươn đầu lưỡi ra, nhưng rất nhanh hắn liền ngoài ý muốn cảm giác được một cái gì đó nóng ướt, nhẹ nhàng mà chạm lên đầu lưỡi mềm mại của hắn một cái.

Hắn lúc này liền ngây ngẩn cả người.

Hắn buông lỏng môi ra, nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, phát hiện Hạ Vân Phong không nhìn hắn, chính là nghiêng đầu nhìn nơi khác, thủy chung đều bộ dáng lười biếng kia……

Vô lý.

Hắn rõ ràng là cảm giác được đầu lưỡi của nam nhân Hạ Vân Phong này như có như không đáp lại một chút, chẳng lẽ chỉ là cảm giác của hắn……

Hình Liệt liên tục hôn y vài cái, mỗi lần đều cảm giác được đầu lưỡi Hạ Vân Phong chủ động vươn ra.

Chính là.

Xúc cảm kia không quá chân thật.

Nhưng mà Hình Liệt mỗi lần nghi hoặc nhìn về phía Hạ Vân Phong, ánh mắt Hạ Vân Phong đều dừng ở nơi khác, không có nhìn hắn, lại có vẻ vô cùng bình tĩnh tự tại.

Hạ Vân Phong nếm đến hương vị còn sót lại ở đầu lưỡi kia của Hình Liệt……

Hình Liệt nhấc lên vạt áo áo ngủ của Hạ Vân Phong, liền cứ như vậy nhìn xem, sờ sờ, xoa bóp, nhu nhu, chơi suốt một cái buổi chiều. Hạ Vân Phong cũng không ngăn cản hắn, chính là hơi nghiêng thân, dựa vào sô pha hút thuốc……

Tùy ý Hình Liệt nâng chân y lên, tách chân y ra sờ tới sờ lui, y cũng không có ngăn cản tay Hình Liệt, thật giống như thưởng cho Hình Liệt, cho phép hắn sờ loạn. (=..=)

Hai chân Hạ Vân Phong không hề che lấp mở rộng thật to, áo ngủ xúc cảm trơn mịn trên người kia của y bị Hình Liệt vén lên bên hông, hai chân rắn chắc mềm dẻo kia của y xúc cảm khá tuyệt vời.

Hình Liệt sờ soạng thật lâu.

Cũng sờ không chán.

Hạ Vân Phong một chân tự nhiên là treo ở trên sô pha, bàn chân vô lực dẫm lên thảm mao nhung nhung, một chân bị Hình Liệt nâng lên khoác lên trên lưng sô pha……

Tư thái hai chân mở ra của y cơ hồ đến cực hạn……

Sườn thắt lưng của y đều có chút phiếm đỏ, bụng đang ở co rút lại, chính là y giống như người không có việc gì, một bên nuốt vân phun vụ giống như hưởng thụ hút thuốc, một bên bán híp con ngươi miễn cưỡng nhìn TV.

Hình Liệt không niết đau y, y sẽ không kêu.

Nếu Hình Liệt niết đau y, y sẽ nhíu mày.

Hình Liệt mò thực dùng sức, hơn nữa khí lực niết cũng không nhỏ, nhưng lực đạo lại vừa đủ, thật giống như đang ở mát xa chân, làm cho hai chân Hạ Vân Phong như nhũn ra, hưởng thụ hắn phục vụ……

Chờ Hình Liệt niết đủ, trên đùi Hạ Vân Phong có thêm không ít hồng ấn, phấn phấn màu đỏ thản nhiên, nhìn qua rất là mê người.

Chân Hạ Vân Phong đã có chút tê rần.

Động tác khép chân lại của y cực kỳ thong thả, nhưng Hình Liệt lại vẫn giống như thưởng thức nhìn y, Hạ Vân Phong bảo hắn đi lên lầu thay quần áo, buổi tối mang Hình Liệt đi ra ngoài ăn cơm.

Hình Liệt cúi đầu nhẹ nhàng cắn chân y một cái, còn không quên nhéo hai cái, đến khi nghe được trong xoang mũi Hạ Vân Phong phát ra âm thanh ân hừ nhợt nhạt, hắn mới ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong giúp đỡ đứng lên.

Một bên niết, một bên hôn (=.,=)……

Một bên nắm thắt lưng y, một bên hôn hai má y, đem Hạ Vân Phong ôm lên lầu, Hạ Vân Phong đi rất chậm, cái này lại biến thành cơ hội cho Hình Liệt làm càn.

Toàn bộ buổi chiều Hình Liệt chưa nói với hắn mấy câu, Hạ Vân Phong rốt cục biết Hình Liệt vì sao bị đánh sau liền không nói lời nào, bởi vì khóe miệng Hình Liệt có thương tích, nói chuyện sẽ rất đau.

Y vươn tay sờ sờ vết thương ở khóe miệng Hình Liệt.

Hình Liệt tiến qua hôn hai má y, hàm hồ nói một câu: “Đến hôn thêm vài cái, sẽ không đau nữa. (=..=)”

Này lưu manh……

Đêm đó.

Hạ Vân Phong mang theo Hình Liệt đi nhà hàng, dĩ nhiên nợ đều ghi tạc trên đầu Ngao Dương. Y hẹn quản lý cấp cao của tổng cục cảnh sát gặp mặt, nhưng Hình Liệt vừa đến trước cửa ghế lô xa hoa, liền lập tức đóng cửa lại.

Hạ Vân Phong trực tiếp chặn Hình Liệt còn muốn chạy, cũng lười biếng nhắc nhở Hình Liệt: “Ngươi đi vào.” Trong tiếng nói lười biếng của y tràn ngập trầm ổn thành thục, quyết đoán……

Hình Liệt lắc đầu.

“Có đi vào hay không?” Hạ Vân Phong lại lười biếng hỏi hắn một lần nữa.

“Không.” Hình Liệt vẫn là lắc đầu.

Trên mặt hắn vẫn đeo kính râm, che đôi mắt bị thương, thương nơi khóe miệng lưu lại mấy ứ hồng thản nhiên, thực rõ ràng……

Hai người ở cửa giằng co trong chốc lát, cuối cùng Hình Liệt vẫn là đi theo Hạ Vân Phong vào, bởi vì Hạ Vân Phong chủ động nắm lấy cổ tay hắn, đem hắn kéo đi vào.

Hai vị quản lý cấp cao của tổng cục kia đã đợi được một lúc, Hạ Vân Phong cùng hai người kia coi như quen biết.

Mấy người khách sáo tâm sự vài câu, cũng đều không nhắc tới chuyện Hình Liệt đi làm hay không đi làm.

“Vân gia, hôm nay như thế nào rảnh rỗi hẹn chúng ta đi ra ôn chuyện.” Người nói chuyện là quản lý tối cao của tổng cục quản lý hành chính, phụ trách điều động nhân sự tổng cục của cảnh sát……

“Làm gì có.” Hạ Vân Phong bảo Hình Liệt rót rượu cho bọn họ.

Hình Liệt mặc dù có điểm không tình nguyện nhưng vẫn tuân thủ rót rượu, cái gì cũng chưa nói liền lại ngồi xuống.

“Ta hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, nhận được điện thoại cục cảnh sát Bắc khu gọi tới, nói con ta thật lâu không đi làm rồi.” Hạ Vân Phong đi thẳng vào vấn đề biểu lộ ý đồ đến.

Một vị cảnh tư cao cấp khác phụ trách quản lý các cấp ở tổng cục, lập tức liền hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong: “Ta thấy ở đây có hiểu lầm một chút, đứa con yêu quý bị thương hẳn là tu dưỡng thêm, dưỡng thương tốt lại đến đi làm cũng như nhau.”

Dù sao Hình Liệt cũng là quản lý toàn bộ Bắc khu, đều là hắn nhìn. Hiện tại quan lớn dưỡng phụ của Hình Liệt đã về hưu rồi, Hạ Vân Phong nếu không quản hắn, sẽ không có người quản hắn nữa.

“Hai vị bá phụ đều đã nói với ngươi, ngươi như thế nào không lễ phép như vậy, có phải không muốn làm cảnh sát nữa hay không?” Hạ Vân Phong trước mặt người ngoài, lười biếng nói Hình Liệt hai câu, y cũng không phải thật sự quở trách Hình Liệt.

Chính là.

Nói cho người ngoài xem mà thôi.

Hai vị nhân viên cao cấp của cảnh thự kia nghe được Hạ Vân Phong vừa nói như vậy, lập tức giúp Hình Liệt nói chuyện……

“Vân gia, Hình Liệt còn nhỏ, chậm rãi dạy bảo.”

“Chuyện này là việc nhỏ, đâu có gì, không cần quở trách Hình Liệt.” Hai vị quan viên kia coi như nể tình, trái lại còn giúp đỡ Hình Liệt nói cả một đống lớn lời hay.

Hình Liệt thái độ thu liễm đi một ít, theo ý tứ Hạ Vân Phong, hướng hai vị bá phụ tỏ ý xin lỗi: “Lần sau ta sẽ gọi điện báo cáo mới nghỉ phép.”

Lúc này.

Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra……

“Trần thúc, Lưu thúc, trùng hợp như vậy.” Theo giọng nói quen thuộc vang lên……

Thân ảnh Ngao Dương, xâm nhập vào tầm mắt Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong bất động thanh sắc uống một ngụm rượu, chậm rãi buông chén rượu xuống……

Ánh mắt y miễn cưỡng dừng ở trên người Ngao Dương……

Trong đôi mắt lười biếng của y, ảnh ngược là thân hình hoàn mỹ của Ngao Dương, y thật đúng là không nghĩ tới, Ngao Dương đêm nay sẽ đến nơi này……