Dụ Tội

Chương 97: H




Tần suất luật động thong thả sâu cạn đan xen vào nhau làm cho ngón tay Hạ Vân Phong dần dần bấu chặt đầu vai Hình Liệt.

Đáy mắt lười biếng của Hạ Vân Phong tràn ngập nghi hoặc, nhưng y không chút nào giấu diếm nói: “Ta chỉ biết viết tên mình.(tội nghiệp Hạ thúc chấm chấm nước mắt)” vì khi ký hợp đồng thứ y cần dùng cũng chỉ có viết chính tên mình mà thôi.

Hình Liệt không nói.

“Làm sao vậy?” Hạ Vân Phong cúi đầu nhìn Hình Liệt, không biết chữ rất kỳ quái sao? (|||== ko kỳ quái sao?) Hắn nghĩ Hình Liệt không muốn làm nữa.

Hạ Vân Phong đang chuẩn bị đứng dậy, Hình Liệt lại sống chết cũng không để cho y đứng dậy: “Vẫn chưa có chấm dứt, ta còn rất tinh thần, tùy thời tùy chỗ vẫn có thể tới vài lần nữa.” Hình Liệt ngẩng đầu, ướt át hôn đôi môi khẽ nhếch của Hạ Vân Phong, đầu lưỡi luồn vào mân ngậm cái lưỡi mềm mại nóng ướt của Hạ Vân Phong.

Lời nói của Hình Liệt làm cho Hạ Vân Phong trầm mặc, y cảm thấy thể lực người thanh niên này dẻo dai không thể tưởng tượng được. Trên thân hai người đều lấp kín mồ hôi nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục.

Hạ Vân Phong cũng không biết Hình Liệt còn có thể tới bao nhiêu lần nhưng bây giờ toàn thân y đã vô lực rồi. Y chỉ có thể ôm Hình Liệt, tùy ý Hình Liệt không ngừng xâm nhập thăm dò y.

Hình Liệt đột nhiên mở cửa xe ra, ôm Hạ Vân Phong xuống xe. Làn da Hạ Vân Phong bại lộ trong không khí bên ngoài, y chậm rãi ôm chặt cổ Hình Liệt……

Lúc này bên ngoài không ai, bằng hữu Hình Liệt đều ở xa xa trong lều trại chơi đùa, mà quanh nơi này chỉ toàn cây cỏ, rừng trúc cùng với đại thụ chặn lại ánh trăng, căn bản là không có người. Hơn nữa chiếc xe sang của Hình Liệt chắn thân thể hai người, căn bản nhìn không thấy bên này có người đang làm gì, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc……

“Có cần nữa không?” giọng Hình Liệt hơi thấp, lộ ra vài phần ái muội nồng đậm.

“Đủ.” trong giọng nói lười biếng của Hạ Vân Phong hỗn loạn vài tiếng thở dốc.

“Thật sự đủ sao?” Hình Liệt nghi ngờ, lập tức nghe thấy sau xe truyền tới tiếng thở dốc càng thêm dồn dập: “Ngươi kẹp ta chặt như vậy, nuốt sâu như vậy, ta làm sao có thể buông ngươi ra?”

“……”

“Bên trong của ngươi vừa nóng lại vừa ướt, thân thể của ngươi nóng quá.” Hắn nắm Hạ Vân Phong, hôn hai má ướt mồ hôi của Hạ Vân Phong. Tiếng hai người nói chuyện rất thấp, rất nhẹ, nhưng trong rừng cây im lặng này lại dị thường rõ ràng.

Hạ Vân Phong cả người vô lực nằm ở trên cỏ, cỏ trên mặt đất đâm vào da y có chút ngứa. Y mệt mỏi nhìn chăm chú Hình Liệt, Hình Liệt đè ở trên người y, thân thể hai người giao hòa, đôi môi chẳng biết khi nào cũng dây dưa cùng một chỗ…… ( Beta: dã hợp là đây chăng 0.o)

Nóng bỏng.

Cuồng loạn.

Lần lượt thay đổi làm cho người ta tim đập không thôi, vô luận là nụ hôn nhiệt tình, hay là động dẫn tràn ngập cường thế cũng đều khiến cả người tê dại khó có thể kháng cự, càng sâu càng vô lực, càng nhanh càng mê loạn……

Tiếng giao triền cùng tiếng rên rỉ như nhũn ra của Hạ Vân Phong, cùng với tiếng thở dốc cúi đầu của Hình Liệt lượn lờ quanh quẩn trong rừng trúc rậm rạp.Gió đêm thổi loạn mái tóc hai người, thổi vào mặt cỏ phát ra tiếng vang sàn sạt. Hai người ở trên bãi cỏ dây dưa, ánh mắt ái muội lời lẽ quấn quít nhau, tiếng hôn môi kia dị thường vang dội.

Xèo xèo —

Ái muội khiến cho Hạ Vân Phong lười biếng hừ ra tiếng rên rỉ lười biếng, trầm thấp, lộ ra vài phần khàn khàn khêu gợi……

Hạ Vân Phong bị Hình Liệt ôm đến nỗi chân nhũn, chờ sau khi tất cả chấm dứt, Hạ Vân Phong xích lõa ngồi ở trên cỏ, ngồi dựa vào bên cạnh xe. Lưng y tựa trên thân xe lạnh như băng.

Hình Liệt mặc quần áo từ trên xe xuống, đặt quần áo Hạ Vân Phong ở bên chân Hạ Vân Phong: “Tự ngươi mặc vào, lát nữa tân hoan của ngươi sẽ trở lại.”

Đáy mắt Hạ Vân Phong tràn ngập mệt mỏi, y không có lực khí, y chỉ nâng mắt lên thản nhiên nhìn Hình Liệt: “Ngươi giúp ta mặc.” Y rất trực tiếp yêu cầu Hình Liệt thay y mặc quần áo.

Hình Liệt từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Hạ Vân Phong cả người vô lực, hắn không chút hoang mang ngồi ở trên cỏ. Hình Liệt đem thuốc lá vừa rồi lấy từ trong xe ra, rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá đưa tới bên môi Hạ Vân Phong.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hạ Vân Phong, Hình Liệt cũng chỉ nói: “Của lái xe.” Này thuốc là do lái xe của Hình Liệt trữ ở trên xe, hắn nhìn bộ dạng lười biếng của Hạ Vân Phong, nếu y theo thói quen của Hạ Vân Phong, khẳng định lại muốn hút thuốc rồi.

Hạ Vân Phong chậm rãi mở môi ra ngậm điếu thuốc lá vào. Tuy rằng y không hút loại thuốc là này, nhưng ở nơi rừng núi hoang vắng này cũng không có gì để lựa chọn. Y không có khí lực châm lửa, Hình Liệt liền thay y châm.

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt Hạ Vân Phong, trên mặt Hạ Vân Phong mang theo ướt át nhàn nhạt. Hai mắt y bị lông mi thật dài hờ khép, ngoại trừ vẻ mệt mỏi ra thì tìm không thấy cái gì bất mãn.

Hạ Vân Phong nhợt nhạt rút hai miếng, điếu thuốc lại bị rơi trên cỏ: “Thay ta nhặt lên, ta không động được nữa rồi.” giọng nói của y rất mệt, y tựa vào xe đã muốn ngủ.

“Ngươi thật phiền toái.” Hình Liệt nhặt thuốc lá ở trên cỏ lên, đưa tới bên môi Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong hút một ngụm liền dời đi, thấy Hạ Vân Phong hơi hơi giương môi, hắn lại đưa qua.

Cứ như vậy tới tới lui lui rút cả một điếu, Hình Liệt tắt tàn thuốc, thay Hạ Vân Phong mặc từng kiện quần áo vào, mà Hạ Vân Phong thủy chung vẫn trầm mặc nhìn hắn.

Hình Liệt cúi đầu, thay y cài cúc áo: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”

“Không có gì.” Hạ Vân Phong chậm rãi xoay mặt qua nhìn về phía nơi khác, chậm rãi bổ sung thêm một câu, “Nghe nói phụ thân ngươi là quan lớn của Đông khu.”

Giọng Hạ Vân Phong không nhanh không chậm, nhưng ngữ khí của y lại như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.

“ Ừ.” Hình Liệt không phủ nhận, hắn biết Hạ Vân Phong tìm người tra xét hắn đã lâu. Tư liệu của hắn đều bị phong tỏa, người bình thường tra không ra những tư liệu kể về hắn.

“Ta rất ngạc nhiên, dạng phụ thân gì có thể sinh ra loại nhi tử như ngươi đây.” ánh mắt Hạ Vân Phong thong thả rơi xuống trên mặt Hình Liệt. Động tác thay y mặc quần áo của Hình Liệt cũng dừng sững lại.

Nhưng rất nhanh Hình Liệt liền khôi phục bình thưòng không chút để ý nhìn y: “Chúng ta mới làm có vài lần thôi mà ngươi đã muốn tìm hiểu nhà của ta như vậy, ngươi mê ta rồi? ”

Hạ Vân Phong im lặng theo dõi hắn, ánh mắt y ở trên mặt Hình Liệt thong thả tự do. Hình Liệt thay y mặc xong quần áo lại lập tức thay y cởi ra…… ( Beta: Thế thì a mặc làm quái gì cho mất công cởi ra =.=)

Giây tiếp theo, Hạ Vân Phong đã bị áp đảo trên bãi cỏ, bị Hình Liệt cuồng hôn một phen……

Đối mặt Hình Liệt bất thình lình hôn, Hạ Vân Phong lười biếng hơi híp mắt. Y nhìn chằm chằm sườn mặt Hình Liệt, cảm giác được Hình Liệt hôn y rất kịch liệt……

Tới bây giờ Hạ Vân Phong cũng chưa từng bị người làm càn hôn như vậy. y rất mệt nhưng vào lúc này, Hình Liệt lại đột nhiên buông lỏng môi y ra, nắm cằm y, nhìn y trong chốc lát mới nói với y: “Ba ta không phải xã hội đen, là quan ngoại giao của Đông khu, là loại phần tử hắc đạo không sạch sẽ như ngươi có thể so sánh.”

Hạ Vân Phong bất động thanh sắc theo dõi hắn, đôi môi Hạ Vân Phong rất ướt, ánh mắt y chứa đầy thâm ý làm người ta không thể phỏng đoán y đang suy nghĩ cái gì: “Ta đúng là không thể so sánh, lúc ta còn trẻ không có cơ hội chiếu cố con ta, ta không phải một phụ thân tốt.” Hạ Vân Phong thong thả tỏ ý, lần đầu tiên y ở trước mặt người khác thừa nhận khuyết điểm khi còn trẻ của mình.

Hình Liệt nhìn y không nói.

Ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, lại có vẻ ái muội nói không nên lời.

Mà vào lúc này.

Bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, lập tức nghe thấy tiếng ho khan nhẹ nhàng: “Xem ra ta trở về không đúng lúc rồi, không phải là ta đã quấy rầy các ngươi chứ?” Hoằng Dạ đứng bên cạnh xe của Hình Liệt mân môi, vẻ mặt không hờn giận nhìn chằm chằm hai người tư thế ái muội…… (lại bị bắt gian rồi |||.)

——-

Trảo bao rồi…… (= trảo gian rồi? o.O)