Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 101






Đống Sâm Hoang Nguyên tuy thường có tu sĩ bốn châu tiến vào tu hành, nhưng nhiều nhất vẫn là thường dân bị lưu đày.

Tu sĩ trong Đống Sâm Hoang Nguyên bị giam cầm linh lực, nhưng thể chất so với người bình thường thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Một tu sĩ chỉ với bàn tay không cũng có thể đối phó với mười mấy nam tử thành niên.

Nếu gặp phải tu sĩ có tu vi lợi hại, đồng thời đối phó với hơn trăm nam tử cũng không thành vấn đề.

Hai tu sĩ đứng ở trước mặt tráng hán này, nhìn qua tuổi còn trẻ.

Nhưng sau khi cùng hai người bọn họ giao thủ, trong lòng mọi người đều biết, hai người bọn họ tuyệt đối là tu sĩ trong cao thủ.

Chỉ cần họ hô một tiếng, ý chí chiến đấu của mọi người đều tan tác, quăng mũ cởi giáp.

Không ít tráng hán liên tục lui về phía sau, muốn cách xa hai người này một chút.

Chỉ có nam tử lĩnh giơ đao vung tay, hô: “Không được lui về phía sau, không cần kinh hoảng!”
Nhưng mà náo động ồn ào như vậy, có ai sẽ nghe hắn nói?
Thủ lĩnh kia giận dữ, hắn căm giận nhìn Thiên Lâm hai người, sau khi hét một tiếng, vác đao chém về phía trước ——
Lúc này, khoảng thời gian cách đêm khuya còn có chưa đến một nén nhang.

Thiên Tình cúi người ngồi xổm trên mặt đất, từ trên nhìn xuống, ghé nhìn vào mặt tráng hán thủ lĩnh.

Tráng hán thở hồng hộc, đã kiệt sức, từ lỗ mũi phun ra hai luồng nhiệt khí, có vẻ rất không phục.

Hắn chống tay muốn đứng lên, nhưng thử đến hai lần cũng không thể làm được.

Tráng hán phẫn nộ đấm vào sàn nhà, nhụt chí quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng nói:

“Ta không bằng người, nhận thua.

Mau đem ngân lượng lấy đi.

Lần sau đừng để ta đụng vào ngươi nữa!”
Thiên Tình cười ‘ ha ’ một tiếng, hắn nâng cánh tay lên, bàn tay khép lại, lòng bàn tay hơi dùng sức, đè lên mặt tráng hán.

Đừng nhìn thân thể Thiên Tình không cường tráng bằng tráng hán, thực ra sức lực rất lớn, nơi này không ai có thể thắng hắn.

Tráng hán chỉ cảm thấy má trái bị Thiên Tình đè lên, giống như mặt bị áp vào vò rượu, dưới trọng lực đó, sàn nhà đều bị ép tới vang răng rắc.

Hắn không khỏi hô to, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Thiên Tình nói: “Lời này hỏi đúng rồi.

Ngươi là thủ hạ bại tướng, không có tư cách ra lệnh cho ta, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe ta phân phó.

Có lấy ngân lượng đi hay không, ngươi nói không tính, phải nghe lời ta.”
Gương mặt đại hán kia rất đau, bị bàn tay Thiên Tình ép kề sát tới sàn nhà, xương cốt giống như bị vỡ ra, đau đến phát cuồng.

Hắn nén giận, nói: “Được được được! Ngươi mau buông tay.”
Cánh tay Thiên Tình không chút xê dịch, mở miệng hỏi: “Khi hai người bọn ta mới vào trấn, từng nghe ngươi nói, cừu non đã quay về, trò hay sắp bắt đầu rồi.

Đây là ý gì, ngươi nói cho ta nghe.”
“Này……” tròng mắt đại hán đảo tới đảo lui, nói: “Trò hay là chỉ…… Là chỉ……”
Thiên Tình tăng thêm lực, nói: “Ấp a ấp úng, bóp chết trước rồi nói sau!”
Hai má đại hán phát ra tiếng giòn vang, sợ tới mức hồn phi phách tán: “Không! Tiểu ca ca thủ hạ lưu tình, ta nói cho ngươi.”
Thiên Tình cười nói: “Ca ca gọi thật dễ nghe.

Ngươi nói trước, ta sẽ buông tay.”

Đại hán nói: “Việc này khó nói rõ, mong ngươi theo ta đi vào hậu viện sẽ hiểu.”
“Còn dám ra sức khước từ?” mắt phượng của Thiên Tình híp lại, biểu tình nghiêm nghị tức giận.

Đại hán cầu xin nói: “Thật sự không phải, ta lấy tính mạng đảm bảo.”
“Hừ,” Thiên Tình buông lỏng tay, nhấc đại hán lên, cân nhắc một chút, nói: “Thử xem ngươi có thể làm ra thủ đoạn gì.”
Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ theo sau đại hán kia, tiến vào hậu viện.

Từ xa đã thấy một ngôi nhà tranh.

Nhà tranh chiếm một diện tích rất lớn, ước chừng có khoảng mười gian phòng lớn nhỏ, chỉ là cửa sổ rách tươm, mang chút cổ xưa.

Nhiệt độ vào ban đêm ở Đống Sâm Hoang Nguyên cực thấp, nhà tranh này cũ nát như thế, nhìn qua liền biết không thể chắn gió.

Đại hán lấy đèn lồng, nói: “Trò hay chính là vật trong nhà tranh kia.

Đống Sâm Hoang Nguyên có một loại thú độc đáo, được mọi người truy tìm, mỗi khi đêm khuya, chúng ta liền bắt chúng ra buôn bán.”
Thiên Tình hỏi: “Là loài thú như thế nào?”
“Là……”
Thiên Tình nhẹ nhàng nhéo cánh tay đại hán kia kéo lại đây.

Đại hán hô đau một tiếng, khựng lại nói: “Là một loại lớn lên…… Ai nha, đừng bẻ, tay của ta muốn đứt rồi!” Vội vàng gia tăng tốc độ nói: “Là một loại thú lớn lên rất giống người.”
“Hả?” Thiên Tình ngẩn ra, kinh ngạc hỏi, ba người tiếp tục đi tới bên ngoài nhà tranh.

Đại hán đẩy cửa ra, nói: “Mùi ở nơi này hơi khó ngửi.”
“Ngươi không khóa cửa, không sợ dã thú chạy ra sao?”
“Không sợ, đều nhốt trong lồng sắt.” Đại hán quay đầu lại nhìn xem ánh trăng, ai oán một tiếng, thầm nghĩ: “Mắt thấy đã tới đêm khuya rồi, xem ra hôm nay không mua bán được.


Nếu có thể giết hai thằng nhãi ranh này, thì không còn gì tốt bằng, nhưng mà đánh không lại hai người bọn họ.”
Thực sự hối hận chính mình chạng vạng lại đến tửu lâu nói ra những lời kia.

Chính là, ai có thể nghĩ chỉ nói đùa, thế mà lại thể trêu chọc hai sát tinh này đâu? Nếu có thể nghịch chuyển thời không, tráng hán hận không thể xuyên về quá khứ, tát vào miệng mình một bạt tai.

Đang nghĩ ngợi lung tung, trên mặt đột nhiên đau xót quả nhiên bị ăn một quyền.

Lại là Thiên Tình đánh.

Đại hán vừa kinh vừa giận, hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao lại đánh ta?”
“Đánh ngươi ngốc đầu ngốc não, không biết tiến lên dẫn đường sao?”
“Trong nhà tranh chỉ có một đường, còn dẫn làm gì!”
“Ai biết ngươi có mai phục hay không, đừng nhiều lời vô nghĩa, mau đi trước đi.”
Đại hán trong lòng buồn bực, nhưng thấy Thiên Tình hung hãn, càng không dám phản kháng.

Hắn mang theo đèn, dẫn đầu đi vào nhà tranh.

Trong nhà có mùi phân, nhưng bởi vì nhiệt độ không khí quá lạnh, nên có thể miễn cưỡng nhẫn nại.

Lâm Tử Sơ lấy tay áo che lại miệng mũi, nhíu mày đi về phía trước.

Liền thấy trong phòng, lác đác bày hai mươi mấy lồng sắt.

Lồng sắt này giống y như đúc với cái Thiên Tình thấy ở ven đường.

Đại hán đem đèn lồng đặt ở một bên, nhìn nhìn, tùy tay mở ra một cái, duỗi tay sờ mó, từ bên trong lôi ra một con chỉ còn da bọc xương.

Thiên Lâm hai người đồng thời nhìn qua.

Trong tay đại hán là một tiểu nam hài rất gầy yếu.

Hắn nhìn qua mới có mười mấy tuổi, nhưng không cao bằng một đứa trẻ bốn, năm tuổi, chỉ là đôi mắt to đến kinh người, mi cốt cao ngất, hốc mắt hãm sâu.


Đại hán tùy tay đùa nghịch, tách hai chân nam hài ra, lộ ra bộ vị của hắn, triển lãm nói: “Xem đi, dã thú này trừ bỏ thân cao, so với người bình thường cũng không khác mấy, ở nơi này cũng giống hệt.”
Nam hài kia bộ dạng suy yếu, làn da héo nhăn, không thể động đậy.

Thiên Tình tức giận mắng: “Con mẹ nó, cái gì mà dã thú, đây là người a!”
Trên trán hắn nổi lên gân xanh.

Đúng lúc này, mặt trăng đã lên cao, đêm khuya đã đến.

Từ nơi xa thoáng có hơi thở của Ẩn Hình thú đang dần thức tỉnh theo thời gian.

Bước chân của dã thú kia nặng nề, rời khỏi nơi làm tổ.

Thiên Tình chỉ cảm thấy trong đầu ‘ ong ——’ một tiếng, ý thức nhất thời không được thanh tỉnh.

Đại hán nói: “Nơi nào có người như vậy? Loại đồ vật này, không biết nói chuyện, vừa vào đêm liền không thể động đậy, ta ——”
Lâm Tử Sơ không nói hai lời, giơ tay đập vào cánh tay đại hán, đem nam hài trong tay đại hán đoạt qua.

Đại hán kia thét chói tai: “Ngươi muốn làm gì, ngươi dám đoạt đồ vật của ta, ta liều mạng với ngươi!”
Nói xong, liền đánh tới Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ lui về phía sau một chút, nói: “Thiên Tình……”
Bỗng nhiên nhận thấy được cái gì đó, Lâm Tử Sơ quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Ngươi……”
Trong góc phòng, có một cái lồng sắt khác không giống với những cái còn lại.

Lồng sắt này so ra còn to hơn gấp bốn năm lần, bên trong nhốt một nam tử vận y phục tương đối sạch sẽ.

Đại khái là vì trời quá lạnh, nam tử vẫn luôn lâm vào trạng thái hôn mê.

Thẳng đến mới vừa rồi, hắn mới chậm rãi mở hai mắt, xoay đầu qua, cổ quái nói: “Thiên Tình? Ta nghe lầm sao?”
Gian nan mà ở trong lồng nhỏ hẹp nâng tay lên, xoa xoa môi trên.

Chỗ đó có một tầng ria mép sạch sẽ..