Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 114






Trong nháy mắt đã đến ngày thứ ba Thiên Tình và Lâm Tử Sơ bị Đặng Lâm lão tiên bắt giữ.

Không biết vì sao, hôm nay Thiên Tình thức dậy muộn.

Lâm Tử Sơ đứng dậy
lẳng lặng đợi trong chốc lát cũng không thấy Thiên Tình mở mắt.

Vì vậy, Lâm Tử Sơ vẽ vài trận pháp đơn giản bảo vệ bên cạnh hắn, y một mình đến cây táo chua cách đó khá xa để tránh gây ồn ào quấy rầy Thiên Tình.

Khi bóng dáng Lâm Tử Sơ vừa biến mất, Thiên Tình nằm nghiêng chậm rãi mở mắt ra, xoay người, nằm ngửa trên mặt đất, cả người giàn thành tư thế hình chữ ‘ đại ’ (大).

Hắn rút cánh tay đang gối dưới sườn mặt ra, giang năm ngón tay giơ lên cao, nhìn về phía bầu trời.

Đống Sâm Hoang Nguyên không giống như những nơi khác, ban đêm rất lạnh, đó là một loại rét buốt mà người bình thường khó có thể chịu đựng.

Sáng sớm, bởi vì chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, khắp Đống Sâm Hoang Nguyên luôn bị sương mù bao phủ, trên lá cây đọng vài giọt sương, khi gió thổi qua lại rơi xuống như mưa.

Thiên Tình cứ nhìn lên trời như vậy một hồi lâu.

Bộ dạng bất động không nhúc nhích của hắn rất kỳ quái, Thiên Tình đang nằm bỗng nghe được cách đó không xa có tiếng móng vuốt cạ qua mặt đất cách Thiên Tình rất gần.

Thiên Tình thả tay xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy.

Một con khỉ nhỏ không lớn hơn nắm tay của mình, đôi mắt mở to tò mò nhìn Thiên Tình.

Khi Thiên Tình đứng dậy phát ra động tĩnh, khỉ con bị dọa phải đến mức thu mình lại, đầu va vào cái cây đằng sau.

Cú đập quá mạnh khiến đầu nó choáng váng, đôi tay che trán, không thể mở mắt ra được.

Thiên Tình cười hai tiếng, vẫy tay gọi nó: “Lại đây.”
Khỉ con kêu chi chi, do dự hồi lâu lại giương mắt nhìn A Mao trên vai Thiên Tình.

Thiên Tình nhìn nó, lại vẫy tay.

Lúc này khỉ con mới co người lại, thận trọng từng bước đến gần Thiên Tình.

Xung quanh Thiên Tình có hộ trận do Lâm Tử Sơ để lại.

Trận pháp này có thể phân biệt được trên người tiểu hầu có sát ý hay không, lúc này khỉ con không có ý tổn thương Thiên Tình nên thuận lợi ngồi bên cạnh hắn.

“Buổi sáng tốt lành.” Thiên Tình ngồi dậy, khoanh chân nhìn xuống khỉ con, sau khi đánh giá một phen, nói: “Thì ra khi Toan Táo Hầu còn nhỏ lại dễ thương như vậy, để lớn lên không biết phải ăn bao nhiêu trái cây.”
Khỉ con hình như nghe hiểu Thiên Tình, chi chi kêu to, tỏ vẻ đồng ý.

Thiên Tình cảm khái: “May là nơi này có rất nhiều cây táo chua.

Khỉ con, tên gọi là gì?”
Khỉ nhỏ rất có linh tính lắc lắc đầu.

“Chi bằng để ta đặt cho ngươi một cái tên,” Thiên Tình bắt lấy khỉ con, để lộ cái bụng của nó ra, lẩm bẩm: “Không biết ngươi là con đực hay là con cái.”
Khỉ con kia vậy mà rất ngoan, không hề công kích, chi trước đặt lên tay Thiên Tình, một bộ dạng phục tùng.

“À, là đực.” Thiên Tình nghĩ nghĩ, nói: “Ta thấy trên mặt ngươi có nốt ruồi, đã vậy thì gọi là Tam Xảo đi.”
Nói xong liền buông tay ra, Thiên Tình nói: “Đi nhanh đi, Tam Xảo.

Đừng thân cận với ta quá, chủ nhân ngươi sẽ trách cứ ngươi.”
Khỉ con ngồi trên đầu gối Thiên Tình, ngẩng đầu lên dường như rất xúc động, một lát sau mới cử động tứ chi, chạy đi xa.

Khi Thiên Tình định nằm xuống lần nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh tăng lên.

Bảy tám con Toan Táo Hầu vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm Thiên Tình, ánh mắt khẩn cầu lại mang theo niềm vui sướng.

Khỉ con được Thiên Tình ban tên gọi là Tam Xảo kia đang ngồi xổm trên vai con khỉ già, chỉ chỉ Thiên Tình rồi kêu hai tiếng.

Khi Lâm Tử Sơ trở về, liền thấy Thiên Tình bị một đám Toan Táo Hầu vây thành hình tròn.

Hắn đi loanh quanh, khoa tay múa chân chỉ vào từng con Toan Táo Hầu, ba hoa chích choè nói:
“Hừm, lông của ngươi không đủ mềm mại, chi bằng gọi là Trọc…… À, ngươi là một tiểu cô nương có bộ lông vàng rực rỡ, gọi ngươi là Kim Hoa đi…… Ngươi ——”
Một đám Toan Táo Hầu quỳ lạy Thiên Tình, vẻ mặt đầy cảm kích.

Lúc trước Lâm Tử Sơ thấy Thiên Tình bị Toan Táo Hầu bao vây còn có chút lo lắng.

Sau khi nghe hắn đĩnh đạc đặt tên mới yên lòng, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống.


Khi Lâm Tử Sơ tới gần, Toan Táo Hầu lập tức giải tán, trốn tránh bò lên cây.

Lâm Tử Sơ hỏi: “Ngươi tự mình đặt tên cho chúng à?”
Thiên Tình dịch người về sau, đôi tay chống đất, ngồi xuống nói: “Đúng vậy.”
“Chúng thực sự rất thích ngươi.” Lâm Tử Sơ dừng một chút, nói: “Trước kia, ngươi có thể dễ dàng thuần phục dã thú cho riêng mình.”
“Phải không?”
“Ừ.” Lâm Tử Sơ nhìn Thiên Tình, do dự một chút, nói: “Ở Kình Thiên Chi Trụ, đầm lầy hung muỗi.”
Thiên Tình cũng do dự, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: “Ta không nhớ rõ.”
Lâm Tử Sơ trầm mặc.

“Ta nghe nói người tộc Vọng Ta có năng lực ngự thú, ta cũng có thể thuần phục dã thú, có lẻ nguyên nhân là do vậy.” Thiên Tình nhìn về nơi xa, hỏi: “Đặng Lâm lão tiên không đến, ta có nói vài câu với ngươi được không?”
Lâm Tử Sơ ‘ Ừ ’ một tiếng, nghiêng người qua.

Thiên Tình đưa một quả táo chua vào miệng, cũng dịch đến bên cạnh Lâm Tử Sơ, giả vờ thản nhiên hỏi:
“…… Kết đan, là cảm giác gì?”
Lâm Tử Sơ sớm biết Thiên Tình muốn hỏi cái này, vì thế nói: “Là tìm được ‘Đạo’ của chính mình.”
Tìm được đạo của mình, những lời này Thiên Tình đã nghe sư tôn Phượng Chiêu Minh nói rất nhiều lần.

Phàm nhân tu tiên vấn đạo nhưng có mấy người tu thành chính quả, 3000 đại đạo không giống nhau, chỉ có tìm được ‘Đạo’ của chính mình mới có thể bắt đầu tu hành.

Một chữ Đạo, hư vô và mờ mịt, trừu tượng và mê ly khiến người ta chẳng thể nắm lấy.

Thấy Thiên Tình nhíu mày, Lâm Tử Sơ lại nói:
“Bởi vì ta có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, khi kết đan, tất nhiên phải chọn tu luyện băng tuyết, chịu 36 đạo thiên lôi kiếp, lấy Đạo Chủng làm lõi, linh lực làm xác, ngưng tụ thành Kim Đan.”
Nếu coi Đạo Chủng như một loại quả thì Kim Đan chính là nội hạch (hạt bên trong), không có Đạo Chủng thì không thể ngưng tụ linh lực hình thành Kim Đan.

Xét đến cùng nếu muốn kết đan, quan trọng nhất vẫn là tìm được Đạo Chủng.

Thiên Tình không biết cái gì là đạo nên mới trì hoãn ở Trúc Cơ đỉnh kỳ không thể tiến lên.

Chỉ riêng nghĩ về con đường phải đi cũng đã cực kỳ khó khăn, không phải trong lúc nhất thời hay ngày một ngày hai có thể nghĩ kỹ.

Nghĩ đến đây, Thiên Tình nói sang chuyện khác: “ Đặng Lâm lão tiên sắp tới, chúng ta bắt đầu thôi.”
Mỗi buổi tối, Đặng Lâm lão tiên sẽ vào sâu trong khu rừng để nghỉ, giờ Thìn mới trở về.

Thiên Tình thấy thời gian không cọ sai biệt lắm, rút Quá Phục Khước Viêm ra.

Trong lòng thầm hiểu, nếu muốn chỉ dùng kiếm pháo để chiến thắng Lâm Tử Sơ, thật sự quá khó khăn.

Nếu không thể kết đan, tất cả đều vô dụng.

Thiên Tình cầm kiếm, trên mặt lộ ra biểu tình ngưng trọng.

Đống Sâm Hoang Nguyên, trong thành trấn.

Huynh muội Hứa Vọng Văn, Hứa Hi Âm, mặt đối mặt ngồi trước bàn gỗ, trầm mặc không nói gì.

Hứa Hi Âm nắm chày giã dược, không ngừng nghiền nát thuốc trong cối, một lát sau, Hứa Hi Âm đổ ra một ngụm thuốc đậm sắc xanh rồi chia làm hai phần, đặt trong đĩa sứ màu trắng.

Hứa Vọng Văn vẫn luôn lẳng lặng nghe Hứa Hi Âm đảo dược, lúc này mới mở miệng, hỏi: “Xong rồi?”
Hứa Hi Âm thở dài, nói: “Xong rồi.”
Hứa Vọng Văn gật đầu, nói: “Hôm nay liền đổi tim ta cho Văn Nhân.”
“Ca……”
“Không cần nhiều lời.” Hứa Vọng Văn xua tay, nói: “Nếu còn kéo dài, Văn Nhân Thiều sẽ không chịu nổi nữa.”
Hứa Hi Âm ngậm chặt miệng, mi rũ xuống.

Hôm nay đã là ngày thứ ba Văn Nhân Thiều cảm nhiễm.

Tình trạng rất nghiêm trọng, liên tục sốt cao khiến hắn không ngừng run rẩy, xuất hiện tình huống sợ ánh sáng, ban đêm còn tự mình rời khỏi thành trấn.

Hứa Vọng Văn nói đúng, nếu còn kéo dài, hắn thực sự không chịu đựng nổi nữa.

Hứa Hi Âm cầm lấy sứ đĩa đi vào phòng ngủ của Văn Nhân Thiều.

Hứa Vọng Văn đứng lên, ngăn cản Hứa Hi Âm, nói: “Để ta.”
Bởi vì Văn Nhân Thiều bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sợ ánh sáng, bốn phía phòng ngủ đều treo đầy mành đen thật dày.

Hứa Vọng Văn vừa xốc rèm lên liền nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Văn Nhân Thiều.

Hắn đợi trong chốc lát, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Văn Nhân Thiều.

Thân thể Văn Nhân Thiều đã cứng còng nằm trên giường, cả người run rẩy, thất khiếu có dòng máu nhỏ chảy ra.

Nếu để người khác bắt gặp, chắc chắn sẽ sợ tới mức bỏ chạy.


Nhưng Hứa Vọng Văn lại không để bụng chút nào.

Hắn lấy khăn mặt thấm nước giúp Văn Nhân Thiều lau tay lau mặt thật sạch sẽ, sau đó đỡ hắn lên, dùng muỗng múc thuốc trên đĩa sứ đưa đến miệng Văn Nhân Thiều.

Cơ thể Văn Nhân Thiều đã cứng đờ, khớp xương khó động, chỉ có miệng khẽ mở, kịch liệt thở dốc.

Hứa Vọng Văn nhẹ nhàng mở miệng hắn ra, đút một muỗng thanh cao vào.

Kiên nhẫn đợi hắn nuốt xuống rồi mới bắt đầu đưa đến muỗng thứ hai.

Sau khi Văn Nhân Thiều nuốt xuống một muỗng thanh cao, tiếng thở dốc như hấp hối dần dần chậm lại.

Hứa Vọng Văn đặt muỗng lên môi hắn, Văn Nhân Thiều khẽ mở miệng, thanh âm chậm rãi:
“…… Hứa……?”
“Ừ.”
Mấy ngày nay hiếm khi Văn Nhân Thiều được thanh tỉnh, Hứa Vọng Văn buông muỗng xuống, nhịn không được đưa bàn tay vuốt ve trán Văn Nhân Thiều.

Văn Nhân Thiều trầm mặc rơi lệ, chỉ tiếc thứ rơi xuống đều là huyết châu.

Hắn cố nén thanh âm run rẩy, nói: “Ta…… Muốn gặp cha.”
“Chờ ngươi khỏe thì có thể gặp được rồi.” Hứa Vọng Văn không giỏi an ủi người khác, nói: “Đừng sợ, ngươi không phải sợ.”
Văn Nhân Thiều cắn chặt răng, dựa vào lòng ngực Hứa Vọng Văn, khớp hàm run lên.

Hứa Vọng Văn ôm Văn Nhân Thiều, cảm thấy chính mình cũng muốn rơi lệ.

Hắn thậm chí còn không dám chớp mắt, chỉ muốn ôm chặt lấy Văn Nhân Thiều, nhẹ giọng nói: “Ăn hết dược đã.

Ăn dược này sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, ngươi ngủ một giấc, ta giúp ngươi làm phẫu thuật.”
“Không,” Văn Nhân Thiều nói: “Không cần lo cho ta.

Ta……”
Lời nói còn chưa nói xong, hắn lại bắt đầu co rút, hô hấp dồn dập.

Thẳng đến lúc này, Hứa Vọng Văn mới dám khóc, hắn không thể phát ra âm thanh, sợ bị muội muội nghe được, vừa rơi lệ, vừa dùng bàn tay run rẩy cho Văn Nhân Thiều nuốt thuốc mỡ.

Qua thời gian rất lâu, đến khi Hứa Vọng Văn lau khô nước mắt, tâm tình đã bình phục, thuốc mỡ cũng vừa vặn hết.

Hắn sửa sang lại vạt áo, kéo mành vải ra, nhìn Hứa Hi Âm đứng bên ngoài gật đầu.

Hứa Vọng Văn nằm bên cạnh Văn Nhân Thiều, cởi bỏ áo trên để lộ ngực.

Sau đó tiếp nhận thuốc mỡ từ muội muội, nuốt vào một ngụm.

Thuốc mỡ mang sắc xanh đậm làm cơ thể tê liệt có công hiệu làm người đi vào hôn mê sâu.

Ăn dược này vào người đó sẽ lâm vào hôn mê, cho dù có bị đổi tim cũng sẽ không tỉnh lại.

Trong nháy mắt trước khi mất đi ý thức, Hứa Vọng Văn quay đầu, nhìn sườn mặt Văn Nhân Thiều.

Người này……
Hứa Vọng Văn híp mắt, trước mắt hiện lên vô số hình ảnh về Văn Nhân Thiều.

Chuyện cũ mơ hồ.

Mười năm trước, trong Chính Ngô Châu, Kình Thiên Chi Trụ.

( Tường thuật lại ký ức một chút: Hứa Vọng Văn cùng muội muội bái phỏng tiên tông, bị nhốt bên trong đầm lầy được Văn Nhân Thiều cứu.

Sau đó Văn Nhân Thiều và Hứa Vọng Văn vì cứu Thiên Tình bị Lý Nhàn nhốt ở sơn động.

Cửa sơn động có phù chú nên không thể chạy trốn.

Cụ thể xin mọi người đọc lại chương 41~42)
Hứa Vọng Văn và Văn Nhân Thiều bị Lý Nhàn nhốt trong sơn động, vốn tưởng rằng chỉ qua một hai ngày sẽ được sư huynh đệ Khổ Chung Tông tìm thấy, thoát khỏi khốn cảnh.

Nhưng không biết xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, liên tiếp qua bảy tám ngày cũng chẳng có ai tới.

Túi nước của Văn Nhân Thiều sớm đã uống hết, hắn đói đến ngực dán vào lưng, miệng nứt lưỡi khô.


Khi đó quan hệ của Văn Nhân Thiều và Hứa Vọng Văn rất tồi tệ, tuy rằng hai người cùng bị nhốt trong sơn động, nhưng nhau cách khá xa.

Hai bên cách nhau một lớp vách núi, nhìn không thấy đối phương, hai người cũng không trò chuyện với nhau.

Đến một ngày cuối cùng Văn Nhân Thiều cũng không nhịn được nữa, do dự đi qua chỗ Hứa Vọng Văn.

Hứa Vọng Văn ngồi xếp nằng trên một tảng đá đương đối nhẵn, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Thiều.

Văn Nhân Thiều nói: “Ta uống hết nước rồi.

Nếu tiếp tục không có người tới, chúng ta sẽ khát chết.”
Hứa Vọng Văn không nói lời nào.

Văn Nhân Thiều nói: “Chúng ta cùng đi tìm một lối ra khác, được không?”
Nhưng sơn động này trên dưới chỉ cao một trượng, đứng cũng phải khom lưng, liếc mắt một chút đã nhìn rõ cảnh vật xung quanh, trong bảy ngày này, ngoại trừ bên Hứa Vọng Văn, đến cái góc nhỏ nhất Văn Nhân Thiều cũng đã tìm hiểu nhưng không hề có một lối ra.

Hứa Vọng Văn lắc đầu, dừng một chút, lấy một túi nước ra ném về phía Văn Nhân Thiều.

Văn Nhân Thiều theo bản năng tiếp được, hơi sửng sốt.

Liền nghe được Hứa Vọng Văn lạnh lùng nói: “Ta có rất nhiều nước, ngươi cầm đi.

Không cần tiếp tục đến làm phiền ta.”
Văn Nhân Thiều hừ một tiếng, có điểm thẹn quá hoá giận, bực bội quay về sơn động của mình.

Hắn đã nhịn rất lâu nhưng vẫn không nhịn nổi, mở túi nước Hứa Vọng Văn cho hắn, ngửa đầu lên uống.

Sau khi uống xong, Văn Nhân Thiều mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng lại càng đói bụng.

……
Lại qua bốn ngày.

Văn Nhân Thiều đói đến đầu váng hoa mắt, không còn sức lực, đa số thời gian đều ngủ.

Bất hạnh chính là, nước lại sắp hết.

Sau khi túi nước đã trống rỗng, Văn Nhân Thiều bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Hắn nghĩ, túi nước của mình sớm đã rỗng tuếch nhưng sau túi của Hứa Vọng Văn vẫn căng phồng.

Túi nước của hắn và Hứa Vọng Văn có kích thước giống nhau, vì sao Hứa Vọng Văn còn thừa nhiều như vậy, còn nước chỗ mình lại hết từ lâu?
Nói không chừng chỗ Hứa Vọng Văn có nguồn nước, đúng vậy, không khí bên kia xác thật ẩm ướt hơn chỗ mình rất nhiều.

Cơn đói khát lần này so với lần trước còn khó chịu hơn, trong lúc ngủ Văn Nhân Thiều đều mơ thấy Hứa Vọng Văn tựa vào bên tảng đá uống nước tuỳ thích.

Khi Văn Nhân Thiều buộc phải thức dậy lần thứ ba vì miệng khô khốc, hắn thật sự đã không nhịn được nữa, cơn giận trong lòng trỗi dậy, sự ác độc tiếp thêm dũng khí, hắn đứng lên cầm dao nhỏ sải bước qua chỗ Hứa Vọng Văn.

Khi hắn nhìn thấy Hứa Vọng Văn là cảnh Hứa Vọng Văn nghiêng người nằm trên mặt đất, gò má dính sát vào đá.

“Này,” Văn Nhân Thiều kêu, rồi ngồi xổm phía sau Hứa Vọng Văn, dùng ngón tay chọc chọc, “Ngươi không được ngủ.”
Lại dùng tay đẩy đẩy.

Nhưng mà tình hình của Hứa Vọng Văn vượt qua tưởng tượng của Văn Nhân Thiều.

Cho dù hắn đẩy thế nào, Hứa Vọng Văn cũng không tỉnh lại.

Đợi khi Văn Nhân Thiệu lật qua lật lại Hứa Vọng Văn, thấy môi hắn đã khô nứt, sắc mặt ửng hồng, thân thể sốt cao nhưng không đổ mồ hôi.

Người nọ mềm như bông được Văn Nhân Thiều nâng lên, sau một lúc lâu mới mở to mắt, tròng mắt mơ hồ.

“Ngươi làm sao vậy?”
Văn Nhân Thiều vừa lo lắng, vừa có chút bối rối, tay chân luống cuống.

Hứa Vọng Văn muốn nói chuyện nhưng không có cách nào phát ra âm thanh, yết hầu đã sưng thật lớn chẳng thể nói thành lời.

“Chỗ ngươi không có nước,” khi Văn Nhân Thiều phát hiện ra điểm này, hắn gần như sắp khóc, “Chính ngươi một giọt cũng chưa uống lại đưa hết nước cho ta? Vậy ngươi bây giờ phải làm sao đây.”
Mắt thấy Hứa Vọng Văn ngẩng cổ nhắm mắt lại, Văn Nhân Thiều càng hoang mang rối loạn, cầm lấy dao nhỏ bên cạnh.

……
Hứa Vọng Văn tỉnh dậy từ trong đau đớn tột cùng.

Cổ họng sắp khô nứt bỗng nhiên nếm được mùi huyết tinh làm động tác nuốt xuống của yết hầu tuy đau đớn nhưng cũng khiến Hứa Vọng Văn thanh tỉnh.

Một lượng máu lớn đổ vào cổ họng, Hứa Vọng Văn khẽ mở mắt, khi phản ứng lại, môi đóng mở, hình như là khẩu hình chữ ‘ khoẻ ’.

Hắn thấy Văn Nhân Thiều cắt cổ tay mình, rồi chạm vào miệng.

Trong nháy mắt, ánh mắt Hứa Vọng Văn lộ ra biểu tình khó nói, đó là thứ cảm xúc phức tạp làm người ta khó lòng lý giải.

Văn Nhân Thiều thấy Hứa Vọng Văn tỉnh lại, trong lòng đại hỉ, đỡ hắn dậy, ôm vào trong ngực.

Sau khi máu ngừng chảy, Văn Nhân Thiều nói: “Thật tốt, ngươi tỉnh lại thật tốt.

Ngươi…… Ngươi bệnh nghiêm trọng như vậy, sao không gọi ta? Ngươi đưa nước cho ta là đang thành tâm tìm chết à?”
Thấy Hứa Vọng Văn chẳng thể trả lời, Văn Nhân Thiều đành phải cố gắng bình ổn cảm xúc, không thèm nói nữa.


Có máu tích theo khóe môi Hứa Vọng Văn chảy xuống cổ.

Văn Nhân Thiều cúi đầu, liếm sạch cổ Hứa Vọng Văn, rồi tiếp tục liếm đến khóe miệng.

Hứa Vọng Văn dường như muốn giãy giụa, nhưng hắn không còn sức lực để cử động, đành nằm trong tròn vòng tay của Văn Nhân Thiều.

Da mặt dày như Văn Nhân Thiều vốn không biết thẹn thùng là cái gì.

Hắn xụ mặt nói: “Tình huống hiện tại, một giọt máu cũng không thể lãng phí.

Lũ sư huynh khốn kiếp không đến tìm chúng ta, chẳng lẽ còn chờ nhặt xác.”
Nói xong, hắn bế Hứa Vọng Văn lên, nói: “Tóm lại cũng sắp chết rồi, chúng ta phải đánh cược một phen, cố gắng phá tan đạo phù này.”
Lúc này Hứa Vọng Văn vẫn sốt cao không giảm, căn bản không thể động đậy, Nhân Thiều cõng Hứa Vọng Văn Văn phải sử dụng sức lực gấp đôi để phá tan phù chú.

Hứa Vọng Văn muốn hắn thả mình xuống, một mình thoát khỏi sơn động.

Vì thế hắn kịch liệt đấu tranh, di chuyển giật chân mình.

Văn Nhân Thiều không nghĩ vậy, vòng tay ôm lấy hai chân Hứa Vọng Văn, lật ngược hắn lại rồi giữ chặt Hứa Vọng Văn ở phía sau.

Khuôn mặt Hứa Vọng Văn liền dán vào sườn mặt Văn Nhân Thiều, tóc dài của hai người giao nhau, hơi thở hoà vào nhau.

Hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi hôi mấy ngày chưa tắm của Văn Nhân Thiều.

Khi đó, Hứa Vọng Văn sốt cao mơ hồ nghĩ, tình cảnh bây giờ thật nguy hiểm, mặc dù có nhiều rắc rối.

Nhưng nếu có thể ta muốn ngửi cả đời……
……
Văn Nhân Thiều còn chưa tìm ra cách phá vỡ phù chú, sư huynh đệ Khổ Chung Tông đã tìm đến.

Vì mấy ngày nay phải tìm Tiểu tiên chủ, Chính Dương Tiên Tông đã phong sơn, không cho phép bất cứ tu sĩ nào rời khỏi núi cũng không được tùy ý đi lại.

Các sư huynh đệ của Khổ Chung Tông không biết Văn Nhân Thiều bị nhốt ở chỗ này, chỉ cho rằng hành động của hắn cũng bị hạn chế, nhưng đợi mấy ngày vẫn không thấy Văn Nhân Thiều trở về, liền biết đã xảy ra chuyện, cuống quít chạy đi tìm.

Nếu không phải Văn Nhân Thiều và Hứa Vọng Văn mạng lớn, thật sự đã chết trong sơn động.

Sau vụ đó, Hứa Vọng Văn và Hứa Hi Âm gia nhập Khổ Chung Tông, có một lần Văn Nhân Thiều đã từng hỏi Hứa Vọng Văn, lúc ấy vì sao túi nước của Hứa Vọng Văn còn nhiều, tại sao Hứa Vọng Văn không uống mà cho hết hắn?
Bởi vì có chút khó nói, Hứa Vọng Văn bỏ qua vấn đề thứ nhất.

Chỉ nói đến vấn đề thứ hai, khi đó Hứa Vọng Văn đã trả lời như thế này: Văn Nhân Thiều từng ở đầm lầy hung muỗi cứu Hứa Vọng Văn và muội muội hắn một mạng mên hắn mang thì ơn trả ơn.

Văn Nhân Thiều nghe xong nhìn Hứa Vọng Văn với vẻ mặt đánh rắm.

Trên thế gian này, thứ không thiếu nhất chính là lấy oán trả ơn.

Chỉ cần là con người thì đều sẽ ích kỷ, ai có thể đem nước của mình cho người khác trong khi bản thân cũng chẳng chịu nổi chỉ vì báo ân?
Ngay cả chính Hứa Vọng Văn cũng không tin vào điều mình nói, rất lâu sau Hứa Vọng Văn mới có thể thấy rõ lòng mình, nhưng khi ấy lại hiện lên một đáp án khác.

Hứa Vọng Văn vô cùng buồn ngủ.

Hắn nheo mắt lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn muội muội dùng đao mổ lên ngực Văn Nhân Thiều, lấy ra một quả tim màu đen tím.

Trái tim đó là của Văn Nhân Thiều, nó ở trong không trung kiệt lực nhảy lên, máu như đang đông cứng lại, lộ ra một tia sáng màu xanh lam.

Toàn thân Hứa Hi Âm run lên, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh ngắt.

Nàng dùng pháp thuật cố định trái tim ở không trung, sau đó cầm dao đi về phía ca ca.

Hứa Vọng Văn nhắm mắt lại, nặng nề ngủ say.

Hứa Hi Âm mổ lồng ngực Hứa Vọng Văn, dùng phương thức tương tự lấy một khối thịt màu đỏ ra, đó là một trái tim còn nguy hiểm vẹn.

Nước mắt nàng lăn trên gương mặt không ngừng nhỏ giọt, nhưng động tác trên tay lại không có chút do dự, càng không dám run rẩy.

Hứa Hi Âm đem trái tim bình thường đặt vào lồng ngực Văn Nhân Thiều, trái tim kia đang đập mạnh tựa như cảm nhận được gì đó mà giãy giụa.

Bị Hứa Hi Âm ấn nhẹ, cẩn thận khâu lại.

…… trái tim này, ai có thể thấu rõ nó?
Hứa Vọng Văn cho rằng bản thân đã nhìn thấu ở thời điểm hắn tìm được đáp án cho mình.

Không phải vì lấy ân trả ân.

Trái tim đập thình thịch nhảy lên, chẳng hề thay đổi nói với chủ nhân mình:
Bởi vì, ta thích hắn.

Tác giả có lời muốn nói:
Những bình luận của mọi người tôi đều nhìn thấy, không cần gấp gáp, ngày sau sẽ chậm rãi giải thích, moah moah.

Bí mật nhỏ của Hứa Vọng Văn đã bật mí, vì sao túi còn nhiều nước như vậy? Bởi vì hắn sớm đã không dùng đến, nên lúc trước hắn đã uống gì, chắc mọi người đều đã hiểu.

Cơ mà thấy Hứa Vọng Văn nói muốn ngửi mùi hương trên người Văn Nhân Thiều cả đời, vậy thì cùng tôi thảo luận một chút, rốt cuộc Hứa Vọng Văn là người cuồng lông hay là thích râu.

Tôi nói nha đều không phải, hắn chỉ đơn giản thích Văn Nhân Thiều mà thôi, ha ha..