Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 119






Trong không khí toàn là mùi bụi đất của đống tàn kiếm, có người nằm trên người Lâm Tử Sơ, không ngừng đặt những nụ hôn xuống lưng y.

Lâm Tử Sơ ngẩng cổ, sốt ruột truy tìm đôi môi Thiên Tình.

Thiên Tình lật người y lại, Lâm Tử Sơ liền nâng cánh tay lên, vội vàng ôm lấy cổ Thiên Tình.

Gáy Thiên Tình nhẹ nhàng bị ép xuống, hắn cúi người áp sát, hai người dính chặt vào nhau.

Không ai biết hai người đã nằm trong tàn tích này hai bao lâu.

Họ vừa quấn lấy nhau vừa hôn môi đối phương không biết mệt mỏi, tựa như mỗi tấc thịt thân thể đối phương đều có dấu hôn của mình.

Nhưng cũng chỉ vuốt ve nhau như vậy mà thôi.

Còn sự tình thân mật hơn, bọn họ không có làm.

Thậm chí cả khi cả hai đều đã mạnh mẽ xuất ra, bọn họ cũng sẽ dùng mọi cách để áp chế rung động mãnh liệt này xuống cho đến khi khôi phục bình tĩnh.

Sở dĩ phải vất vả như vậy chính là vì không muốn mang đến phiền toái cho đối phương, cũng bởi vì suy xét đến tông tộc của Thiên Tình, Vọng Ta nhất tộc.

Chính Ngô Châu có mười đại quý tộc

đều coi trọng huyết mạch truyền thừa, coi trọng ‘ chính thống ’.

Trong đó, hà khắc nhất chính là Vọng Ta tôn tộc, Vọng Ta gia tộc có vô số cách thức đặc biệt để kiểm tra huyết mạch của đời sau, tựa như ‘ Nguyệt Thượng Đầu Cành ’.

Cho dù thật sự là hậu bối của Vọng Ta nhưng nếu huyết mạch không thuần khiết thì cũng không thể thắp sáng được Nguyệt Thượng Đầu Cành, cũng không thể lấy họ là Vọng Ta.

Ngoài ra, Vọng Ta nhất tộc cũng giống với các quý tộc khác, đối với đạo lữ tương lai của thiếu đương gia có những yêu cầu rất hà khắc.

Muốn gả đến Vọng Ta gia tộc, không chỉ điều tra gia phả mười đời trước còn phải suy xét đến tất cả tình huống.

Trong số đó có một điều, nếu người thiếu đương gia lựa chọn không phải là trinh nữ hoặc xử nam, Vọng Ta tôn tộc sẽ lập tức phái người kiểm tra bạn lữ của thiếu đương gia có từng dan díu với người khác hay không.

Tương tự, chuyện giao thiệp của thiếu đương gia trước khi thành hôn cũng sẽ được điều tra để không bỏ sót huyết mạch của Vọng Ta.

Nói tóm lại, nếu lần này hai người thống khoái làm một lần, hiện tại thực sự rất thoải mái nhưng ngày sau sẽ có không ít phiền toái.

Đối với những đôi tình nhân trong thiên hạ sẽ không suy xét này kia nhưng tôn tộc của Chính Ngô Châu lại cứng nhắc như vậy, khiến Thiên Tình phiền chán đến cực điểm.

Bởi vì tuổi hai người Thiên Lâm còn nhỏ, chưa từng có kinh nghiệm thân mật cùng người khác.

Hai kẻ yêu nhau ở lại đây mấy ngày, lúc thân mật không hề có khoảng cách nên để kiềm chế được thực sự rất khó khăn.

Có mấy lần Thiên Tình xoa thân thể Lâm Tử Sơ đến đôi mắt cũng ửng đỏ.

Cũng có mấy lần, cả người Lâm Tử Sơ run rẩy dính sát vào Thiên Tình rồi ngồi lên người hắn.

Nhưng cuối cùng cũng đều ngừng lại.

Thiên Tình ghé vào tai Lâm Tử Sơ, nói:
“Ta muốn cưới ngươi, nhưng ta không thể chịu đựng việc người khác chỉ trỏ vào thân thể của ngươi, nên hiện tại ta muốn nhẫn nại.”
Lâm Tử Sơ cũng chỉ có thể ôm lấy đầu Thiên Tình, thấp giọng nói: “Được.”
Chịu đựng qua giai đoạn kịch liệt ban đầu, những ngày tiếp theo liền dễ chịu hơn nhiều.

Một ngày này, Thiên Tình khoanh chân ngồi bên trong tàn kiếm, nhẹ nhàng khép mắt lại, khóe miệng câu lên nở ra một nụ cười mỉm.

Lâm Tử Sơ quỳ gối phía sau Thiên Tình, tháo dây buộc tóc dài đến đai lưng của hắn, dùng chiếc lược băng toát ra ánh sáng thanh nhã, cẩn thận từng chút từng chút chải tóc Thiên Tình.

Thiên Tình cao xấp xỉ Lâm Tử Sơ, khi y quỳ gối sau lưng hắn thì cao hơn Thiên Tình một cái đầu.


Trông y cực kỳ nghiêm túc, sau khi chải xong lại cẩn thận dùng dây buộc tóc cột lại.

“…… Vì sao lại muốn buộc tóc giúp ta?”
Lâm Tử Sơ nói: “Bỗng nhiên rất muốn.”
“Thật không,” Thiên Tình rất thoải mái, dừng một chút, nhẹ giọng xướng vài câu.

“…… Thác hề thác hề, gió thổi cành rơi.

Mù mịt người tới, là tư tội gì……”*
Làn điệu dịu dàng thắm thiết, ái muội nhưng không mất đi sự thanh nhã.

Tuy rằng rất dễ nghe nhưng Lâm Tử Sơ có chút xấu hổ.

Bởi vì khúc này là Lâm Tử Sơ tự mình hát, sau khi bị Thiên Tình nghe thấy, mấy ngày nay thường hay hát một đoạn.

Những đau thương mà Lâm Tử Sơ dồn vào bài hát này đã bị Thiên Tình hóa giải, khi hắn ngâm nga chỉ còn lại sự dịu dàng của tình yêu.

Động tác buộc tóc của Lâm Tử Sơ càng thêm chậm rãi nhẹ nhàng, đợi hắn hát đủ rồi, Lâm Tử Sơ mở miệng nói:
“A Tình.

Khi còn nhỏ, ta đã từng nhìn thấy phụ thân giúp mẫu thân buộc tóc như vậy.

Tóc nàng rất dài, so với chiều cao của ta lúc ấy còn dài hơn.”
“Mẫu thân ngươi là một mỹ nhân.”
“Ừ.” Lâm Tử Sơ nói: “Phụ thân rất yêu nàng.

Dù nàng đã ra đi rất nhiều năm nhưng ông ấy không muốn đi bước nữa.


Ta chưa thấy phụ thân chải tóc cho ai ngoại trừ mẫu thân.”
“Ngươi chải đầu cho ta, là xem ta thành mẫu thân của ngươi sao?” Thiên Tình cười nói.

Lâm Tử Sơ lắc đầu, y tỉ mỉ đem mái tóc Thiên Tình vấn lên cao.

Sau khi đánh giá một hồi, y tiến đến bên tai Thiên Tình, thấp giọng nói: “Ta xem ngươi thành người ta yêu.”
Nữ nhân mà phụ thân yêu sâu đậm cuối cùng lại vì mình mà chết, Lâm Văn Khiêm có hận Lâm Tử Sơ không? Hắn có bao giờ nghĩ rằng nếu đứa trẻ này không sinh ra trên thế gian thì tốt hơn chăng?
Lâm Tử Sơ không biết, nhưng hiện tại, tận đáy lòng mình, Lâm Tử Sơ cảm thấy may mắn vì mình còn sống.

Nếu có thể sống lâu hơn một chút, cùng A Tình ở bên nhau, vậy thì thật tốt.

Lâm Tử Sơ nhắm mắt lại, dựa vào vai Thiên Tình ở trong lòng thành kính cầu nguyện.

Tác giả có lời muốn nói:
*《 Trịnh phong.

Thác hề 》
Hôm nay phát một miếng bánh ngọt, ngày mai lại đi cốt truyện chính.

Ta nói chứ áng văn này thật sự khó viết, vốn dĩ muốn viết toàn chuyện xưa của bốn châu, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng, bởi vì ở thể loại huyền huyễn, tác giả thật sự không có thiên phú =.=.