Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 250: Hồ thanh thanh bất lực




Vô Danh trong lòng cười lạnh, Hồ Thanh Thanh kia nghĩ gì trong đầu hắn đều biết. Hồ Thanh Thanh này hẳn là đào được một gốc Thần Nguyên Thảo sau đó bị ba tên nam tử đằng sau biết được, lúc đó nàng mới bị ba người kia truy sát. Bây giờ Hồ Thanh Thanh này lại muốn đem cây Thần Nguyên Thảo này cho hắn để làm quà xin lỗi, không cần nghĩ cũng biết là muốn dời sự chú ý của ba tên nam tử kia lên người của hắn. Để cho hắn và ba tên này đánh nhau xong thì lúc đó Hồ Thanh Thanh cũng đã cao chạy xa bay rồi.

Thần Nguyên Thảo là linh thảo cấp sáu chuyên dùng để luyện chế Thần Nguyên Đan, mà Thần Nguyên Đan chính là đan dược dùng cho tu sĩ Nguyên Anh viên mãn muốn thăng cấp lên Hư Thần kỳ. Nói vậy cũng đủ hiểu một gốc Thần Nguyên Thảo này là trân quý như thế nào, không có tu sĩ Nguyên Anh nào mà không muốn cả.

Biết được ý đồ của Hồ Thanh Thanh về sau, Vô Danh ngược lại là cười lạnh. Chỉ hai cái Nguyên Anh tầng hai và hai cái Nguyên Anh tầng một thì hắn còn không có để vào trong mắt. Thế nhưng mà nữ tử tên Hồ Thanh Thanh này cũng có chút âm hiểm, hết lần này tới lần khác đều muốn tính kế hắn. Cho nên Vô Danh hắn chắc chắn phải dạy cho ả nữ nhân này một bài học.

Ngay khi Hồ Thanh Thanh vừa mới lấy ra bình ngọc kia thì liền có mấy luồng thần niệm thẩm thấu vào trong dò xét, mà mấy luồng thần niệm này đều là của ba tên nam tử đằng sau. Khi ba tên nam tử đằng sau xác định được đồ ở trong bình ngọc quả thực là một gốc Thần Nguyên Thảo thì bọn chúng lập tức trở nên kích động. Một tên nam tử mặc hắc bào đứng ở giữa nói:

- Vị bằng hữu này, ta là Đại Ma trong Tam Ma, gốc Thần Nguyên Thảo này vốn là của ba người bọn ta tìm thấy được nhưng lại bị ả nữ nhân kia cướp mất. Còn xin ngươi hay là đừng nhúng tay vào.

Vô Danh thấy tên nam tử mặc hắc bào này tự xưng là Đại Ma trong Tam Ma, vậy Tam Ma mà tên Đại Ma kia nói chắc chính là ba tên nam tử đang đứng trước mặt hắn đi. Tên Đại Ma kia có tu vi Nguyên Anh tầng hai hậu kỳ, mà hai tên còn lại là Nguyên Anh tầng một hậu kỳ và Nguyên Anh tầng một đỉnh phong. Vô Danh liếc mắt nhìn tên Đại Ma rồi nói:

- Các ngươi ta không quen, nữ nhân này đạp ta một cước, bây giờ ta cần tính sổ sách với nàng. Các ngươi liền đứng qua một bên sao.

Hồ Thanh Thanh nghe tên Đại Ma kia nói rằng là nàng cướp gốc Thần Nguyên Thảo của ba người bọn hắn thì lập tức giận dữ, Hồ Thanh Thanh nói:

- Hừ, gốc Thần Nguyên Thảo này rõ ràng là ta tìm thấy trước, các ngươi ba người đến sau liền muốn cướp gốc Thần Nguyên Thảo này của ta. Từ khi nào lại biến thành là ta cướp của các ngươi. Nếu như các ngươi dám động thủ đối với ta, vậy người của Hồ tộc bọn ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.

Tên Đại Ma kia ngược lại coi như không có nghe thấy lời của Hồ Thanh Thanh nói, đối với hắn Hồ Thanh Thanh này chính là một cái người chết, hắn còn không có thèm để mắt đến. Đắc tội với Hồ tộc thì đã sao, bọn hắn ở Ma Vực còn không có sợ mấy cái Cổ Vực. Người mà tên Đại Ma quan tâm nhất vào lúc này cũng chỉ có thiếu niên vác thanh đao màu đen sau lưng ở trước mặt này, theo như hắn thấy thiếu niên này ít nhất cũng phải là Nguyên Anh tầng ba trở nên, nếu không một cước kia cũng khó mà đạp gãy chân của Hồ Thanh Thanh. Đại Ma lại nhìn Vô Danh rồi nói:

- Ta không cần biết ngươi và ả có cái gì sổ sách cần tính toán, ta chỉ cần biết gốc Thần Nguyên Thảo kia là của ba người bọn ta. Chúng ta chỉ cần lấy được đồ vật của mình thì liền lập tức rời đi, sẽ không ảnh hưởng ngươi tính sổ sách với nàng.

Vô Danh ở giữa nghe hai bên nói cũng có chút choáng váng, bọn người này thật sự rất là phách lối. Hắn nghe Hồ Thanh Thanh kia nói là người của Hồ tộc, hắn cũng không biết Hồ Tộc là cái gì, và cũng không biết rốt cục Tam Ma là cái dạng gì. Vô Danh hắn chỉ cần biết một điều, nữ tử kêu Hồ Thanh Thanh kia là hôm nay hắn cần phải xử lý, mấy thứ khác hắn không quan tâm. Vô Danh cười cười nhìn tên Đại Ma kia nói:

- Ngươi nói chuyện thật buồn cười, khi nào gốc Thần Nguyên Thảo kia là của ngươi rồi. Nàng ta nói Thần Nguyên Thảo là của nàng ta, mà đó lại là đồ vật dùng để hướng về phía ta xin lỗi, vậy cho nên gốc Thần Nguyên Thảo này chính là của ta. Đối với mấy người các ngươi có cái rắm quan hệ.

Tên Đại Ma nghe vậy thì sắc mặt lập tức hạ xuống, hắn lạnh lùng nói:

- Vậy tức là ngươi vẫn muốn nhúng tay vào chuyện này. Ta cũng là nhắc nhở ngươi trước, chọc vào Tam Ma bọn ta còn chưa có người nào còn sống cho đến bây giờ.

Vô Danh quả thực là không có quan tâm mấy tên này nói nhảm, hắn ngược lại cười ha ha nói:

- Ha ha, Tam Ma rốt cuộc là cái rắm gì, lão tử thật còn chưa có nghe qua. Ngươi muốn đe dọa ta, ta thế nhưng còn không có sợ, ta duy nhất không sợ chính là đe dọa.

Hồ Thanh Thanh càng nghe càng mừng, chỉ cần đám người này đánh nhau thì có khi không cần nàng phải giao ra Thần Nguyên Thảo làm gì, đến lúc đó chỉ cần chạy trốn thật nhanh liền tốt rồi. Hồ Thanh Thanh lúc này trong lòng thầm cầu nguyện đám người này hay là đừng có để ý đến nàng, chỉ cần hai bọn chúng lao vào tàn sát lẫn nhau liền tốt.

Ba tên Tam Ma kia nghe vậy ngược lại rất là tức giận, bọn chúng hung danh hiển hách rất nhiều người biết, thế mà tên tiểu tử trước mặt này lại nói chưa có nghe qua, đây chẳng phải là đánh mặt của bọn chúng hay sao. Tên Đại Ma giận dữ nói:

- Được, nếu ngươi nhất quyết muốn nhúng tay vào chuyện này, vậy cũng đừng trách bọn ta không nhắc nhở trước, ngươi sớm muộn cũng phải chết, mà còn chết không toàn thây. Chúng ta đi.

Tên Đại Ma này ngược lại là rất vui tính, câu đầu còn muốn đe dọa Vô Danh, câu sau vừa nói liền muốn dẫn hai người còn lại rời đi. Đại Ma này cũng không phải là kẻ nào ngu dốt, bọn chúng có thể sống tới hôm nay thì quả thực cũng có chút bản sự, lúc đầu khi nhìn thấy Vô Danh đạp ra một cước kia bọn chúng liền biết Thần Nguyên Thảo hay là còn không có lấy được, nếu như cứng rắn mà nói rất có thể liền sẽ bị ăn một cái thua thiệt. Cho nên sau khi nói mấy câu hắn liền dứt khoát rời đi, ba người bọn hắn không thể giết được người này, nhưng đợi bọn chúng gọi thêm người thì chưa chắc đã không ăn được.

Vô Danh và Hồ Thanh Thanh đồng thời bị lời nói của tên Đại Ma này làm cho kinh trụ. Ba tên này lúc đầu hổ hổ báo báo, bây giờ không có đe dọa được Vô Danh hắn thì liền lập tức đi luôn, quả thực là rất vui tính. Hồ Thanh Thanh thì ngược lại là khuân mặt méo xệch, nếu như trong kịch bản thì đáng lẽ bốn tên này phải động thủ mới đúng, nhưng sao bây giờ chưa đánh đã chạy rồi. Nếu như ba tên này quả thực chạy đi thì tính mạng của nàng hôm nay liền khó giữ, Hồ Thanh Thanh lúc này ánh mắt liền dừng lại ở trên người của Vô Danh, nàng chỉ mong hắn đừng có để cho ba tên kia rời đi.

Không ngoài Vô Danh và Hồ Thanh Thanh, hai tên Nhị Ma và Tam Ma cũng đồng thời bị lời nói của Đại Ma làm cho kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Đại Ma của bọn chúng đe dọa đối phương xong không có giết chết đối phương đi, đây quả thực là một cái ngoại lệ trước đây chưa từng có a. Tên Nhị Ma nhìn Đại Ma một cách khó hiểu nói:

- Đại Ma, sao huynh không giết hắn, chẳng lẽ muốn để hắn cầm đi Thần Nguyên Thảo như vậy sao.

Tên Đại Ma ngược lại không có trả lời, hắn lập tức quay người rời đi. Hai tên Nhị Ma và Tam Ma cũng chỉ có thể khó hiểu nhìn nhau sau đó cùng theo tên Đại Ma kia đi khỏi chỗ này.

Vô Danh ngược lại cũng không có đi ngăn cản ba tên kia rời đi, hắn muốn chính là ba tên này đi gọi thêm người tới đến tính sổ với hắn, đến lúc đó hắn liền có nhiều hơn mấy cái nhẫn trữ vật. Phải biết rằng trong chiến trường cổ này đồ tốt rất nhiều, mấy tên có thực lực Nguyên Anh chắc chắn là cướp đoạt được rất nhiều đồ tốt.

Thấy ba tên kia đã đi rồi, Vô Danh lúc này mới quay sang lạnh lùng nhìn Hồ Thanh Thanh một cái. Hồ Thanh Thanh vừa nhìn thấy ánh mắt của Vô Danh thì thầm kêu xong đời, nàng hôm nay chẳng lẽ muốn chết ở đây hay sao. Hồ Thanh Thanh khuân mặt cầu xin hướng Vô Danh nói:

- Đạo hữu, mong đạo hữu nể mặt ta là người của Hồ tộc mà tha cho ta lần này. Chỉ cần đạo hữu không tính toán, ta lập tức hướng đạo hữu bồi thường đầy đủ.

Hồ Thanh Thanh bây giờ cảm giác rất là bất lực, nàng thân là người của Hồ tộc vậy mà đem danh tự Hồ tộc ra ngược lại không có kẻ nào sợ nàng Hồ tộc. Hồ tộc nằm trong tám đại Cổ Tộc, uy danh cực kỳ hiển hách, thế mà đem ra còn có người không để ý, nàng cũng là không biết phải nói làm sao. Nếu không phải là nàng đã rơi vào bước đường cùng, vậy nàng cũng không muốn đen cái tên Hồ tộc ra để cầu xin.