Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh

Quyển 2 - Chương 49




Trên mặt nước trong tựa mặt gương ấy còn xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên. Kháp Na đứng ngay phía sau tôi, nhìn tôi đăm đắm, tôi cảm nhận được niềm hân hoan ngập tràn trong đôi mắt ấy. Ánh mặt trời nhảy múa trên mặt nước làm nổi bật khung cảnh đẹp như thơ; chàng trai khôi ngô, tuấn tú và cô gái xinh đẹp tuyệt trần, dưới bầu trời xanh trong, họ như những bông hoa cánh bướm khoe sắc rực rỡ, phô bày vẻ đẹp diệu kỳ giữa chốn nhân gian!

Tôi ngồi xuống, chạm vào bóng dáng yêu kiều tuyệt đẹp dưới mặt nước, từng lớp sóng lăn tăn, dập dờn êm ái. Tôi kinh ngạc quay lại nhìn Kháp Na, ấp úng:

- Đây... đây là tôi ư?

Nụ cười rạng rỡ nở trên môi Kháp Na:

- Đúng vậy, em là tiên nữ giáng trần.

Đúng là rất đẹp, nhưng tôi vẫn cúi đầu buồn bã:

- Vì sao tôi lại kỳ quái thế này?

Kháp Na ngạc nhiên:

- Sao lại kỳ quái?

- Loài người các cậu đều có đôi mắt và mái tóc màu đen kia mà, vì sao mắt và tóc tôi lại màu lam thế này? Còn nữa... – Tôi bước đi vài bước, rồi chỉ vào chân trái của mình, nức nở. – Chân của tôi...

Vết thương do bị sập bẫy thợ săn năm xưa khiến tôi không thể đi lại bình thường được. Nào ngờ, sau khi biến thành người, thương tật ấy vẫn không chịu buông tha tôi.

- Tiểu Lam à, mái tóc và đôi mắt màu lam của em đẹp mê hồn, tóc đen, mắt đen sao có thể bì được! Và em đừng bận tâm về thương tật ấy, đó chỉ là chút dị tật nhỏ thôi.

Gương mặt Kháp Na vẫn đỏ như mặt trời về chiều, cậu ấy nuốt nước bọt, “quả táo” liên tục trồi lên trồi xuống trên chiếc cổ dài tuyệt đẹp, giọng nói run run:

- Em là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.

Tôi quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt như vực nước sâu hun hút của cậu ấy, những gợn sống lăn tăn trong đôi mắt ấy khiến người khác say lòng. Ánh dương lấp lánh chiếu rọi muôn nơi, phủ lên gương mặt hao gầy của cậu ấy những vệt sáng đẫm ánh vàng.

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi bỗng đập rất mạnh. Tôi lờ mờ nhận thấy ánh mắt ấy không giống ánh mắt cậu ấy nhìn tôi khi tôi còn là hồ ly, nhưng vì mới làm người được một ngày nên tôi ngốc nghếch đến mức chỉ cảm thấy lạ lùng và ngại ngùng. Phải nhiều năm sau, tôi mới hiểu ánh mắt ấy chứa đựng điều gì.

Khi ấy, trong đầu tôi chỉ quẩn quanh duy nhất một ý nghĩ, và tôi đã chia sẻ nó với Kháp Na bằng sự lúng túng khi đặt câu hỏi:

- Theo cậu, nếu Lâu Cát nhìn thấy tôi thế này, liệu cậu ấy... cậu ấy... có... có...

Ánh mắt của Kháp Na bỗng sẫm lại, tay nắm chặt. Lúc sau, cậu ấy mới ngẩng lên nhìn tôi đăm đắm, giọng nói như nghẹn lại:

- Có chứ! Em xinh đẹp nhường này, người đàn ông nào trên đời không động lòng cho được? Huống hồ đại ca và em đã ở bên nhau ngần ấy năm, huynh ấy đâu phải người lòng dạ sắt đá, huynh ấy chắc chắn sẽ...

Cậu ấy bỗng ngừng lại, quay mặt đi, kìm lại hơi thở gấp gáp, sau đó nở nụ cười thật tươi, chìa tay về phía tôi:

- Bây giờ ta sẽ dạy em cưỡi ngựa.

Hương hoa ngào ngạt tỏa lan trong không gian, cảm giác vô cùng dễ chịu. Dưới ánh hoàng hôn, chàng trai cao lớn dắt ngựa đi trước, tôi ngồi vắt vẻo trên yên ngựa, hoa cánh bướm dập dờn trong gió, dòng suối róc rách giữa đại ngàn, ánh nắng lấp lánh dát vàng trên mặt nước, cảnh sắc như thơ như họa, như chốn tiên cảnh. Tôi đã lưu giữ trong tim mình hình ảnh mỹ lệ ấy như người ta cất giữ một bức tranh thủy mặc tuyệt tác trong ống quyển. Đêm khuya thanh vắng, tôi lại nhẹ nhàng mở nắp ống quyền, trải rộng bức họa, mê mải thưởng lãm, nụ cười phơi phới của Kháp Na sống động đến ngây ngất.

- Khabi!

Tôi thấy Khabi không đem theo bất cứ người hầu nào bên mình, đang độc bộ trên con đường mòn dẫn đến nơi hẹn gặp bí mật của chúng tôi. Xem ra cô ấy đã nhận được tín hiệu của tôi nên mới đến đây.

Vì chiến cuộc với Nam Tống không thuận lợi nên Mông Kha Hãn buộc phải khôi phục binh quyền cho Hốt Tất Liệt, đồng thời trao trả “con tin” Khabi và Chân Kim. Hốt Tất Liệt đoán định cuộc chiến lần này sẽ gặp nhiều khó khăn nên lúc xuất chinh đã không đưa Khabi và Bát Tư Ba đi theo mà để họ ở lại phủ Khai Bình.

Tôi ra khỏi chỗ nấp, chầm chậm cất bước đi về phía cô ấy. Khabi nhìn thấy tôi trong hình dáng con người, không khỏi kinh ngạc, sững sờ. Tôi ngượng ngùng cất tiếng gọi:

- Khabi, là tôi, Tiểu Lam đây.

Cuối cùng Khabi cũng tỉnh táo trở lại, thốt lên:

- Là cô thật ư? Tiểu Lam, cô hóa thành người rồi? Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi ư?

Tôi sung sướng, hãnh diện, nhe răng cười khoái chí.

Nhưng Khabi lại làm vẻ mặt nghiêm trọng, quan sát tôi từ trên xuống dưới, rất tỉ mỉ:

- Hãy nói thật đi, có phải cô đã sử dụng tà thuật để khôi phục linh khí không?

Tôi sợ hết hồn, lắc đầu quầy quậy, biện bạch:

- Không đâu, ngày nào tôi cũng ra sức tu luyện, quên ăn quên ngủ, cô biết mà!

Nhưng cô ấy chừng như vẫn không tin, tôi nói thêm:

- Còn nữa, tôi tìm thấy một đóa tuyết liên ngàn năm tuổi rất quý hiếm trên núi cao, sau khi ăn thì tinh lực của tôi đã tăng lên rất nhiều.

- Chả trách.

Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu gật đầu, giơ tay ra chạm khẽ vào má tôi, nụ cười khiên cưỡng, không thôi xuýt xoa:

- Ôi, làn da này, vóc dáng này, còn cả ngũ quan tuyệt mỹ này nữa. Quả không hổ là hồ ly thuần chủng, làm sao loài hồ ly tạp chủng là ta đây có thể so sánh được! Vốn biết rằng cô sẽ là một tuyệt sắc giai nhân, không ngờ cô xinh đẹp đến mức khiến ta cũng phải sinh lòng đố kỵ.

Trong mắt tôi, Khabi là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, nên được cô ấy tán dương như vậy, dù có hơi ngượng ngùng, tôi cũng không sao che giấu nổi sự đắc ý. Thế nhưng bản tính cay nghiệt của Khabi không bao giờ cho phép tôi được vui lâu:

- Tóc xanh, mắt xanh tuy rất đẹp, rất độc đáo nhưng người bình thường khó mà chấp nhận được. Tốt nhất là đừng bao giờ để người lạ thấy được bộ dạng này của cô. Bằng không, rất có thể họ sẽ gán cho cô tội danh yêu quái và đánh chết cô đấy.

Tôi thở dài não nề, sao cô ấy lúc nào cũng biết cách làm cho tôi mất hứng nhỉ? Tôi mân mê mái tóc dài màu lam của mình, than thở:

- Tôi không biết cách hóa phép để che giấu mái tóc và đôi mắt màu xanh.

Lạ quá, cô ấy không tiếp tục xát muối vào tim gan tôi nữa mà quay ra an ủi:

- Đừng nóng vội, có câu “dục tốc bất đạt”[4]. Việc gỡ bỏ bùa chú mà ngài Ban Trí Đạt yểm trên người cô đã khiến cô mất rất nhiều sức lực, cô lại hao tốn không ít linh khí khi giúp Bát Tư Ba. Cô vừa mới hóa thành người, đừng tiêu tốn sức lực nữa, nếu không sẽ bị phản ứng ngược đấy.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ===

[4] Nghĩa là: nóng vội sẽ hỏng chuyện. (DG)