Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me)

Chương 13




Phần 1

Bà Chamot đã tỏ ra xa xỉ trong việc chuẩn bị cho đêm tân hôn. Khăn quàng của Lisette sực nức mùi tinh dầu hoa hồng, và có cả túi đựng cánh hoa khô ướp hương liệu để dưới chiếc gối viền đăng ten. Greg thắp ngọn đèn dầu trên chiếc bàn trang điểm bằng gỗ đào hoa tâm. Họ không còn nhiều thời gian nhưng chàng không muốn hối thúc nàng. Thà đừng có đêm nay còn hơn để nàng có cảm giác bị ép buộc.

Nàng đứng ở giữa phòng, tim đập nhanh và nhẹ bỗng khi Greg bắt đầu cởi chiếc áo khoác. Chàng bước lại cửa sổ và kéo tấm màn che khuất vầng trăng đang nhô lên.

Nàng có thể nhận thấy rõ thân thể chàng với những bắp thịt cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi. Dáng dấp cao lớn vẫn không mất đi vẻ duyên dáng nhẹ nhàng khi di chuyển.

- Anh mở nút áo giúp em nhé! – Nàng ngập ngừng nói khi Greg rời khỏi cửa sổ. Những chiếc nút áo nhỏ xíu bọc lụa chạy suốt từ cổ áo đến thắt lưng nàng.

Greg chầm chậm bước ngang phòng đến bên nàng, hơi thở chàng nghẹn lại trong cổ. Nàng nói rằng chuyện đó không có gì đáng ngại, chàng không cần phải kiềm giữ cơn sóng tình đang dâng lên trong từng mạch máu, nàng luôn sẵn sàng như chàng đã sẵn sàng với nàng. Tay chàng chạm vào vai nàng và một cơn run rẩy lướt qua người nàng.

- Anh yêu em! – Giọng chàng khàn đi – Em là người đẹp nhất trong đời anh.

Nàng ngước lên nhìn chàng, đôi mắt long lanh dưới làn mi sậm. Nàng không thể nói “em yêu anh” như nàng đã từng nói với Dieter. Nhưng nàng biết rồi mình sẽ yêu chàng, tình yêu sẽ lại bừng dậy trong nàng và đâm chồi nẩy lộc. Nàng biết rằng mình có thể làm đẹp lòng chàng, có thể bày tỏ sự biết ơn chàng đã kiên nhẫn chờ đợi, đã cảm thông cho nàng, và sẵn sàng dành cho nàng một tình yêu dạt dào chan chứa.

Nàng chầm chậm đưa tay lên tóc tháo bỏ những chiếc kẹp để dòng tóc huyền của nàng phủ xuống bờ vai, trán gợn lung linh trên lưng bàn tay chàng. Chàng luồn tay vào mớ tóc dịu mềm như tơ ấy, áp lên môi, mắt chàng nóng rực, chàng xoay nàng lại và bắt đầu đưa tay cởi từng chiếc nút lụa nhỏ xíu trên áo nàng. Nàng chính là cô công chúa trong truyện thần tiên tuổi nhỏ của chàng. Huyền bí, thẳm sâu và hấp dẫn không nguôi. Khi họ cùng nhau vươn tới đỉnh cao của niềm hoan lạc, chàng nghe nàng kêu tên chàng. Chàng cảm thấy đắc thắng vô bờ. Chàng tự cảm thấy mình đã hoàn toàn chiếm hữu được nàng. Không cần biết trước đây nàng yêu ai, hiện tại nàng là của chàng trong phút giây này và sẽ thuộc về chàng mãi mãi. Vợ của chàng, tình yêu của chàng.

Không còn thì giờ để họ nằm ngủ trong tay nhau. Qua không gian tĩnh mịch của con đường tối tăm ngoài kia đã văng vẳng tiếng xe Jeep tiến đến gần ngôi nhà tranh.

Chàng ôm chầm lấy nàng, biết rằng trong vài giây phút nữa chàng sẽ lên đường về trại, và trước lúc bình minh, chàng phải đưa quân về Nam tiến đến khu Torigin đang bị quân Đức chiếm đóng.

- Anh phải đi đây, em yêu! – Đôi mắt sẫm màu rượu của chàng ánh niềm nuối tiếc – Có thể phải vài tuần, có khi là vài tháng anh mới trở về được, nhưng anh sẽ về, anh hứa với em.

Nàng sợ hãi ôm chặt lấy chàng. Dieter chết rồi, Luke Brandon chết rồi. Nàng đã mất đi đứa con, mất ngôi nhà. Nàng không thể chịu nổi khi nghĩ rằng rồi Greg cũng có thể không còn quay về được với nàng.

- Cẩn thận nhé anh! – Nàng hấp tấp nói khi chàng gỡ vòng tay nàng ra.

- Em đừng lo! – Chàng mỉm cười tự tin – Anh sẽ rất cẩn thận.

Chiếc xe Jeep thắng lại bên ngoài túp nhà. Chàng miễn cưỡng vùng dậy khỏi giường tiến đến cửa sổ để ra dấu cho người tài xế là chàng đang sửa soạn đi đây.

- Vào giờ này sang năm mọi chuyện đều qua hết. – Chàng nói nhanh khi đang mặc quần áo vào – Khoảng tháng 7 năm 45 em đã ở Caliphornia rồi, và em sẽ biểu diễn giọng ca Pháp của em.

Nàng ngồi trên giường, tóc tung xoã trên vai, mắt mở tròn. Caliphornia. Nàng có khi nào nghĩ về nơi ấy. Giờ đây khi nghĩ đến nàng cảm thấy những cảm xúc xung đột đến khó thở.

Nụ cười sống động của chàng lại tươi nở:

- Em sẽ yêu thích nơi ấy. – Chàng trấn an nàng – Mặt trời, biển cả.

Không còn nhớ gì nữa hết.

Những ngón tay nàng siết chặt khăn trải giường. Không còn nhớ gì hết sao, không còn Valmy. Không còn bầu trời đẫm mưa trên những khu rừng sồi. Không còn những cánh đồng bắp, những khu vườn táo.

Người tài xế chờ đợi bắt đầu sốt ruột rú động cơ xe ầm lên. Greg với lấy áo khoác và nón. Nàng nhảy ra khỏi giường và chàng ôm nàng vào lòng.

- Ôi Chúa ơi, anh yêu em biết chừng nào! – Rồi chàng siết chặt lấy môi nàng.

Ngoài đường, người tài xế bắt đầu ấn còi xe inh ỏi.

Greg buông nàng ra.

- Anh sẽ về. – Chàng kêu lên dữ dội – Em chờ anh về nhé.

- Em sẽ chờ, em hứa với anh. – Giọng nàng nghẹn đi trong cổ.

Chàng siết nàng vào lòng lần cuối, rồi vội vã chạy xuống các bậc thang hẹp dẫn ra đường, phóng vào xe, không dám nhìn lại phía sau khi động cơ xe nổ ầm ĩ, lao về phía chiếc cầu và vùng quê tối đen trước mặt.

Nàng đứng lặng thật lâu bên cửa sổ, nhìn trân trối những mái nhà loáng ánh trăng của Sainte – Marie – des – Ponts, cố giữ lại trong trí hình ảnh của chàng. Chàng biết đâu có thể tiếp tục tiến bước sau trận Torigin. Khi quân Đức phòng thủ tại miền Tây Normandy bị tiêu diệt, một số lực lượng Mỹ sẽ tiến về phía Nam vào vùng Brihan, số khác tản qua miền Tây để buộc quân Đức phải rút ngang sông Seine. Nàng không biết Greg sẽ tiếp tục chiến đấu về hướng nào. Nàng cũng không biết được khi nào có thể bắt đầu hy vọng chàng sẽ trở lại.

Nàng không ngủ lại được. Khi tia nắng đầu tiên hiện lên nền trời đêm, nàng thay lại váy đầm và áo len, mang đôi giày thấp gót, cẩn thận vuốt lại phẳng phiu mặt giường rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.

Con đường đá sỏi vắng vẻ im lìm. Khi đến gần cầu, nàng nghe tiếng gà gáy và tiếng những xô vắt sữa xủng xoảng. Bãi cỏ ven sông dưới chân cầu ướt đẫm sương. Hoa cúc vạn thọ và hoa mao lương trĩu trên cành vẫn còn khép cánh vàng.

Nàng bước lên con đường hẹp viền hai bụi cây cao, tiến về khu rừng sồi. Nàng còn phải làm mọi việc, phải đến viếng một nơi trước khi bước vào cuộc đời mới của bà Greg Dering.

Hàng cây mỏng dần đi và bóng ngôi nhà nàng hiện dần ra, hoang vắng, ảm đạm, một vẻ đẹp bị tàn phá. Nàng rẽ vào, những ngọn cỏ dài quẹt vào đôi chân khi nàng tiến bước vào khu nghĩa trang và cây anh đào phía trước.

Một tháng sau, vào tháng Tám, quân Đức vẫn chưa bị đẩy lùi khỏi sông Seine. Tin tức hiếm khi được nghe thấy. Caen đã được chiếm lại, nhưng ở vùng tận phía nam, chung quanh Palaise, cuộc chiến vẫn còn khốc liệt. Lisette cảm thấy khó chịu và mệt mỏi. Đến kỳ kinh nguyệt, nàng nhận thấy rất ít và gần như không có. Nàng biết cha đang lo lắng nhiều về sức khoẻ của nàng, và nếu nàng không chịu làm một việc gì đó để lo cho mình, ông sẽ bắt nàng về Balleroy theo mẹ để có cuộc sống dễ chịu hơn. Miễn cưỡng, nàng phải đi gặp bác sĩ Ange.

Vị bác sĩ, vị đã chúc mừng nàng trong ngày hôn lễ khám bệnh cho nàng và không giấu nổi ngạc nhiên khi thấy nàng có thai. Ông ta tự hỏi không biết cha đứa bé là ai. Chắc chắn không phải là người Mỹ đã trôi dạt vào bờ ngày 6 tháng 6 và là người cô nàng vừa kết hôn tháng rồi. Ít nhất cô ta đã mang thai 12 tuần. Cũng không nên tò mò làm gì, chẳng phải việc của ông. Người Mỹ ấy đâu phải là người lính duy nhất chịu nuôi một đứa bé chẳng phải con mình.

- Cô sẽ hết khó chịu khoảng một tuần nữa.

- Sao bác sĩ biết? – Nàng ngạc nhiên cất lời – Tại sao thế? Cháu bị bệnh gì?

Bác sĩ Ange mân mê cây bút. Ông thoáng ngờ về việc nàng không biết gì về tình trạng của mình. Nàng chỉ muốn cố làm cho ông tin, như nàng đã làm với những người khác, rằng đứa bé chỉ mới vừa tượng hình, khi nó được sinh ra vội vàng sau ngày cưới ít lâu, việc ấy sẽ được giải thích như một trường hợp sinh thiếu tháng. Vị bác sĩ thở dài. Ông tưởng rằng nàng ắt phải tôn trọng kiến thức của ông hơn.

- Cô đang có thai khoảng chừng ba tháng. – Ông nói rõ ràng – Thường thai ít khi hành vào tháng thứ tư trở đi và…

- Không thể được. – Nàng nhìn ông trân trối – Không thể nào như thế…. Cháu vừa có kinh cách đây vài tuần mà…

- Kinh nguyệt, rất ít hơn bình thường, đôi khi vẫn tiếp tục không đều đặn trong suốt thời kỳ mang thai. – Bác sĩ Ange chăm chú nhìn nàng nói tiếp – Đặc biệt khi có những cú sốc lớn về tình cảm.

Nàng đứng bật dậy, tim đập dồn dập, máu dồn lên bừng cả hai tai.

- Chắc bác sĩ đã tính nhầm. – Nàng lạc cả giọng – Có lẽ cháu chỉ mới mang thai vài tuần… mới khoảng một tháng thôi.

Ông lắc đầu, biết rằng mình đã nghĩ quấy cho nàng. Nàng thật sự không biết điều ấy.

- Không nhầm đâu, bà Dering ạ. Đứa bé đã tượng hình từ ba tháng nay rồi. Từ tháng năm.

Nàng bàng hoàng xúc động đứng không nổi nữa. Nàng có thai. Con của Dieter. Đứa bé nàng mong muốn hơn bất cứ điều gì trên đời. Còn nàng thì đã lấy Greg. Chàng sẽ nghĩ rằng nàng cố tình lừa gạt chàng, nàng lấy chàng chỉ vì muốn đứa bé được có cha để mang tên họ.

- Trời ơi! – Nàng thầm kêu lên, tái mặt – Ôi trời ơi!

- Bà Dering! – Bác sĩ Ange kêu lên lo lắng.

Nàng không còn muốn nghe ông nữa. Nàng phải rời khỏi phòng.

Nàng phải có không khí trong lành để suy nghĩ.

- Bốn tuần nữa tôi muốn bà trở lại… – Ông nói chưa dứt câu thì nàng đã vụt đi khỏi.

Nàng đóng sầm cánh cửa lại phía sau. Cú sốc đã qua đi nhường lại cho niềm vui. Nàng vẫn chưa hoàn toàn mất hắn. Nàng sẽ có đứa con của hắn. Một phần của hắn sẽ luôn luôn ở bên nàng. Nhưng còn Greg?

Nàng tựa người vào một phần thân cây giữa làng. Nàng sẽ giải thích cho chàng, kể hết với chàng sự thật. Chàng đã biết về Dieter rồi. Luke Brandon đã kể cho chàng nghe. Chàng thông cảm với nàng, không hỏi han tra vấn, và hứa sẽ giúp nàng biết yêu lại một lần nữa. Nàng cảm thấy gánh nặng lo âu được trút xuống nhẹ nhàng. Luke Brandon đã dự định lấy nàng, dù biết rằng nàng đang có con với Dieter. Chắc chắn Greg, với lòng quảng đại bao dung của chàng, cũng sẽ thông hiểu như vậy.

Cha nàng trân trối nhìn nàng, thảng thốt:

- Một đứa con? Con của Meyer?

- Vâng, ba ơi! – Nàng khẽ đáp, mong làm dịu đi nỗi buồn phiền của ông – Bác sĩ Ange bảo rằng con đã mang thai ít nhất 3 tháng rồi.

- Chúa ơi! – Ông lần tay tìm ghế – Rồi con làm sao khi Dering trở về? Con định nói sao với nó đây?

Mặt nàng nhợt nhạt và cương quyết.

- Con sẽ cho anh ấy biết sự thật. Còn biết nói sao hơn.

Ông ngước mặt nhìn nàng:

- Đám cưới chỉ mới cách đây một tháng. Ba nhớ mẹ có lần kể cho ba nghe rằng vợ của Jean thường xuyên sinh con chỉ sau bảy tháng mang thai.

Mắt nàng rắn lại. Nàng lắc đầu, mắt nhoè đi:

- Không đâu ba ơi! – Nàng đáp, biết chắc ông đã đau đớn sâu thẳm dường nào khi đề nghị với nàng một sự lừa dối như thế – Con thà để anh ấy xa con còn hơn ở bên con và tin vào điều dối trá ấy.

- Có thể nó sẽ… Ôi con ơi… – Giọng ông đã rời rạc hẳn đi – Con của một tên đàn ông khác! Con của một tên người Đức! Con không tưởng tượng được một người đàn ông phải chịu đựng việc ấy như thế nào.

Buồn đau lại dấy lên bóp nát cả tim nàng. Nàng không muốn mất Greg. Nàng đã yêu chàng rồi. Ý nghĩ tương lai sẽ mất chàng làm nàng hoảng sợ.

- Sẽ ổn thôi! – Nàng kêu lên dữ dội, vùng dậy đi pha cà phê – Greg sẽ hiểu. Con biết anh ấy sẽ thông cảm.

Cha nàng lắc đầu không tin tưởng. Nàng sẽ có đứa con của Dieter hoặc một cuộc sống mới ở Mỹ với Greg Dering. Ông không biết làm sao nàng lại có thể đạt được cả hai.

Hai tuần sau, Paris được giải phóng. Cha nàng bật khóc vì sung sướng, quên đi nỗi đau buồn của ông về việc đứa bé sắp chào đời. Không có Champagne nên họ ăn mừng bằng nhiều ly Calvados.

- Người Mỹ muôn năm! – Cha nàng nâng ly kêu lên – Người Canada, người Anh muôn năm! Nước Pháp muôn năm!

Vào đầu tháng 9, Lisette cùng cha đến Balleroy thăm mẹ. Việc đi lại chưa dễ dàng. Ngoài chiếc Citroen cũ kỹ của họ, hiếm thấy xe cộ khác trên đường, ngoài một ít quân xa. Những dấu thập trắng mọc đầy vệ đường. Cánh đồng đầy xác súc vật bị giết trong trận chiến, các mảnh vụn xe tăng cháy rụi vương vãi trong đám cây bụi cỏ.

Mẹ nàng cuống quít khi gặp lại con gái, và bây giờ mới biết chuyện đám cưới của Lisette. Hai cha con thoả thuận với nhau không nhắc gì đến chuyện đứa bé cả. Có đủ thời gian để chờ Greg trở về và khi đó hãy để tương lai trả lời.

Khoảng tháng 10, bụng nàng đã to lên không còn che dấu nổi. Bà Chamot và bà Bridet chúc mừng nàng, và không tỏ vẻ gì ngạc nhiên về tình trạng của nàng. Chỉ có bà Pichon nhìn nàng ngờ vực. Bà đã là bà mụ của hơn năm trăm đứa trẻ rồi. Cũng như bác sĩ Ange, bà biết rất rõ rằng đứa bé sắp sinh không phải được tạo hình trong đêm tân hôn của Lisette. Người Mỹ chỉ mới đáp xuống đây vào ngày sáu tháng Sáu. Bà Pichon mím môi. Đứa con của Dering hẳn nhiên đã được tạo ra trước ngày viên thiếu tá đặt chân lên đất Pháp. Việc này thật lạ lùng khó hiểu, tuy nhiên vì thương Lisette, bà giữ kín tất cả những ý nghĩ chỉ riêng mình biết.

Tháng 11, Lisette nhận được một thư của Greg. Tiểu đoàn của chàng đang tấn công quân Đức ở mạn Nam Aachen. Tháng 12, chàng vào Ardennes, đánh một trận đẫm máu chống lại các sư đoàn thiết giáp trong vùng rừng sâu.

Đời sống tại thị trấn Sainte – Marie – des – Ponts đã trở lại bình thường. Vẫn còn bóng dáng những người lính, nhưng họ là lính Mỹ. Họ đi tuần tra các trục lộ, canh gác cầu ở khu vực đường sắt và tiếp tục tải lương thực cùng thiết bị từ các vùng bờ biển lên đất liền.

Lisette đến bác sĩ Ange mỗi tháng một lần. Đứa bé theo dự tính sẽ ra đời vào đầu tháng 2. Bác sĩ Ange vẫn ngấm ngầm tự suy đoán về cha của đứa bé. Ông chưa bao giờ nhìn thấy nàng bè bạn với đám trai làng, ngoại trừ Paul Gilles, và chàng thanh nhiên Gilles ấy đã bị bắn chết quá sớm, không thể kết luận là cha của đứa bé được. Việc này thật khó hiểu, nhưng bệnh nhân của ông không tỏ vẻ gì muốn giãy bày cùng ông. Cô ta khoẻ mạnh, sung sướng, và trông chờ chồng trở lại. Dù rất đỗi hoang mang, đó cũng không hẳn là điều ông lo lắng. Ông chỉ lo cho việc sinh nở của nàng. Xương này rất nhỏ, và xương chậu lại hẹp nên ông dự đoán nàng sẽ gặp khó khăn.

Cuộc chiến ở Ardennes tiếp diễn suốt tháng giêng. Các đơn vị quân đoàn thứ nhất của Mỹ và quân đoàn của Anh tiến quân chậm chạp vì địa thế khó khăn và thời tiết lại khắc nghiệt.

- Theo thông báo, các đơn vị quân Pháp tự do tiến vào đón quân ở Alsace. – Cha nàng cho biết khi họ đang ngồi trong gian phòng ấm áp bên ngọn lửa cháy đỏ – De Gaulle kiên quyết Pháp sẽ rút khỏi vòng chiến trong niềm kiêu hãnh.

Có tiếng xe vẳng lại từ xa, rồi rõ dần, xe đang chạy nhanh đến Valmy.

Nàng đứng bật dậy, mắt mở to:

- Xe hơi, ba ơi!

- Xe Jeep đấy! – Ông cũng vội vàng bước đến cửa sổ để nhìn ra khoảng sân mờ tối.

Nàng từ trong phòng chạy xuống các bậc thang trắng, tim đập dồn dập. Greg về rồi Không còn ai khác hơn đến thăm họ bằng xe quân đội. Có lẽ tin tức về cuộc chiến tranh đang tiếp diễn ở Ardennes đều sai lạc. Có lẽ người Đức đã rút quân toàn bộ. Nàng chạy băng qua chuồng ngựa trắng để ra sân, tuy đứa bé trong bụng phần nào làm trở ngại bước chân nàng.

Chiếc xe Jeep rẽ vào vòm cổng lát đá, và nàng biết ngay không phải là Greg. Lòng nàng trĩu xuống vì thất vọng, mắt buốt cay. Nàng đã tin chắc đó là Greg, những tưởng rằng thời gian chờ đợi của nàng đã hết.

Nàng sững sờ nhìn trân trối:

- Anh mơ cuộc hôi ngộ này đã bao tháng nay. Ít ra em cũng phải tỏ vẻ vui mừng khi gặp lại anh chứ! – Luke Brandon nói, một lọn tóc sẫm màu lòa xoà trước trán, một nụ cười tươi nở khi anh tiến về phía nàng.

- Luke! Em không tin được! Mọi người nghĩ là anh đã chết rồi! Ôi! Luke, Luke ơi!

Trong bóng tối, nàng lao về phía anh. Đôi tay anh ôm choàng lấy nàng và trước khi nàng có thể quay đi tránh đầu Luke, anh đã kịp trao nàng một nụ hôn say đắm.

- Anh tưởng rằng anh không về kịp để ban một cái tên hợp pháp cho đứa bé ra đời. – Giọng Luke đặc lại – Em đổi ý rồi phải không, Lisette? Em đã không còn nhất định sẽ tự giải quyết lấy nữa chứ?

Nàng từ từ buông tay rời khỏi anh. Trời tối quá nên anh không nhìn thấy ánh mắt nàng.

- Anh vẫn muốn cưới em, Lisette ạ. Không phải vì lời hứa với Meyer, nhưng chính vì…

Nàng không để anh nói tiếp. Nàng đưa bàn tay lên, và chiếc nhẫn to quá khổ mờ mờ lấp lánh.

Anh sững nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn nàng.

- Anh không hiểu gì hết? – Luke lúng túng – Em muốn nói gì đây?

- Em đã lập gia đình rồi, Luke! – Nàng nhẹ nhàng đáp – Em đã kết hôn được 4 tháng.

Luke sững sờ:

- Anh không tin! Em không thể… – Luke hoài nghi – Bốn tháng rồi sao?

Nàng gật đầu, bao giờ nghĩ về lời cầu hôn của anh, nàng đều cho rằng chẳng qua anh muốn làm tròn lời hứa với Dieter, vì trách nhiệm về tội lỗi trước cái chết anh đã gây ra. Giờ đây, lần đầu tiên, nàng nhận biết một điều sâu thẳm hơn, là anh thực tình muốn kết hôn với nàng, không kể đến Dieter và cơn ác mộng đã xảy ra tại Valmy.

- Em đã kết hôn với thiếu tá Dering vào cuối tháng 7. – Nàng lúng túng nói.

- Chúa ơi! – Anh khẽ rùng mình, gắt giọng tiếp – Em đã không bỏ phí thời gian đấy nhỉ! Anh nghĩ em vẫn còn bị chấn động nỗi đau về Meyer. Anh nhớ em từng nói mình sẽ không bao giờ yêu thêm một lần nữa mà, yêu như em đã yêu anh ấy.

Nàng không nao núng trước những lời cay đắng của Luke. Đôi mắt huyền rực sáng của nàng chậm rãi nhìn vào mắt anh.

- Quả là em đã nói như thế, và đúng thật là vậy. Nhưng em vừa khám phá ra rằng không hẳn chỉ có một lối duy nhất để yêu.

- Và em đã yêu Dering? – Đôi mắt anh là hai hố sâu trên khuôn mặt trắng bệch.

Nàng đứng im một lúc, lặng nhớ lại mình đã cảm thấy thế nào khi ngỡ rằng chàng đang lái chiếc xe Jeep trở về cùng nàng.

- Vâng! – Nàng nói – Em đã yêu Dering.

Luke vén lọn tóc đen óng ra khỏi trán:

- Thế còn Meyer thì sao? Dering có biết gì về anh ấy không?

Phải mất một lúc lâu Lisette mới thốt nên lời, cổ nghẹn lại và môi khô khốc.

- Rồi. Anh đã kể cho anh ấy nghe mà, Luke!

Anh sửng sốt nhìn nàng, và trước khi anh trả lời, nàng hiểu đã có một sự lầm lẫn lớn xảy ra.

- Anh chưa bao giờ hé một lời nào về Meyer với bất cứ ai. Tại sao em lại có ý nghĩ là anh đã kể cho Dering nghe về anh ấy chứ?

Dường như lồng ngực nàng đã mất hết hơi, Lisette cảm thấy ngạt thở.

- Anh ấy bảo rằng đã biết về việc em sắp kết hôn. Chính anh đã nói với anh ấy thế.

Cơn giận tan đi trong anh. Trông nàng xinh đẹp và yếu đuối quá. Giọng Luke khản lại:

- Anh đã bảo với anh ấy rằng anh định lấy em đấy, Lisette ạ. Anh chưa hề nói chuyện với anh ấy về Dieter Meyer.

Khoảng sân bây giờ đã tối hẳn. Gió đêm tháng hai thổi lạnh buốt. Nàng khẽ rùng mình và anh đưa tay ấp ủ bờ vai nàng.

- Anh ấy có biết gì về đứa bé không? – Luke hỏi.

Nàng im lặng lắc đầu. Lisette những tưởng chàng đã biết chuyện Dieter và đã thông cảm cho tình yêu của nàng đối với một người Đức. Trong khi ấy chàng lại tin rằng nàng muốn nói đến Luke Brandon khi nàng bảo mình đã từng yêu và người nàng yêu đã chết. Chẳng chắc gì Greg đã dễ dàng thông cảm cho nàng cũng như không hề hỏi han thắc mắc. Hơi lạnh dường như lan vào tận xương tuỷ khiến Lisette thoáng rùng mình. Luke vòng tay ôm chặt nàng.

- Anh lại bị thương khi trốn thoát khỏi lâu đài, Lisette ạ. Anh phải nằm viện mất mấy tháng. Đối với anh chiến tranh như thể đã chấm dứt. Anh muốn ở lại Valmy ít lâu, cho đến ngày em sinh nở hoặc đến lúc Dering trở về.

- Anh tốt quá! – Giọng nàng rời rạc, không dám nghĩ đến việc phải trả giá cho sự lầm lẫn như thế nào, và Greg sẽ phản ứng ra sao khi chàng biết sự thật. Nàng thở dài, Luke đã không còn giận nàng. Anh đã ngỏ ý ban cho nàng tình bạn và sự che chở. Nàng gượng cười – Vào gặp ba em đi. Ông đã nghe nói về anh nhiều lắm đấy. Chắc ông sẽ không tin được khi em kể cho ông nghe anh đã vượt thoát khỏi quân Đức.

- Luke Brandon đây, ba ơi! – Nàng giới thiệu hai người với nhau – Anh ấy chưa chết, anh ấy đến đây rồi. Kỳ diệu chưa?

- Anh bạn trẻ, tuyệt quá! Vào đây đi. Tôi e rằng không có Champagne, nhưng còn mấy thùng Calvados đầy ắp đây.

Tuần đầu tiên của tháng hai, Luke lái chiếc Citroen đưa nàng đi Bayeux, chiếc xe Jeep mượn tạm được trả lại doanh trại. Theo dự tính, còn vài ngày nữa đứa bé sẽ chào đời vì thế nàng muốn sắm sửa đủ thứ cần dùng đến cuối tháng. Khi đến gần chợ, họ trông thấy từ một căn nhà gần đó, một cô gái trạc tuổi nàng đang bị hành hung và lôi ra đường. Đám đông la hét:

- Quân tiếp tay với giặc! Đồ phản bội!

Trong vài giây, đường phố trước đó vắng vẻ giờ đã nghẹt đầy người. Luke cố kéo Lisette đi khỏi nhưng đã quá muộn. Họ bị vây trong đám đông cuồng nộ la hét.

- Trời ơi! – Lisette kêu lên kinh hãi khi thấy cô gái khóc nức nở bị mọi người tru tréo phỉ nhổ vào – Bảo họ dừng lại đi, Luke! Bảo họ dừng lại.

Luke biết không thể làm gì được, anh chỉ có thể kéo tay nàng ra khỏi đám đông trước khi sự hoảng loạn bắt đầu.

- Thằng nhân tình mọi rợ của mày bây giờ ở đâu? – Một người đàn ông mặc đồ kẻ sọc hét lên và ném cà chua thối vào ngay gương mặt kinh hoàng của cô gái. Quả cà vỡ ra, nước cà giàn giụa trên má trên cằm cô – Con đĩ! – Gã lại kêu lên hả hê – Con đĩ của bọn Đức!

Một chiếc ghế gỗ được vội vàng kéo ra giữa con đường đá sỏi. Các bà già với khăn quấn dưới cằm và vòng quanh ngực, chen nhau bước tới để túm lấy một mớ tóc của cô gái mà kéo giật.

Lisette nhìn vào kinh hãi:

- Không! – Nàng hét lên khi thấy cô gái vùng vẫy bị cột vào ghế, tóc cô bị túm lấy vặn xoắn tàn bạo – Không! – Nàng cố len vào đám đông – Tha cho cô ấy đi! Vì Chúa, xin tha cho cô ấy!

Đứa bé quẫy đạp trong bụng nàng. Luke nắm lấy cổ tay Lisette nhưng nàng đã giằng ra và định tìm cách len đến bên cô gái.

- Quân tiếp tay với giặc! Con đĩ! Đồ phản bội!

Mấy tiếng đó dội mạnh vào tai nàng. Những việc cô gái đã làm có lẽ không hơn gì những điều nàng đã làm. Cả hai đều có nhân tình người Đức, còn nàng, chính Lisette này đây, lại còn đang mang một đứa con có dòng máu Đức.

- Ngừng lại! – Nàng hét lên – Các người giống thú vật quá!

Cô gái bị đập không thương tiếc vào miệng, máu tuôn ra trên tay trên áo và cô gần như ngã xuống nếu không có đám đông chung quanh chèn ép buộc cô phải ngồi thẳng lên.

Trái cây thối được ném tới tấp vào cô gái đang nức nở khóc, có cả trứng ung và cá thối nữa.

Lisette cố thêm một lần cuối tìm cách len đến bên cô gái. Nhưng lúc này một tấm bảng viết bằng sơn đỏ “kẻ phản quốc” đã được treo vào cổ cô gái và một mụ đàn bà hung hãn xấn tới bắt đầu gọt tóc cô.

- Mình không làm được gì đâu. – Luke thở dốc khi chen đến gần cạnh Lisette – Chúng ta hãy ra khỏi đây ngay bây giờ mới kịp.

Mái tóc của cô gái rơi xuống mặt lộ đá sỏi. Dân chúng hò reo vang dội. Lisette quay đi, mặt nàng trắng nhợt. Luke nói đúng. Họ không thể làm gì được. Quang cảnh này hẳn đang xảy ra hầu như ở khắp các làng mạc phố xá của nước Pháp. Mật đắng như chợt dâng lên làm nàng choáng váng. Nàng cũng sẽ hứng chịu như thế nếu dân làng tại Sainte – Marie – des – Ponts khám phá ra nàng đã lấy Dieter Meyer, nếu họ biết được rằng cha của đứa bé nàng đang mang thai là một người Đức.

Luke bảo nàng trong khi đang thở dốc cố lách khỏi đoàn người tìm lối ra:

- Chúng ta ra chợ hôm khác vậy. – Anh hối hả kéo nàng về chỗ chiếc xe Citroen đang đậu – Khi xử tội xong nạn nhân, có thể họ sẽ bắt đầu tìm kiếm thêm nữa và nhớ lại những lời chống đối của em.

Nàng không tranh cãi gì với anh được. Nàng đang bấu chặt cánh tay để giữ cho người khỏi run lên.

- Em khoẻ chứ? – Luke hỏi khi mở cửa xe và đưa nàng vào trong.

- Không! – Nàng đáp, tóc rối bời, giọng run rẩy – Đứa nhỏ sắp ra rồi!