Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 7: Đối mặt




Có ai đó đang cố dùng chìa khóa mở cửa, Lạc Dĩ Mạt bị thứ âm thanh leng keng bên ngoài làm cho thức giấc.

Hắn vừa xộc đại quần dài bước xuống giường thì cánh cửa đã đột ngột mở ra.

Người đang đứng ngoài cửa không ai khác chính là… An Dương.

Trong tay hắn đang cầm chìa khóa của Ân Nhược Triệt.

Gương mặt đang rất hứng thú của An Dương bị sự xuất hiện của hắn làm cho sững lại. Sau đó vội quét ánh mắt về phía Ân Nhược Triệt vẫn đang say ngủ trên giường, khiếm nhã huýt gió một tiếng.

Những dấu hôn ửng hồng rải rác khắp người Ân Nhược Triệt càng tôn thêm vẻ trắng mịn của làn da, tạo nên sự quyến rũ mê người. Chắc chắn hôm qua đã bị Lạc Dĩ Mạt triệt để ức hiếp rồi.

Lạc Dĩ Mạt tức giận chạy đến kéo chăn che kín thân thể lõa lồ của Ân Nhược Triệt.

“Chưa từng nghe qua thứ không nên nhìn thì đừng nhìn sao?” Lạc Dĩ Mạt đi đến trước mặt An Dương, sợ đánh thức anh nên nhỏ giọng hỏi.

“Chưa từng nghe.” An Dương nhún nhún vai, cười cợt trả lời.

Gương mặt của Lạc Dĩ Mạt sa sầm hẳn đi.

“Sao ông lại đến đây?”

“Nhược Triệt đánh rơi chìa khóa ở chỗ tôi.” An Dương dương dương tự đắc lắc nhẹ chiếc chìa khóa trong tay mình.

Lạc Dĩ Mạt giật phắt lại.

“Xong rồi, vật cần trả cũng trả rồi. Bây giờ mời ông biến đi giùm!”

“Nhóc con họ Lạc, cậu vô lễ quá đấy!”

Dễ nhận thấy là hắn không muốn tiếp khách vào lúc này. Tuy nhiên An Dương vẫn đứng yên một chỗ, cợt nhã nói tiếp.

“Cậu đoán xem, bữa trước tôi đã làm gì bảo bối của cậu?”

Lạc Dĩ Mạt xiết chặt nắm đấm, khẽ nghiến răng, chỉ cần An Dương dám ăn nói lỗ mãng, hắn sẽ đấm thẳng vào gương mặt điềm tĩnh hòa nhã đối diện.

“Tôi đã tha cho cậu ấy......” An Dương đưa tay xoa cằm. “Cậu ta thật sự quá đáng yêu, khiến tôi không nỡ ra tay!”

Lạc Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị tiễn khách.

“Cậu thật sự không thắc mắc, tại sao món ngon đến tận miệng mà tôi lại phun ra ư?”

An Dương đứng nhìn bàn tay buông thỏng giữa khoảng không của Lạc Dĩ Mạt.

“Tôi đã bị hấp dẫn, bị sự ngây thơ và đáng yêu của cậu ấy hấp dẫn.”

“Cậu biết không? Vào lúc nguy cấp như vậy, cậu ta tự nhiên lại giơ gia huy của Lạc gia ra trước mặt tôi, còn uy hiếp nếu tôi đến gần sẽ cắn lưỡi tự sát. Đúng là khờ khạo đến mức dễ thương. Tôi biết, nếu tôi cố sức ép buột, chỉ khiến cậu ta hận tôi cả đời thôi. Vì vậy tôi tha cho Nhược Triệt. Tôi bị ánh mắt quật cường ấy mê hoặc. Thứ tôi muốn không chỉ là thân thể của cậu ấy, mà là toàn bộ trái tim cậu ấy......”

Lời nói của An Dương khiến cho Lạc Dĩ Mạt chấn động. Hắn không muốn hỏi tên ấy đã bức ép Ân Nhược Triệt như thế nào, cũng không muốn hỏi trong tình huống đó Ân Nhược Triệt đã chống cự ra sao. Bởi nếu vậy, sẽ khiến hắn càng thêm tự trách.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho ông......”

Lạc Dĩ Mạt thốt lên, An Dương bật cười, tiếng cười kiêu căng vô tình đánh thức kẻ đang say ngủ. Ân Nhược Triệt dụi dụi mắt ngồi dậy, liền bị hình ảnh trước mặt làm cho kinh ngạc. An Dương sao lại ở trong kí túc xá của anh?

“Dĩ Mạt......” Anh thấp giọng gọi.

Lạc Dĩ Mạt đi đến cạnh anh, kéo chăn che kín phần thân thể lộ ra bên ngoài.

“Nhóc con họ Lạc, cậu cho rằng ai cũng sợ Lạc gia của cậu sao?”

An Dương nhìn Ân Nhược Triệt trốn kĩ trong lòng của Lạc Dĩ Mạt, tiếp tục nói:

“Tuy rằng cậu còn đang đi học, nhưng tương lai của Lạc gia đã sớm đặt trong tay cậu. Trước đây có lẽ lão Lạc đã dạy cậu không ít chuyện phải không? Thương trường sóng gió, hẳn là ông ta từng nói cho cậu biết ai là kẻ không thể đắc tội phải không?”

“Ta nghĩ, cái tên An Dương này, cũng chính là danh xưng mà Lạc gia không thể đụng vào......”

Ân Nhược Triệt ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp nét trầm tư của Lạc Dĩ Mạt. Nhìn vẻ mặt của hắn bây giờ, Ân Nhược Triệt biết, An Dương không hề khoác lác.

“Cậu nên biết, ngay cả người cha tự phụ của cậu với An Dương này cũng phải nhượng bộ vài phần. Một thằng nhóc họ Lạc như cậu, lấy cái gì để chống lại tôi?”

“Tên tôi không phải thằng nhóc họ Lạc. Tôi là Lạc Dĩ Mạt.” Sau những lời thao thao bất tuyệt của An Dương, Lạc Dĩ Mạt lạnh lùng thốt lên.

An Dương hơi khựng lại, trong mắt ánh lên chút khâm phục.

“Cậu mạnh mẽ hơn cha cậu nhiều.”

“Mặc kệ thế nào, tôi cũng không buông tay đâu!” Lạc Dĩ Mạt kiên định nói.

Dù biết bản thân đang lao đầu vào lửa, hắn cũng không nao núng.

“Lạc Dĩ Mạt, tôi có thể khiến Nhược Triệt hạnh phúc. Cậu có thể không? Cậu thật sự có khả năng bảo vệ cho cậu ấy ư? Cậu thật sự có khả năng khiến cậu ta vĩnh viễn không bị tổn thương ư?”

Mỗi câu mỗi chữ của An Dương đều dội mạnh vào tim hắn, Lạc Dĩ Mạt ôm chặt hơn người bên cạnh.

“Dĩ Mạt không phiền An tiên sinh lo lắng.”

Những thứ cần nói cũng đã nói xong, An Dương cũng không nấn ná, trước khi rời đi chỉ nói một câu:

“Lạc Dĩ Mạt, An Dương bắt đầu có chút khâm phục cậu. Tốt nhất là cậu nên cố giữ khí phách của mình đến cuối cùng, chúng ta sẽ đấu với nhau một trận......”

Về sau, chiếc chìa khóa mà An Dương mang đến không còn dùng được nữa. Vì Lạc Dĩ Mạt đã thay ổ khóa khác cho phòng riêng của thầy Ân