Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật

Chương 16: Chương 16





“Chạy trốn ở nơi nào?” Lâm Nhất hỏi, “Cậu cũng đã nói, trên thế giới này không biết có bao nhiên quái vật.


Nếu chúng ta có chạy trốn khỏi nơi này thì cũng vẫn gặp được quái vật thôi.”“Chỉ cần quái vật ở đây không phát hiện là được.” Chu Khải nói, “Chúng ta chạy trốn đến một nơi mà không có ai biết chúng ta là ai, chỉ cần chúng ta tiếp tục giả vờ làm như không biết quái vật thì bọn chúng cũng sẽ không ra tay với chúng ta.”“Dù sao, bọn chúng ta không biết chúng ta, thì cũng sẽ không biết chúng ta có hay không có chủ nhân.”Lâm Nhất nghĩ nghĩ, cảm thấy Chu Khải nói có cũng đúng.“Thế nhưng mà…”“Cậu đừng có nhưng nữa.” Không đợi Lâm Nhất mở miệng, Chu Khải cướp lời, “Dù sao thì cũng chết, chi bằng liều một phen.

Chẳng lẽ cậu cam tâm cứ như vậy bị quái vật ăn thịt sao?”“Không can tâm.” Lâm Nhất lắc đầu, “Tôi muốn sống, nếu như có thể, tôi muốn tìm lại ba mẹ ruột của tôi.”“Nếu đã như vậy, chúng ta liền quyết định vậy đi.” Chu Khải nói, “Tôi nói cho cậu địa chỉ, giữa trưa cậu trở về chuẩn bị một chút, buổi chiều trực tiếp đến, tôi ở đó chờ cậu.”“Quần áo cái gì cũng không cần mang theo, mang theo rất phiền phức.

Có tiền thì đem theo.” Tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên, các thí sinh lần lượt từ các phòng thi đi ra ngoài.Chu Khải nói nhanh, tiếp tục bàn giao: “Nhớ kỹ, nhất định không để quái vật phát hiện ra được.”Nói xong, hai người lần lượt rời đi.Buổi trưa thoáng chốc trôi qua, nhanh đến lúc 4 giờ, Lâm Nhất mới đến nơi hẹn với Chu Khải.“Làm sao mà cậu chậm vậy?” Chu Khải cau mày nhìn Lâm Nhất đang khoan thai tới chậm.Lâm Nhất không có trả lời, ánh mắt bị hấp dẫn bởi cô gái đứng bên canh Chu Khải.Tóc cô gái được chải bím, một đôi mắt to ngập nước trông rất đẹp.Có vẻ thấy được Lâm Nhất cứ nhìn mình, cô gái cười ngượng ngùng, trên má lộ lúm đồng tiền.“Cậu cả, đây là em gái tôi hả?” Lâm Nhất hỏi.“Cậu muốn chết!” Chu Khải mắng, “Tôi đang hỏi cậu làm sao mà cậu đến muộn như vậy?”“Cậu nói nhẹ nhàng thôi.” Lâm Nhất nhếch miệng, “Quái vật kia đưa tôi đến trường học, phải nhìn tôi đi vào rồi mới đi.”“Tôi không dám từ cổng trường đi ra ngoài, cho nên vẫn luôn trốn trong nhà vệ sinh, chờ khi bắt đầu thi thì mới âm thầm từ phía tường đằng sau tới đây.”“3 giờ chiều mới bắt đầu thi, nơi này lại xa như vậy, tôi tới còn sớm đó.”“Quái vật? Quái vật gì thế?” Ở bên kia Chu Vân tò mò hỏi.“Trò chơi, cậu ta nói trò chơi.” Chu Khải vội vàng nói, sau đó kéo Lâm Nhất qua một bên,“Cậu không có nói cho em gái cậu chuyện có quái vật sao?” Lâm Nhất hỏi.Chu Khải lắc đầu: “Không có, em ấy còn nhỏ, tôi sợ nói ra doạ sợ em ấy.


Với lại, em gái tôi tính cách rất đơn thuần, nếu biết, chỉ sợ là không thể giả vờ cái gì cũng không biết, dễ dàng bị nhìn ra.”“Lớp 10, không còn nhỏ.” Lâm Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Chu Vân.“Nhìn chỗ nào đấy?” Chu Khải tức giận, “Có tin tôi móc hai tròng mắt của cậu hay không?”“Không thấy, cái gì tôi cũng không thấy.” Lâm Nhất thu tầm mắt lại, “Chúng ta bây giờ sẽ đi đâu? Ngồi xe lửa sao?”“Không thể ngồi xe.” Chu Khải đáp, “Ngồi xe quá phô trương, mà lại cũng dễ dàng bị tra ra được.”“Nếu không ngồi xe thì ngồi cái gì?”“Đi bộ.”“Đi bộ?” Lâm Nhất sửng sốt, “Cậu không có nói đùa đi, dựa vào hai cái đùi để rời khỏi nơi này sao?”Chu Khải gật đầu nói: “Không sai.

Từ sau khi biết có quái vật, khi nào tôi có thời gian đều tìm kiếm lộ tuyến có thể an toàn rời đi.”“Những địa điểm xung quanh đây tôi đều đã đi qua rồi, chúng ta cứ đi bộ từ đường núi, đại khái đi năm ngày thì có thể đến thành phố Lĩnh.


Chờ đến thành phố Lĩnh, không có người nhận biết chúng ta, chúng ta lại ngồi xe.”Sau khi nói đến đây, Chu Khải bỗng nhiên ngẩng đầu.Quay ra nhìn một nơi cách đó không xa, Chu Khải nhẹ giọng nói: “Có người đến.”“Những quái vật kia nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta muốn sao?” Nghe được Chu Khải nói lời này, Lâm Nhát trong nháy mắt bắt đầu khẩn trương.Thế nhưng mà, Chu Khải lắc đầu nói: “Không phải là quái vật, là người.”“Cậu doạ tôi đó.” Lâm Nhất nhẹ nhàng thở ra, “Nếu là người đến thì không cần phải sợ.”“Không đúng.” Sắc mặt Chu Khải có chút nghiêm trọng, “Vị trí nơi này vắng vẻ, cũng không gần đường lớn, trên cơ bản thì sẽ không có ai đến mới đúng.”“Anh trai,,,” Lúc này, đột nhiên Chu Vân bỗng nhiên đi đến..