Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 27: Kẻ ngu mới đi thích anh!




Cả người Giang Điềm ngây ra, cô còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Lục Minh Chu đã ngậm lấy cánh môi cô, nôn nóng hôn cô, mút thật mạnh, cọ xát xung quanh.

Nó hoàn toàn khác so với những gì trong tưởng tượng…..

Giang Điềm hô hấp không thông, gò má đỏ lên trong nháy mắt, trong mắt nổi lên ánh nước, hôn đến nỗi ngạt thở.

Lục Minh Chu hôn cực kỳ bá đạo, Giang Điềm hoàn toàn vô lực chống đỡ.

Tay Giang Điềm dùng sức đẩy anh, nhưng lại không làm được gì, cô chỉ có thể ấp úng thốt ra vài từ, “Ưm… Ưm… Lục Minh Chu… Đừng như vậy…..”

Anh nhất định điên rồi, điên rồi mới có thể thô bạo với cô như vậy.

Nhưng cố tình người trước mắt dường như hoàn toàn không nghe thấy gì, bàn tay to ôm lấy eo cô, ngược lại đem cô quấn chặt hơn, cánh môi kề sát nhau, đầu lưỡi mạnh mẽ muốn cạy mở hàm răng của cô, Giang Điềm sợ hãi cực độ, cô không thể đẩy ra, trong lòng hung ác, hung hăng cắn xuống, nháy mắt, trong miệng toàn mùi máu tươi.

Lục Minh Chu đột nhiên bị đau, thân hình anh rõ ràng cứng lại.

Giang Điềm bắt lấy thời cơ, lôi kéo vạt áo của anh, dùng toàn bộ sức lực đẩy người ra, Lục Minh Chu nhất thời không phòng bị, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước.

Giang Điềm chống cạnh cửa, ngực phập phồng kịch liệt, cô giống như người chết đuối may mắn được lên bờ, lúc này, gương mặt đỏ bừng, lông mi khẽ run lên, liền có giọt nước trong suốt lăn xuống.

Vị mặn lên men ở đầu lưỡi, điên cuồng kích thích vị giác, một đường vọt thẳng lên trung tâm thần kinh nổ ra những tia lửa, con ngươi Lục Minh Chu bỗng co rụt lại, thần chí đang gào thét giữa biên giới của sự sụp đổ đã bị túm trở về, anh kinh ngạc nhìn Giang Điềm đứng cách đó mấy bước, đầu tóc rối bời, trên mặt nước mắt chồng chất, cằm nhọn hiện rõ ràng vết nắm, đôi môi sưng đỏ, khóe môi có một vết rách màu đỏ chói mắt.

Nắm tay anh đặt bên chân nắm thật chặt, lẳng lặng giằng co vài giây, lửa giận dần dần nguội đi, tiếp đến là sự bất lực trước nay chưa từng thấy…..

Lục Minh Chu dùng hai tay hung hăng xoa chà xát mặt, không biết làm gì mà đứng ngẩn ra.

Giang Điềm cuối cùng cũng nguôi ngoai, sợ hãi ngập tràn lúc trước cũng rút đi, thay thế là buồn bực nhanh chóng tích góp.

Sao anh lại có thể… Sao lại có thể đối xử với cô như vậy?

Giang Điềm lấy mu bàn tay lau nước mắt, ngước mắt đối diện với anh, tầm mắt hai người giao nhau ngắn ngủi, Lục Minh Chu chột dạ, không đến một hồi, ánh mắt anh rời đi, ánh mắt chạm tới hư không, không biết đang nhìn cái gì.

Giang Điềm theo tiếng lòng, cô bước một bước gần về phía anh, dừng cách Lục Minh Chu hai bước, yết hầu Lục Minh Chu nhấp nhô, gian nan thốt ra một tiếng: “Xin lỗi…..”

Hai chữ ít ỏi, giọng nói như nghẹn ngào.

Giang Điềm cắn chặt môi dưới, do dự một giây lại một giây, cô lần nữa quyết tâm, tay phải giương lên quăng cho anh một cái tát.

“Chát” một tiếng, đặc biệt vang, gương mặt Lục Minh Chu hằn lên vài vết đỏ, thân hình anh trì độn, sửng sốt nửa giây, anh ngước mắt nhìn về phía Giang Điềm, ánh mắt mịt mờ, anh nuốt nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, vừa rồi… Vừa rồi mạo phạm…..”

“Lục Minh Chu anh mẹ nó khốn nạn!” Giang Điềm thu đủ dũng khí ngắt lời anh, cô miễn cưỡng ổn định lại giọng nói, gằn từng chữ: “Khốn nạn! Anh mẹ nó chính là đồ khốn nạn! Kẻ ngu mới đi thích anh! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!”

Rống xong, cô không chút do dự nhấc chân đạp vào đầu gối anh một phát, Lục Minh Chu lại đau cứng người.

Giang Điềm nhanh chóng xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài, Lục Minh Chu lại sửng sốt, chờ đến lúc tinh thần khôi phục tỉnh táo, Giang Điềm đã chạy đi, anh chân dài bước ra, nhanh chóng đuổi theo.

Giang Điềm vừa chạy về phòng, đang chuẩn bị đóng cửa, Lục Minh Chu không ngần ngại, đưa tay phải vào cạnh cửa, không quan tâm mà ngăn cản, cửa chính đột nhiên đóng sầm tới, mu bàn tay anh nháy mắt ăn đau, đau đến nỗi lông mày nhíu chặt.

Giang Điềm giật mình, liền vội vàng kéo tay nắm cửa lại, nhìn thấy cánh tay người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa, cô lại không thể khống chế tức giận, nổi nóng quát: “Anh có bệnh à? Lại muốn làm cái gì?!”

Khóe mắt thoáng nhìn thấy mu bàn tay người đàn ông trong nháy mắt sưng lên một vết đỏ, hốc mắt cô lại không khống chế được mà đỏ hoe, Giang Điềm rất ít khi khóc, nhưng đêm nay lại không thể khống chế nổi cứ một mực lại khóc, lúc khóc vì anh hung dữ, lúc lại khóc vì đau lòng.

Lục Minh Chu thu tay lại, không được tự nhiên rủ xuống bên chân, anh có chút xấu hổ lại có chút bất đắc dĩ, bờ môi mấp máy một hồi lâu, giọng khàn nói: “Cô trước tiên đừng khóc…..” Anh dừng một chút, giọng nói có chút lạc đi, “Mới vừa rồi là tôi không tốt, tôi xin lỗi.”

Giang Điềm quay đầu, căn bản không muốn nghe anh giải thích, dứt khoát nói: “Tôi không muốn thấy anh thêm lần nào nữa!”

Ánh mắt Lục Minh Chu ảm đạm đi mấy phần, anh liếm liếm cánh môi bị cắn, không thoải mái lại nhíu lông mày lần nữa, trầm ngâm một lát, anh nói không cảm xúc: “Tôi sẽ mau chóng dọn đi.”

Giang Điềm nghe xong, hai mắt đẫm lệ mơ hồ trừng anh một cái, rốt cuộc không do dự nữa, “rầm” một tiếng hung hăng đóng cửa, cô chạy vào trong phòng vùi đầu lên ghế sô pha.

Lục Minh Chu lại lần nữa bị đóng sầm cửa vào mặt, giờ phút này, anh đã thật hoàn toàn bình tĩnh lại.

Gặp quỷ.

Hôm nay lại không phải đêm trăng tròn, tại sao anh lại phát điên chứ.

Sự tình hoàn toàn vượt qua sự khống chế của anh, anh không nghĩ tới sẽ đánh Giang Điềm, nhưng cũng thật kỳ quái, Giang Điềm luôn có thể tùy tiện mà đẩy anh lên đến điểm cực hạn nào đó, không cẩn thận một chút anh liền mất khống chế, giống như điên rồi.

Năm ngón tay phải Lục Minh Chu giật giật, động đến vết thương, anh đau đến hít hà một hơi.

Do dự mãi, Lục Minh Chu lại gõ cửa, “cốc cốc cốc” ba tiếng gõ cửa rơi xuống, giọng anh khàn khàn gọi: “Giang Điềm…..” Đêm nay náo loạn thành như vậy, Giang Điềm chắc chắn bị dọa sợ rồi, anh có chút không yên tâm.

Giang Điềm che lỗ tai lại không chịu nghe, nằm trên sô pha không rên một tiếng nào.

Ngoài cửa Lục Minh Chu không ngừng gõ, Giang Điềm không thể nhịn được nữa, cất cao giọng châm chọc, ngữ khí không tốt: “Đừng gõ cửa nữa! Nếu không tôi lại báo cảnh sát!”

Lại báo cảnh sát, Lục Minh Chu bị nghẹn, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Hai người cả trong và ngoài phòng đồng thời nhớ đến trận trà Ô Long trước đó, náo loạn đến đồn cảnh sát, cả một đêm lăn lộn.

Khóe miệng Lục Minh Chu khẽ run rẩy, giọng nói anh giảm xuống, ngữ tốc chậm dần, “Cô bình tĩnh trước đã ——”

“Tôi thật sự sẽ báo công an, báo anh xâm phạm tôi!”

“… Tôi không có… Làm.” Anh giảo biện, rõ ràng không đủ tự tin.

Giang Điềm giận mắng: “Còn không có? Anh gặm môi tôi! Anh mẹ nó là giống chó sao?!”

“…..”

Thấy Lục Minh Chu không nói lời nào, cách một tấm cửa, cô lại càng có lá gan, Giang Điềm hừ mũi thật mạnh, đầu lưỡi cô cuốn lên liếm liếm cánh môi, lạnh giọng lên án: “Chưa từng thấy qua kỹ thuật kém như vậy! Sỉ nhục đàn ông, ác mộng của phụ nữ!”

Lục Minh Chu tự biết mình đuối lý, lúc này cũng không giận, vẫn là giọng nói trầm thấp nhẫn nại: “Chuyện tối nay tôi xin lỗi.”

Anh dừng một chút, thở dài một hơi, lại nói: “Cô đừng sợ, hai ngày nữa tôi liền dọn đi, cô yên tâm.”

Trong phòng, Giang Điềm lẳng lặng nghe anh nói xong, từ trên sô pha ngồi dậy, mặt chôn giữa hai chân, trong lòng trống rỗng, cảm thấy khó chịu, cô quơ lấy cái gối ôm trong tay ném đập vào cửa, “Cút nhanh đi! Phiền chết tôi không muốn nghe anh nói chuyện nữa!”

“…..”

Lòng bàn tay Lục Minh Chu cọ khóe môi bị rách, lòng bàn tay nhiễm một mảng đỏ, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng không kiên trì, xoay người rời đi.

Ngoài cửa không có động tĩnh, đôi tay Giang Điềm ôm đầu gối, thân mình nho nhỏ thu thành một khối, từng chút từng chút sụp xuống, cuối cùng đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Lòng người thật kỳ quái.

Anh ở lại, cô chê anh phiền.

Anh đi rồi, lại cảm giác mất mát.

Giang Điềm mấp máy môi, lại nhịn không được đưa tay áp lên cánh môi, mới rồi không thể hiểu được hôn, rõ ràng không có chút đẹp đẽ nào, cô có 99.9% sợ hãi cùng bài xích, nhưng vẫn giữ lại 0.1% rung động.

Không biết ngồi xổm đã bao lâu, tay chân đều đã tê rần, Giang Điềm chống tay vịn sô pha đứng dậy, người đi đến cửa phòng ngủ, bước chân cô cứng lại, ma xui quỷ khiến đi tới cửa, tay phải đặt lên tay nắm cửa, do dự một hồi lâu, đi đẩy cửa đi ra ngoài, đầu tiên là kéo ra một khe nhỏ, ngừng vài giây, cô lại đẩy ra ngoài mấy phần.

“Ớt Nhỏ ——”

Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.

Thân mình Giang Điềm lung lay, có chút ngoài ý muốn cũng càng nhiều xấu hổ, cô đang định lùi đầu về đóng lại cửa.

Ai ngờ Lục Minh Chi lại nói một câu, lời nói cố tình dịu dàng: “Cô có muốn ăn không?”

Động tác của Giang Điềm dừng lại, ngước mắt nhìn Lục Minh Chu cách đó vài bước tay phải đang giơ lên một cây kem hồng nhạt, có lẽ chờ thời gian lâu rồi, phần kem nhọn phía trên có chút tan chảy, chất lỏng màu hồng nhạt chảy xuống dưới qua kẽ tay anh, Lục Minh Chu cũng không chê nó dính, giơ cây kem trong tay lên, dịu dàng nói: “Vị dâu tây, ông chủ nói các cô gái đều thích vị dâu tây.”

Lục Minh Chu có chút lúng túng bổ sung: “Tôi… Tôi vừa mới lên mạng tra xem, lúc tâm trạng không vui có thể ăn chút đồ ngọt, cô muốn thử một chút không?”

Anh nói có lý.

Giang Điềm khẽ cắn môi, không nói tiếng nào, vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh.

Khóe miệng Lục Minh Chu cong cong, tươi cười có chút miễn cưỡng, nỗ lực lấy lòng: “Nếu là không tiện ăn đồ lạnh, tôi có mua trà sữa, còn nóng.”

Nói xong, anh giơ giơ tay trái cầm theo một cái túi.

Giang Điềm chớp chớp mắt, nhất thời không biết phải làm như nào.

Tại sao lại có người đáng ghét như này chứ, đầu tiên là đánh đòn cảnh cáo cô, hiện tại lại nhét đường vào miệng cô.

Hoàn toàn không hợp lý.

Lục Minh Chu cúi đầu, dựa vào cánh tay bên phải, như kỳ tích đem túi trà sữa trong tay trái chuyển tới, anh lại lần nữa đưa tới trước mặt Giang Điềm, nghĩ đến cái gì, lại nói: “Tôi cũng không biết cái đen xì bên trong là cái gì, nhìn qua có hơi đáng sợ.”

Anh hất hất cằm, mặt mày nghiêm túc nói: “Nhưng mà chắc là an toàn, tôi thấy mấy khách hàng trực tiếp hút lên ăn hết, cũng không xảy ra vấn đề gì.”

Giang Điềm: “…..”

Đần chết mất.

Trân châu mà cũng không biết.

Mặt Giang Điềm vô biểu cảm mà nhìn xem, rất lâu cũng không nói lời nào.

Lục Minh Chu không chắc trạng thái của Giang Điềm lắm, chuyện tối nay là anh sai thái quá, thậm chí tính chất ác liệt, anh vô lý cưỡng hôn người ta như vậy, nói cho cùng thì vẫn là nụ hôn đầu của cô…..

Tội càng thêm nặng.

Mà anh sợ nhất chính là để lại cho cô nhóc một bóng ma tâm lý, vì thế biến đổi biện pháp lấy lòng cô, cũng là để giải thoát bớt cảm giác hậm hực khó hiểu trong lòng anh đi.

Cứ coi như là sự ích kỷ của anh đi.

Cả hai không nói chuyện, bầu không khí đóng băng trong giây lát.

Lúc này, Giang Điềm lại nghĩ đến chuyện khác.

Cô tự nói với chính mình nhiều lần, nhất định phải tránh xa người trước mặt này ra.

Tình yêu đích thực cuộc đời, tránh xa kẻ khốn nạn.

Giang Điềm nuốt nước bọt, cưỡng chế áp xuống vị giác đang ngo ngoe rục rịch, dưới ánh nhìn chờ mong của Lục Minh Chu, Giang Điềm cứng rắn khó có được, cô trừng mắt trong hư không, rồi sau đó hừ lạnh một tiếng: “Ai thích thì đi mà ăn! Hẹn gặp lại!”

Nói xong, cô rất có khí thế nữ vương đóng sầm cửa lại.

Lục Minh Chu: “…..”

***

Bầu không khí trong phòng bao thật bốc lửa.

Có mấy người cầm mic hát lung tung, còn lại một nhóm người ngồi oẳn tù tì thổi chai rượu, khiến cho mấy người phụ nữ đang ngồi thét lên liên tục.

Giang Điềm ngồi tại ghế sô pha trong góc, tay phải chống má, buồn bực ngán ngẩm nhìn một đám người phù phiếm.

Khoảng thời gian Trình Tuế đi công tác trước đây, nói là vụ làm ăn không nhỏ, công ty mở tiệc ăn mừng, quả thực là kéo cô cùng Dư Tư Nghiên tới tham gia náo nhiệt.

Giang Điềm trước vốn không có hứng thú đến, trải qua náo loạn với Lục Minh Chu ngày hôm qua, cả người cô đều ngơ ngơ ngác ngác có chút không hứng thú, miễn cưỡng Dư Tư Nghiên đặc biệt kiên trì, cứng rắn lôi cô tới, cô không thể từ chối.

Nhưng người này cũng kỳ quái, rời đi tiếp điện thoại nửa tiếng rồi, đến bây giờ vẫn không quay trở lại.

Giang Điềm có chút ngồi không yên.

Trình Tuế ngồi ở một đầu khác cùng mấy giám đốc chuyên môn đơn giản nói chuyện vài câu, cậu đứng dậy đi xuyên qua nửa căn phòng tới ngồi xuống bên cạnh Giang Điềm, thuận tay đưa ly nước trái cây cho cô.

Giang Điềm xua tay từ chối.

Trình Tuế rất tự nhiên đem ly nước để một bên bàn trà, thong thả bắt chéo chân, cậu liếc mắt nhìn Giang Điềm, hỏi: “Từ khi nào thì cậu thành fan của Trần Mộ Dương vậy?” Cậu nhớ tới ảnh hôm qua Giang Điềm đăng lên vòng bạn bè, nhiều chuyện hỏi một câu.

Giang Điềm chọc tay lên má, chậm rì rì nói: “Ai đẹp trai tớ đều thích.”

Trình Tuế cười nhạo, hai tay câu đan vào lót sau đầu, tự luyến nói: “Tớ biết cậu thích tớ mà.”

Giang Điềm liếc cậu một cái, nếu là ngày thường khẳng định cô sẽ chèn ép vài câu, nhưng hôm nay một tí tâm trạng cô cũng không có.

Trình Tuế cũng không giận, lo lắng nói: “Hôm qua tớ xem tin tức nghe nói anh ta thế mà lại đến từ An Lạc Dao…..”

Nghe vậy, Giang Điềm sững sờ một lúc, cô trực tiếp ngắt lời, trong phòng bao âm thanh ồn ào, cô không khỏi cao giọng, “An Lạc Dao? An Lạc Dao cái gì cơ?”

Trình Tuế bị cô rống, nhướng mày nhìn cô, “Còn cái An Lạc Dao nào nữa?” Cậu dừng một chút, quan sát sắc mặt Giang Điềm, lại nói: “Cậu không biết ư? Tớ tưởng là cậu đã sớm biết.”

Rốt cuộc con gái luôn nhạy bén về phương diện này hơn con trai nhiều, đến cậu còn biết đến tin tức, Giang Điềm đáng lẽ ra cũng phải biết.

Giang Điềm giảm xóc mất một lúc, mới miễn cưỡng tiêu hóa được.

An Lạc Dao là cô nhi viện của An Thành, nằm ở thôn Chu Phổ, một cái phúc lợi nông thôn quy mô không tính là lớn, trùng hợp chính là, nhà bà nội Giang Điềm cũng ở thôn Chu Phổ, bà nội Giang khi còn sống là tình nguyện viên của cô nhi viện, Giang Điềm lúc còn nhỏ nghỉ đông hay nghỉ hè đều về nhà bà nội ở một thời gian.

Ảnh hưởng đặc biệt sâu sắc chính là lúc cô sáu bảy tuổi, mỗi ngày đều bị bà nội mang đến An Lạc Dao, bà nội cùng chú dì ở cô nhi viện bận rộn công việc, cô phụ trách việc chơi, Giang Điềm khi còn nhỏ tính tình hòa đồng, rất nhanh là có thể hòa mình cùng với đám trẻ ở cô nhi viện.

Sau này, năm Giang Điềm chín tuổi, bà nội Giang sinh bệnh qua đời, quê ở Chu Phổ không còn người, trừ bỏ mỗi năm dịp thanh minh Giang Điềm trở về tảo mộ cùng bố mẹ, rốt cuộc cũng không về qua đó, An Lạc Dao cũng không biết vì sao sớm đã bị phá đi, mấy năm trước quay trở về, thấy nơi ban đầu hiện tại đã thành một trang trại.

Về việc An Lạc Dao chuyển đến đâu cô không biết, hoặc là cô cũng không muốn biết.

Tin tức trên hot search ngày hôm qua, cô xem mấy cái đều là dân mạng lạnh nhạt chế giễu trào phúng, lại thêm Lâm Mị nói mấy câu không hợp khẩu vị, cô cũng không tiếp tục xem nữa, cụ thể tin tức căn bản không đọc cẩn thận, lúc này Trình Tuế nhắc đến, cô mới giật mình để ý.

Giang Điềm lau mặt, chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với Trần Mộ Dương ở Xuân Thụ Cảnh:

“Cô xem tin tức chưa?”

“Có suy nghĩ gì không?”

Nói bóng gió cái gì chứ?

Không còn nghi ngờ gì, Trần Mộ Dương biết cô, nhưng cô căn bản không nhớ rõ có một người như vậy, cô ở An Lạc Dao là có bạn tốt chơi cùng, nhưng không bao lâu sau người nọ đã được nhận nuôi, về sau cô tuy rằng vẫn thường đến, nhưng cũng có ít nhiều không vui.

Thực sự cô không có ấn tượng gì về Trần Mộ Dương.

Cô sinh năm 97, theo tư liệu bách khoa toàn thư về Trần Mộ Dương thì anh sinh năm 90, nếu bách khoa toàn thư chính xác, năm cô sáu bảy tuổi, Trần Mộ Dương đã mười ba mười bốn tuổi, nếu lúc ấy anh vẫn còn ở An Lạc Dao, thì chính là anh trai lớn trong đám trẻ con lít nhít, cô làm sao có thể hoàn toàn không có ấn tượng gì được…..

Giang Điềm càng nghĩ càng bực bội, cô từ ghế sô pha đứng dậy, Trình Tuế cho là cô giật nảy mình, cũng theo sát đứng dậy, không hiểu hỏi: “Sao vậy?” Cậu hơi dừng lại, “Nhân tiện, nhớ tới chuyện này, tớ nghe một người bạn bảo Trương Toàn mấy hôm trước vừa nhận được một cái đơn, bị lỗ hết sạch vốn, lại vay tiền nặng lãi, một nhóm người chó cắn chó, ngày hôm qua vừa bị bắt được.”

Giang Điềm bình tĩnh nghe xong, trong lòng trùng điệp nới lỏng khẩu khí, trên mặt lại không biểu hiện gì, sự việc ngày đó ở Xuân Thụ Cảnh, cô cố ý bảo Dư Tư Nghiên, đừng ở bên ngoài nhiều chuyện, Trình Tuế lúc ấy còn đi công tác ở Bắc Kinh, tất nhiên sẽ không biết.

Cô gật gật đầu, đơn giản phán một câu: “Đáng đời.”

Tầm mắt Trình Tuế dừng trên mặt Giang Điềm ngẫm nghĩ vài giây, Giang Điềm bị cậu nhìn có chút mất tự nhiên, khuỷu tay cô đánh vào cánh tay phải của Trình Tuế, nói nhanh: “Tớ đi nhà vệ sinh một chút.”

Nói xong, cô trực tiếp bước nhanh ra cửa.

…..

Trước bồn rửa mặt.

Giang Điềm mở vòi nước, vốc mấy vốc nước lạnh ụp lên mặt, miễn cưỡng tỉnh táo ra mấy phần, cô ngước mắt nhìn về phía mình trong gương, luôn mãi do dự, cô vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Trần Mộ Dương.

Cô lấy điện thoại trong túi ra, tìm dãy số rồi gọi qua.

“Tút tút tút” ba hồi chuông vang lên, điện thoại có người tiếp, đầu bên kia điện thoại không có ai nói chuyện.

Giang Điềm lau vệt nước trên trán, lên tiếng trước: “Chúng… Chúng ta có thể gặp mặt không?”

Đối phương lười biếng cười nhẹ, giống như một chút cũng không ngoài ý muốn, đơn giản nói: “Có thể.”

Giang Điềm hỏi: “Khi nào rảnh?”

Trần Mộ Dương: “Bây giờ.”

“Anh ở đâu? Hiện tại tôi tới tìm anh sao?” Giang Điềm nhìn đồng hồ, thời gian cũng không tính là muộn.

Trần Mộ Dương như cũ đáp lại không nhiều lời lắm, “Tôi gửi địa chỉ đến di động của cô, cô trực tiếp đến đây.”

Anh nói xong, cũng không chấp nhận Giang Điềm từ chối, trực tiếp ngắt điện thoại, ngay sau đó di động rung lên, gửi đến là một tin nhắn, Giang Điềm nhìn địa chỉ, cất di động, cầm túi trên ghế, cùng Trình Tuế chào hỏi xong, cô vừa mới đẩy cửa phòng bao ra, Dư Tư Nghiên đã biến mất một lúc lâu đột nhiên xông ra.

Cô nàng vội vàng nói: “Xảy ra chuyện rồi!” Nói xong, cô nàng trực tiếp túm lấy Giang Điềm kéo hướng đi hành lang.

Giang Điềm bị kéo về phía trước, “Xảy ra chuyện gì, hiện tại tớ có việc…..”

Cô còn chưa nói xong, Dư Tư Nghiên lập tức cắt lời nói: “Lục Minh Chu chẳng phải là hàng xóm của cậu sao? Anh ta đánh nhau cùng người khác, ở hội sở không ai dám ngăn cản.”

Giang Điềm ngẩn ra, mí mắt đột nhiên nhảy dựng, “Đánh nhau với ai… Sao không có ai cản?”

Ánh mắt Dư Tư Nghiên chớp lóe, không dám nói thành lời, chỉ lo lôi kéo Giang Điềm chạy về phía trước, nửa vòng hành lang, ngoặt một cái, tầm mắt thoáng hẳn ra.

Trong đại sảnh.

Hai người đàn ông vặn nhau thành một khối, đánh túi bụi, trong không khí có mùi rượu nồng nặc, mấy bên cách đó, người phục vụ cùng bảo vệ vây quanh, nhưng chính là không ai dám tiến lên.

Giang Điềm không đoán được tình huống, người đàn ông áo đen giơ lên một cú đấm, khóe miệng Lục Minh Chu bị đập một cú rất mạnh, anh lảo đảo vài bước, lại phản kích một cú, Giang Điềm cảm thấy mắt phải giật không ngừng, mắt thấy hai người lại muốn đánh nhau, Giang Điềm chạy tới, thẳng tắp chạy tới chỗ Lục Minh Chu…..

Hai người đánh nhau quyết liệt, ra tay cũng thật tàn nhẫn.

“Tiểu Điềm! Cẩn thận!” Dư Tư Nghiên kêu lên.

Giang Điềm không do dự chút nào, ôm chặt lấy Lục Minh Chu từ phía sau, vội vàng nói không ngừng: “Đừng đánh đừng đánh nữa!”

Đôi mắt Lục Minh Chu phun kiếm, vừa bước lên một bước, liền phát hiện bên hông vòng đến một đôi cánh tay non mịn, cứ không quan tâm gì liều mạng che chở anh như vậy, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, lòng anh bỗng nhiên dịu lại…..