Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 20: Tạp dề hồng phấn




Khi Đàm Vân Sưởng từ ngoài đi vào phòng thí nghiệm, linh hồn vẫn còn đang vất vưởng ở ngoài.


Thành viên ngồi vây quanh bàn nghe thấy tiếng mở cửa, dừng thảo luận, sôi nổi xoay người nhìn sang.


"Đàm học trưởng, Trạm ca nói như thế nào?"


"......"


"Đàm học trưởng??"


"A?" Đàm Vân Sưởng chậm nửa nhịp mà lấy lại tinh thần, "À, anh vừa mới gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta hôm nay có việc, không về được."


"Vậy làm sao khắc phục trục trặc của người máy bây giờ?"


Đàm Vân Sưởng: "Ý Lạc Trạm là kiểm tra trục trặc nên được ưu tiên, bảo chúng ta hai ngày này chọn một công cụ để thay đổi giọng nói."


Mấy người ngớ ra: "Thay đổi giọng nói?"


Đàm Vân Sưởng: "Ừ. Còn có Thiên Hoa, cậu chịu trách nhiệm nghiên cứu tuổi thọ pin của người máy đi? Chiều nay cậu hãy tìm luận văn về người máy sử dụng pin năng lượng mặt trời để nghiên cứu."


Lâm Thiên Hoa ngẩn người: "Pin năng lượng mặt trời? Tìm nó làm cái gì, người máy kia cũng không phải dùng loại pin này mà?"


"Đúng thật không phải, nhưng Lạc Trạm yêu cầu cậu nghĩ ra cách để giả dạng làm nó."


"?"


Mọi người càng ngốc.


Lâm Thiên Hoa kìm nén không được, nói: "Đàm học trưởng, Trạm ca rốt cuộc muỗn xử lý chuyện này như thế nào? Dù sao cũng là chúng ta làm hỏng, anh nói thẳng đi, chúng ta có thể chịu trách nhiệm."


Đàm Vân Sưởng biểu tình có chút vặn vẹo, "Cậu ta nói, xét đến hạng mục mới của phòng thí nghiệm tạm định là nghiên cứu người máy gia đình để có khả năng khái quát hóa, cậu ta sẽ làm leader của INT, quyết định đi đầu trong việc lẻn vào các nhóm người dùng có nhu cầu, thực hiện tốt nghiên cứu thị trường về nhu cầu của người dùng, để kịp thời tiến hành phản hồi kín, đảm bảo tiến độ công việc nghiên cứu của chúng ta suôn sẻ."


"......"


Sinh viên kỹ thuật phòng thí nghiệm bị chén thuốc mê này rót đến sương mù bao phủ.


Qua vài giây, rốt cuộc có người thành thật giơ tay thắc mắc: "Đàm học trưởng, có thể dịch ra tiếng người không? Nghe không hiểu."


Đàm Vân Sưởng chậm rãi thở dài một hơi, tựa hồ giờ phút này mới tiêu hóa xong tin tức từ cuộc gọi của cái người bất lương kia.


Mang theo tâm tình vô cùng phức tạp, Đàm Vân Sưởng mở miệng:


"Lạc Trạm muốn coi chính mình là quà sinh nhật, đến giả dạng làm người máy phỏng sinh của Đường Nhiễm."


"――??"


Mọi người hít một ngụm khí lạnh, sau đó đông cứng tại chỗ.


Đàm Vân Sưởng lại lần nữa buông tiếng thở dài, lắc lắc đầu đi vào gian trong.


"Còn tốt tiểu Mạnh không ở đây, bằng không nếu cậu ấy nghe thấy, còn không phải xách cái bảng mạch điện tìm Lạc Trạm liều mạng đi......"


.


Khi Đường Nhiễm cầm di động từ phòng ngủ đi ra, giữa mày nhíu lại, tựa hồ thực phiền não.


Lạc Trạm dựa ở sô pha nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, trước hết ngồi thẳng người nhìn sang.


Đường Nhiễm ngừng lại bên bàn trà đối diện Lạc Trạm. Chần chờ một lát, cô cúi đầu nói: "A bà hôm nay khả năng không kịp trở về, bà bảo em, bảo em một mình ăn cơm."


Lạc Trạm ngừng trong chốc lát, rũ mắt, cười: "Cô là lần đầu tiên nói dối, cho nên mới không thuần thục như vậy?"


Đường Nhiễm mặt đỏ lên.


Lần đầu tiên thấy cô nói dối, Lạc Trạm cố nén cười: "Bà ấy rốt cuộc nói gì?"


Trầm mặc gần nửa phút, cô rốt cuộc có đủ dũng khí mở miệng: "A bà nói, nói em hôm nay đi theo anh...... cọ cơm."


Lời nói cuối cùng phát ra cực nhỏ, nhỏ đến mức cô gái trước mặt nói xong liền ngượng ngùng muốn đào một cái lỗ chui xuống.


Bảo cô không nói dối, cô liền thành thật thuật lại nguyên câu, thậm chí không cần uyển chuyển thay đổi thành câu của mình.


Lạc Trạm nhịn cười, chống đầu gối đứng dậy, "Cô không phải nghe lời a bà cô nhất sao?"


Đường Nhiễm ngẩng mặt, nhẹ giọng phản bác: "Nhưng a bà không biết anh là Lạc Trạm mới nói như vậy. Nếu bà ấy biết, nhất định sẽ không bảo em đi theo anh."


"Ồ." Lạc Trạm lười nhác gật gật đầu, mí mắt giật giật, cười như không cười, "Vậy sao cô không nói cho bà ấy, kỳ thật tôi không phải Lạc Tu, mà là Lạc Trạm?"


Đường Nhiễm: "......"


Một hồi lâu sau, cô lại thành thật trả lời: "Em không dám." Lạc Trạm mỉm cười.


Thời điểm Đường Nhiễm còn đang rối rắm, nghe thấy người nọ đứng dậy, đi vòng qua bàn trà. Đường Nhiễm theo tiếng bước chân quay sang, "Anh buổi chiều hẳn là còn có chuyện đúng không? Vậy không cần phiền toái anh......"


"Tôi không có việc gì." Lạc Trạm không chột dạ chút nào, ngữ khí lười nhác đến hợp tình hợp lý, "Phòng thí nghiệm chiều nay nghỉ, mọi người đều rất nhàn rỗi."


Đường Nhiễm dừng lại.


Qua vài giây, cô không bỏ cuộc mà nhẹ giọng nói: "Trong nhà có mì gói cùng lạp xưởng, em có thể tự ăn cơm."


Lạc Trạm: "Không dinh dưỡng."


Đường Nhiễm: "Còn có thể gọi đồ ăn ở ngoài......"


Lạc Trạm: "Càng không dinh dưỡng."


Đường Nhiễm im lặng hai giây, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Vậy thì, anh sẽ nấu cơm sao?"


"......"


Lạc Trạm trầm mặc.


An tĩnh, anh theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn tay mình.


Đôi tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực.


Nó đã từng cầm bút đầu mềm lẫn bút đầu cứng, có thể viết một hàng chữ thiết họa ngân câu; cũng gõ nhiều số liệu, trước kia đã viết mấy trăm mấy ngàn dòng lệnh đẹp mắt; từ nhỏ đến lớn sờ qua không ít nhạc cụ, tùy tiện cầm lấy cái nào anh cũng đều có thể chơi một bài kiệt tác......


Chỉ duy nhất một việc chưa từng làm.


Về phương diện việc nhà , Lạc tiểu thiếu gia phải nói là mười ngón tay không dính nước ―― chứ đừng nói đến nấu cơm.


Đường Nhiễm cũng đoán được, nghiêm túc nói: "Cho nên có anh ở đây hay không cũng đều giống nhau, không cần phiền toái anh......"


"Ai nói tôi sẽ không."


Lạc tiểu thiếu gia lười biếng nâng mắt, đôi tay xinh đẹp hữu lực đôi tay đút vào túi quần.


Đường Nhiễm ngoài ý muốn ngơ ngẩn: "Anh sẽ nấu cơm sao?"


"Ừ, tôi có học qua khóa nấu nướng." Lạc Trạm bình tĩnh nói.


―― đó là thời kì mà mỗi cậu bé khi còn nhỏ đều sẽ muốn làm mọi thứ, Lạc tiểu thiếu gia ngày ấy nhất thời hứng thú.


Sau đó liền giúp Lạc gia đổi một cái phòng bếp mới.


Như một di chứng, những đầu bếp lâu năm ở Lạc gia đến bây giờ thấy Lạc Trạm vẫn sẽ cảm thấy bóng ma khắc sâu.


Đường Nhiễm không biết nội tình, lúc này bị ngữ khí của Lạc Trạm hù, nghĩ nghĩ cô mới nghiêm túc hỏi: "Nhưng nguyên vật liệu nhà có thể là không nhiều lắm."


"Không sao." Lạc Trạm đi sang bên cạnh bàn ăn mở cửa tủ lạnh, anh nhanh chóng quét một lượt từ trên xuống.


Sau đó Lạc Trạm bình tĩnh khép lại cửa tủ, "Tôi đi toilet một chút."


Đường Nhiễm mờ mịt gật đầu, "Ừm."


Lạc Trạm vào trong toilet, lấy di động ra, bấm gọi.


"Tiểu thiếu gia?" Điện thoại được kết nối, bên kia ngoài ý muốn hỏi.


"Lâm quản gia, có cái danh sách ông nhớ một chút."


"Danh sách? Vâng, cậu nói đi."


Lạc Trạm huy động trí nhớ ngắn hạn của mình, đồng thời nói: "Một hộp hải sâm, ba cây cải bắp, năm quả cà chua, mười quả trứng gà............ Ờm, vậy đó."


Từ cái thứ nhất nói ra, bên kia điện thoại Lạc gia quản gia liền bắt đầu phát ngốc. Dựa vào bản năng nghề nghiệp nghe đến hết, ông nhìn cái danh sách vừa viết, có cảm giác như mơ.


Sau một lúc lâu, Lâm quản gia gian nan mà tìm lại thanh âm của mình: "Tiểu thiếu gia, mấy thứ này là?"


Lạc Trạm: "Chờ lát nữa tôi gửi cho ông một cái địa chỉ, ông tìm quán cơm gần đây, đưa cho bọn họ cái danh sách nguyên vật liệu này, làm một bữa cơm trưa đưa đến địa chỉ này cho tôi."


"Vâng, thiếu gia." Lâm quản gia dù tò mò cũng không hỏi nhiều, đáp ứng.


Lạc Trạm: "Dùng đến nguyên vật liệu nào thì báo tôi, tôi sẽ đóng gói một phần giống vậy, bảo người đến mang đi."


"Còn điều gì cần đặc biệt chú ý không?"


"Ừ." Lạc Trạm đáp, "Thứ nhất, người tới không cần gõ cửa, tới cửa thì gọi điện thoại cho tôi. Thứ hai, hương vị bữa cơm có thể vừa vừa, không cần làm cơm cấp cao."


Lâm quản gia dở khóc dở cười mà đồng ý.


Giao việc xong, Lạc Trạm ở toilet thập phần kín đáo mà đem kế hoạch soát lại từ đầu, xác định không có gì khả nghi mới rửa sạch tay, đi ra ngoài.


Qua lối nhỏ ngoài phòng ngủ, Lạc Trạm vào phòng khách, liền thấy Đường Nhiễm đang ở trong phòng bếp cong người, sờ soạng tìm cái gì đó.


Lạc Trạm đi qua: "Đang tìm cái gì vậy?"


"Em nhớ rõ ràng a bà để ở đây......" Cô đưa lưng về phía hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm.


Lạc Trạm hỏi: "Muốn tôi giúp cô ――"


"A, tìm được rồi." Cô xoay người, trong tay nắm chặt cái gì đó, bởi vì rất cao hứng nên không chú ý, liền đâm đầu vào lồng ngực Lạc Trạm.


Lạc Trạm không sao, nhưng Đường Nhiễm vóc dáng nhỏ lại đâm chính diện vào ngực anh. Cái trán đụng đau không nói, người còn lảo đảo ngã về sau, lại bị Lạc Trạm vội vàng duỗi tay đỡ lấy.


"Có sao không?" Chờ cô đứng vững, Lạc Trạm hạ mắt hỏi.


"Không, không sao," Đường Nhiễm có chút ngượng ngùng mà xoa xoa cái trán, "Em không chú ý anh ở sau."


Lạc Trạm bất đắc dĩ, giơ tay sờ sờ cái trán hơi hồng của cô, "Cô vừa mới tìm cái gì đấy?"


"Cái này!"


Đường Nhiễm đem đồ vật trong tay giơ ra.


"......"


Lạc Trạm biểu tình bỗng dưng ngưng trọng.


Vài giây sau, nhìn cái tạp dề hồng phấn trong tay cô, Lạc Trạm khẽ nheo mắt.


"Cô tìm cái này làm gì?"


"Cho anh mặc." Đường Nhiễm cong cong khóe mắt, không biết rằng trong bóng tối, ánh mắt của người nào đó đã nguy hiểm tới cực điểm, "Em trước kia muốn cùng a bà học nấu cơm, cái này là a bà đặc biệt mua cho em."


Lạc Trạm biểu tình bất thiện nhìn tạp dề hồng phấn này, "Tôi không mặc."


Đường Nhiễm hơi giật mình, "Vì sao?"


Lạc Trạm không lưu tình: "Xấu."


Biểu tình cao hứng của cô bỗng ngưng lại, sau đó từ từ ảm đạm.


"Rất xấu sao? A bà khi đó nói khá đẹp...... Mặc dù bởi vì không nhìn thấy lửa nên không thể học nấu ăn, nhưng vẫn giữ nó lại."


Thanh âm cô càng ngày càng thấp, đầu cũng rụt theo.


Nếu đôi mắt này nhìn thấy, nhất định sẽ ảm đạm giống trời đêm không sao.


Có khi còn có mưa nhỏ.


Lạc Trạm trong lòng khẽ thở dài.


Anh nghe thấy chính mình không cam lòng lại bất đắc dĩ mà mở miệng: "Đưa đây....... tôi mặc."


Cô ngẩn ra, hơi ngẩng mặt. Qua hai ba giây, khóe mắt cô một lần nữa cong xuống, "Em giúp anh buộc lại."


"......"


Nhìn cô khôi phục khuôn mặt thanh tú, lời than thở đến khóe môi lại chuyển thành một tiếng cười bất đắc dĩ: "Được, cô giúp tôi đi."


Chiếc tạp dề nhỏ bị Lạc Trạm tự nguyện tròng lên, dây buộc hai bên được cô nắm trong tay,cẩn thận vòng qua eo Lạc Trạm.


Chiếc áo sơ mi trắng rộng được buộc chặt bởi hai dây tạp dề, phần eo và bụng gầy nhưng rắn chắc dán sát vào lớp áo sơ mi mỏng.


Lạc Trạm đưa lưng về phía Đường Nhiễm.


Nhưng vẫn cảm nhận được, tay cô ở phía sau nhẹ nhàng buộc dây, thật cẩn thận.


"Lạc Lạc, em có thể thắt nơ bướm không? Cái khác em không biết." Cô bận rộn trong chốc lát, nghiêm túc mà nhắc mãi, đến cả mình xưng hô thế nào cũng không chú ý.


"......"


Lạc Trạm không sửa lại lời của cô, chỉ nhìn trên cửa tủ lạnh mơ hồ chiếu ra bóng dáng nho nhỏ phía sau mình.


Nhìn chằm chằm một lát, anh hơi rũ mắt, cười.


"Tùy cô."


"......"


.


Dựa theo yêu cầu của Lạc Trạm, Lâm quản gia cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tự mình đi đưa bữa cơm này.


Ông lập tức chuẩn bị xuất phát từ Lạc gia, chỉ là trước khi vội vã rời đi, lại gặp Lạc Tu đã ở lại đây mấy ngày nay.


"Đại thiếu gia." Lâm quản gia cung kính chào.


"Lâm quản gia đừng khách khí. Ông cùng gia gia giống nhau, gọi cháu Lạc Tu là được." Lạc Tu dừng lại, cười ôn hòa, "Ông chuẩn bị ra ngoài sao?"


"Đúng vậy," Lâm quản gia do dự, nghĩ Lạc Trạm không nói muốn giấu giếm, liền ăn ngay nói thật, "Tiểu thiếu gia bảo người đi đưa bữa cơm đến một địa chỉ, nói là muốn......"


Lâm quản gia đơn giản nói vài câu, đem những yêu cầu hiếm lạ cổ quái của Lạc Trạm nói ra.


Lạc Tu nguyên bản chuẩn bị thuận miệng đáp liền rời đi, nghe vậy ánh mắt dừng lại. Giây lát sau, hắn nghiêng người, nhàn nhạt cười: "Địa chỉ nào?"


Lâm quản gia là tâm phúc của Lạc lão tiên sinh, đối với tình huống của hai anh em tương đối hiểu biết, cũng không kiêng dè, liền đưa địa chỉ cho Lạc Tu nhìn.


Lạc Tu bất động thanh sắc mà nghe xong, tầm mắt đảo qua. Nhìn thấy thông tin hoàn toàn giống với ý nghĩ, đáy mắt hắn ý cười gia tăng.


"Vậy Lâm quản gia đi mau đi." Lạc Tu đi ra hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng lại xoay người, "Làm phiền Lâm quản gia báo cho nó một câu."


"Cậu nói đi?"


"Chuyện trước kia còn chưa nói xong, nếu nó còn có hứng thú, hôm nay trở về thì tới tìm cháu nói chuyện."


Lâm quản gia sửng sốt, vẫn là gật đầu, "Vâng."


"......"


Một giờ sau.


Từ quán ăn riêng cầm hộp cơm nhiều tầng rời đi, Lâm quản gia xem địa chỉ Lạc Trạm gửi cho ông cùng mật mã lối thoát hiểm, đi vào khu chung cư xa lạ.


Điểm đến là hộ gia đình tầng 12.


Khi đến bên ngoài cánh cửa chống trộm tưởng chừng như bình thường, Lưu quản gia liền gọi điện cho Lạc Trạm.


Không quá vài tiếng reo, điện thoại đã bị ngắt.


Lâm quản gia kiên nhẫn chờ đợi hơn mười giây, cửa chống trộm trước mặt mở ra.


Là gương mặt lạnh lùng quen thuộc.


Lâm quản gia mỉm cười: "Thiếu gia, bữa trưa cậu muốn......"


Câu cuối vặn vẹo.


Phía