Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 62: "Kiếp" đào hoa




Đàm Vân Sưởng phản ứng lại, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng hắn vẫn nỗ lực kìm lại: "Không phải...... Đường Nhiễm muội muội, sao em lại hỏi như vậy, là bởi vì hôm nay cậu ta nói câu kia sao?"


Đường Nhiễm gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, nghiêm túc mà nói: "Anh ấy không phải lần đầu tiên nói lời này."


Đàm Vân Sưởng: "?"


Đường Nhiễm: "Lần đầu tiên bọn em gặp mặt là cái ngày em tới cửa hàng INT, anh ấy đưa em về. Ở trạm xe buýt đường Thanh Nham, anh ấy đã nói một lần rồi."


Đàm Vân Sưởng khiếp sợ hỏi: "Nó nói cái gì?"


Đường Nhiễm nhớ lại, sau đó ngồi thẳng thân, banh khuôn mặt nhỏ, bắt chước miệng lưỡi lười nhác lại lãnh đạm của Lạc Trạm khi đó, nói:


"Phủ thêm quần áo. A di bên cạnh đã chỉ trích tôi ngược đãi con gái."


"Ha ha ha ha ha......"


Đường Nhiễm còn chưa có học xong, Đàm Vân Sưởng đã cười lăn ――


"Em quả thực bị lây Lạc Trạm rồi, cái ngữ khí của nó em còn học được bảy tám phần!"


Đường Nhiễm bất đắc dĩ lại chán nản: "Chính là khi đó em căn bản không nghe thấy có tiếng a di nói chuyện, nhất định là chính anh ấy nói."


"Cho nên, em cảm thấy từ khi đó nó liền bắt đầu xem em là con gái?"


Đường Nhiễm gật đầu: "Ừm."


Đàm Vân Sưởng cười thắt ruột, nhưng thấy cô trầm xuống, hắn chỉ đành nhịn lại: "Khụ khụ, nhưng trong ấn tượng của anh, Lạc Trạm thật sự không phải cái loại mà...... sẽ có ánh sáng tình thương bao la của cha nha."


Đường Nhiễm trầm mặc.


Sau khi , Đàm Vân Sưởng đột nhiên phát hiện một vấn đề vừa mới bị hắn xem nhẹ: "Bất quá, Đường Nhiễm muội muội."


"Vâng?"


"Em hình như......thực không hy vọng Lạc Trạm xem em là con gái?" Đàm Vân Sưởng châm chước tìm từ, thật cẩn thận, "Em xem, kỳ thật lấy bối cảnh của Lạc Trạm, có thể được nó sủng như là con gái cũng chuyện mà rất nhiều người ước ao tha thiết ―― nếu nó thật sự nghĩ như vậy, em không thích sao?"


Cô ghé vào bàn vuông, không nói.


Dưới ánh đèn khuôn mặt của cô thoạt nhìn ảm đạm mà mất mát.


Này càng làm cho Đàm Vân Sưởng nghiệm chứng suy đoán của mình: "Em không phải là......"


"Em không muốn anh ấy như vậy." Đường Nhiễm cổ đủ toàn bộ dũng khí, mở miệng. "Bởi vì em thích anh ấy."


Giọng cô vô cùng nhẹ, thanh âm thậm chí có hơi run, nhưng lại mang theo vẻ kiên quyết.
Đàm Vân Sưởng bị chấn trụ, qua vài giây mới tìm về thanh âm của mình: "Em em em thích Lạc Trạm? Ngọa tào thật đúng là quá ――"


Chữ "khéo" còn chưa ra khỏi miệng, bị Đàm Vân Sưởng kịp thời kéo lại.


Chuyện khác tùy tiện trêu trêu chọc chọc Lạc Trạm cũng không quan hệ, nhưng nếu là chuyện này đây một khi không cẩn thận phá hủy tính toán của Lạc Trạm......


Đàm Vân Sưởng thật sự không cảm thấy Lạc Trạm có thể cho hắn thấy mặt trời ngày mai.
Đường Nhiễm sau khi nói xong liền bất an lại nghiêm túc mà chờ phản ứng của Đàm Vân Sưởng. Nghe Đàm Vân Sưởng trầm mặc, cô đợi trong chốc lát mới hỏi: "Cửa hàng trưởng, anh muốn nói quá cái gì?"


Đàm Vân Sưởng xấu hổ mà ho khan: "Không có gì, không có gì."


Khóe miệng Đường Nhiễm bị cảm xúc nặng trĩu kéo xuống, thanh âm cũng hạ xuống: "Anh có phải hay không muốn nói, em thật không biết tự lượng sức mình?"


Đàm Vân Sưởng cuống quít xua tay: "Không không không anh chưa nói ――"


"Nhưng em vẫn muốn thử xem."


Đường Nhiễm ngẩng đầu, ngữ khí kiên định hơn một chút. Ngũ quan tinh xảo mà nhu hòa là một vẻ kiên quyết hiếm thấy, "Từ nhỏ đến lớn em chưa có tranh ai cái gì, bởi vì em cảm thấy em không thể tranh được. Những thứ tốt đẹp cho dù là người hay việc dường như sinh ra liền đã không có quan hệ với em, nhưng là Lạc Lạc anh ấy nói cho em rằng em đáng giá."
Đường Nhiễm ngập ngừng, thanh âm nhẹ nhàng: "Chỉ có anh ấy nói như vậy với em. Cho nên nếu là vì anh ấy, em muốn thực nỗ lực thực nỗ lực mà dũng cảm một lần. Cho dù sẽ thất bại...... Sẽ thất bại......"


Dũng khí vừa nãy của cô chậm rãi giảm xuống, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhíu lại.


Cô chán nản thở dài: "Chính là nếu thất bại, Lạc Lạc có phải sẽ không quan tâm tới em nữa không? Anh ấy dường như rất chán ghét con gái tỏ vẻ hảo cảm với anh ấy."


Đàm Vân Sưởng biểu tình vặn vẹo, thật vất vả bình phục tâm tình sóng gió mãnh liệt, hắn quyết định cho cô một chút nhắc nhở.


Châm chước một lát, Đàm Vân Sưởng thấm thía mà mở miệng: "Đường Nhiễm muội muội a, không biết em đã nghe qua câu này chưa?"
Đường Nhiễm ngẩng đầu: "Câu gì?"


Đàm Vân Sưởng: "Chính là nói, nhân sinh tựa như tổ hợp của rất nhiều cuộc thi chạy. Những cái vụn vặt sự tình a mục tiêu a, bất luận là ở cảm tình hay là ở phương diện khác, nó đều giống cuộc thi chạy cự li ngắn a."


"Uhm." Đường Nhiễm nghiêm túc mà nghe, còn cổ động gật gật đầu.


"Mà trong cuộc thi chạy ngắn đó, khởi điểm của mỗi người đều không giống nhau. Có mấy người tương đối xui xẻo, liền đứng ở trên vạch xuất phát; còn có vài người may mắn hơn, đứng ở giữa đường băng."


Đàm Vân Sưởng cố ý tạm dừng hai giây, sau đó mới tăng thêm ngữ khí ám chỉ:


"Ngoài những người này, còn có những người được lựa chọn―― trong một số chuyện, người ấy chỉ đơn giản đứng ở trên bục nhận thưởng a! Còn so cái gì tài nữa, trực tiếp trao giải là được!"


"......"


Cô không nói, nhăn mi, bắt đầu tự hỏi về lời của Đàm Vân Sưởng.


Vài giây sau, cô gật đầu: "Vâng, ý của cửa hàng trưởng em đã hiểu."


Đàm Vân Sưởng vui mừng quá đỗi: "Tốt tốt tốt, em đã hiểu liền ――"


"Cửa hàng trưởng là nói, người theo đuổi Lạc Trạm có rất nhiều rất nhiều, cũng đủ đứng đầy từ vạch xuất phát đến đích." Biểu tình cô nghiêm túc, "Cho nên trận thi đấu này sẽ đặc biệt gian khổ."


Đàm Vân Sưởng: "?"


Đàm Vân Sưởng trầm mặc mấy giây, hơi thở mong manh mà cứu vãn: "Em nói như vậy cũng không sai, bất quá......"


"Cửa hàng trưởng, em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt."


Đường Nhiễm nắm chặt ngón tay, ngữ khí khẩn trương nghiêm túc.


"Em biết Lạc Trạm rất ưu tú, người theo đuổi nhất định cũng rất ưu tú, hiện tại em không so được với bọn họ, nhưng không sao, em sẽ nỗ lực làm mình trở thành một người càng tốt hơn."


"............"


Đàm Vân Sưởng đầu to như đấu.(cái đấu để đong gạo á, không biết thì lên tra gg nha.)


Trong lúc Đàm Vân Sưởng đang vắt hết óc mà tự hỏi nên làm sao để kéo cục diện trở lại, chuông cửa Thiên trạch vang lên.


Đường Nhiễm quay đầu: "Có phải là người máy đến không?"


"...... Chắc vậy."


Đàm Vân Sưởng biểu tình rối rắm mà đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài, hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng.


"Đường Nhiễm muội muội."


"Vâng?"


"Nếu em thật sự muốn theo đuổi Lạc Trạm, không ngại thì có thể tán gẫu cùng người máy một chút."


"...... A?" Đường Nhiễm khó hiểu hỏi, "Cùng nó nói cái gì?"


Đàm Vân Sưởng được khai sáng, lộ ra nụ cười thần bí: "Trước đó chưa nói với em, mô-đun ngôn ngữ của người máy này có cả giáo trình dạy cách yêu đương. Bất quá công năng này bọn anh còn chưa thí nghiệm qua, em có thể thử nhiều từ khóa khác nhau, tóm lại có thể kích phát được." Đường Nhiễm chần chờ: "Nhưng em không nghĩ hiện tại liền......"


"Đừng sợ, trước tiên hãy chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa em giữ bí mật với ' Lạc Lạc ', liền không ai biết, hắn nhất định sẽ tin lời em."


"Được," Cô do dự gật gật đầu, "Cảm ơn cửa hàng trưởng."


"Không khách khí không khách khí, nên làm mà."


Đàm Vân Sưởng cười gian ném nồi xong rồi, cảm thấy cả người nhẹ nhàng, chỉ muốn ngâm nga đi ra ngoài.


Trước khi rời đi, hắn nhìn rương máy móc đặt ngoài cửa Thiên trạch. Đàm Vân Sưởng cố ý tiến lên vỗ vỗ cửa rương, sau đó mới vòng qua lên xe của Lâm Thiên Hoa.


Sau khi lên xe, Lâm Thiên Hoa ngồi ở ghế lái khó hiểu hỏi: "Học trưởng, anh vừa mới gõ cửa rương làm gì?"


Đàm Vân Sưởng: "Không có gì, để cho người bên trong tỉnh."


"Nhắc nhở?"


"Ừ," Đàm Vân Sưởng nghẹn một lát, không nhịn được, hắn vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên, "Anh vừa mới xem hiện tượng thiên văn đêm nay, tính ra mệnh của người nào đó đêm nay có một kiếp số."


"A? Trạm ca sao? Anh ấy có kiếp gì?"


"Kiếp đào hoa hahaha."


"......?"


.


Đàm Vân Sưởng trước khi đi gõ cửa, xác thật làm cho Lạc Trạm tỉnh.


Cho dù Lạc Trạm không biết đã xảy ra cái gì, cũng chưa kịp nói chuyện với Đàm Vân Sưởng, nhưng theo trực giác của anh ―― đêm nay nhất định sẽ phát sinh việc bất thường.


Lường trước hơn phân nửa là có liên quan tới Đường Nhiễm, Lạc Trạm cuối cùng vẫn là không yên tâm, lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Đàm Vân Sưởng:


【 Anh gõ cửa là có ý gì 】


Qua mấy chục giây, tin nhắn gửi lại: 【 hắc hắc, không có gì, chỉ là nhắc nhở một chút. Đêm nay Đường Nhiễm nói muốn cùng người máy nói chuyện tâm tình. 】 Lạc Trạm hơi nhíu mi: 【 Chỉ thế? 】


【 Chỉ vậy thôi a. Bất quá đêm nay có khả năng hai người sẽ nói đến tương đối nhập tâm, anh sợ tổ tông cậu nhát gan lại bị dọa sợ, nhắc nhở cậu trước đấy. 】


"......"


Trong rương máy móc, nhận được tin này Lạc Trạm cứng đờ. Vài giây sau, khóe miệng anh lãnh đạm trào phúng mà nhếch lên, ngón tay ấn vào ghi âm ――


"Ting ting."


Trên xe vận chuyển, di động vang lên âm báo nhắc nhở.


Đang cùng Lâm Thiên Hoa nói giỡn, Đàm Vân Sưởng cúi đầu nhìn thấy: "Hắc, vẫn là tin nhắn thoại."


Lâm Thiên Hoa hỏi: "Trạm ca nói cái gì?"


"Anh nghe một chút ha."


Đàm Vân Sưởng mở ra. Sau đó liền nghe thấy trong di động truyền ra âm thanh máy móc từ tính lười nhác dễ nghe:


【 Nói chuyện phiếm cũng sẽ bị dọa, anh cho rằng tôi không có tiền đồ như anh sao? 】


Đàm Vân Sưởng: "......"


Lâm Thiên Hoa nghe được rõ ràng, cười cười.
"Lời này của anh không dọa được Trạm ca.


Cậu ấy được trời ưu ái, cho nên mới vĩnh viễn có bộ dáng biếng nhác chuyện gì cũng không bỏ trong lòng, em còn chưa thấy anh ấy vì chuyện gì mà hoảng hốt đâu."


Đàm Vân Sưởng lấy lại tinh thần, tức giận đến cắn răng nói thầm: "Thiếu chút nữa đã quên đây như chuyện thường ngày...... Thật sự không phản ứng sao."


"A? Học trưởng anh nói cái gì?"


"Không có gì. Thôi đi, mặc kệ nó, chúng ta đi thôi."


"Ồ, được."


.


Từ lúc "mua được" người cố định tới Thiên trạch đưa cơm là Đoạn Thanh Yến, Lạc Trạm mỗi tối ở đây hành động lại càng tự nhiên.
Vì thế mà Đoạn Thanh Yến vô số lần bị bắt nhìn một màn như vậy――


Cô bé phồng má chậm rì rì mà ăn bữa tối, mà ở bên cạnh bàn, cái "người máy" ôn thuần mà kêu "Chủ nhân" lại thường thường nhân lúc toàn bộ lực chú ý của cô đều ở trên bữa tối, liền dựa vào tường đối diện nhìn chằm chằm cô bé.


Mà cảnh tượng này ở trong mắt Đoạn Thanh Yến, sẽ tự động cắt thành một bức tranh khác:
Tiểu bạch thỏ đang chậm rì rì mà nhai lá cây không hề phát hiện, ở bụi cỏ bên cạnh một con sói hoang lớn lại đang mài móng vuốt nhìn trộm "bữa tối" của mình kia.


Bất quá đa số thời điểm, sói đều lười biếng mà mài.


Hơn nữa bất luận chờ bao lâu, anh dường như chưa bao giờ cảm thấy thiếu kiên nhẫn. Ngẫu nhiên nhìn nhìn, không biết bị cái nhíu mày hay động tác nhỏ nào của cô chọc tới, anh sẽ không tiếng động mà rũ mắt xuống cười rộ lên.
Chỉ những lúc như này, cặp mắt xưa nay nhìn người khác đều là lạnh lẽo lãnh đạm thật sự trở nên phi thường mềm mại.


―― Hoàn toàn khác so với Lạc gia tiểu thiếu gia mà Đoạn Thanh Yến nghe được từ trong miệng đám người hầu Đường gia, khiến người ta cảm thấy phảng phất thâm tình mềm mại.
Thẳng đến khi cô bé ăn xong bữa tối.


Cái vị ở ven tường kia liền khôi phục bình thường, sau đó dùng ánh mắt hướng Đoạn Thanh Yến tỏ vẻ "Cô có thể mau rời khỏi".
Đêm nay như thường lệ.


Đoạn Thanh Yến nghẹn khuất mà nuốt xuống tiếng thở dài, thu dọn mặt bàn. Trước khi mang đồ ra ngoài, cô hàm hồ mà dặn dò Đường Nhiễm: "Gần đây...... nhiều người xấu, em phải chú ý an toàn."


Đường Nhiễm ngẩn ra, ngoan ngoãn gật đầu: "Em không đi đâu, chỉ đợi ở nhà."


"......"


Đoạn Thanh Yến khóc không ra nước mắt ―― chính là bởi vì như vậy cho nên cô mới lo a!
Đoạn Thanh Yến theo bản năng ngẩng đầu.
Sau đó liền thấy cách đó không xa, nam sinh dựa vào tường lười biếng mà giương mắt, mang theo ý cảnh cáo mà liếc tới, con ngươi lạnh lùng.


Đoạn Thanh Yến trong lòng run lên, không dám nói nhiều. Cô nhanh chóng tạm biệt Đường Nhiễm, liền xách theo hộp cơm rời đi.
Chỉ còn lại có một người và một "người máy", Thiên trạch phá lệ an tĩnh.


Ăn xong bữa tối cô bé liền ghé vào bàn vuông, sau một lúc lâu cũng chưa ngẩng đầu cũng không nói chuyện. Cau mày, cũng không biết phiền não vấn đề gì.


Ở góc tường Lạc Trạm không khỏi nhăn mi theo.


Mặc dù Lạc Trạm không cảm thấy Đường Nhiễm sẽ nói cái gì có thể dọa đến mình, nhưng anh vẫn chủ động đi qua.


"Chào buổi tối, chủ nhân."


Thanh âm máy móc cắt ngang sự yên lặng.
Đường Nhiễm chậm nửa nhịp mà lấy lại tinh thần, nâng nâng đầu, xin lỗi mà nói: "A, ta quên mất ngươi còn ở đây, thực xin lỗi a Lạc Lạc."


"Không sao."


"......"


Nhìn rõ ràng cô vẫn đang thất thần, Lạc Trạm rũ mắt: "Chủ nhân đêm nay muốn bắt đầu dùng mô-đun ngôn ngữ nào?"


Đường Nhiễm trầm mặc đã lâu, rốt cuộc vẫn là nhẹ giọng hỏi: "Cửa hàng trưởng nói ngươi có mô-đun dạy cách yêu đương, phải không?"


Lạc Trạm ngừng lại.


Vài giây sau, anh khẽ nheo mắt, ngữ khí dần dần nguy hiểm: "Đương nhiên. Mô-đun đã mở ra."


"Vậy mà thật sự có a." Đường Nhiễm ngạc nhiên ngồi thẳng người.


Cô do dự trong chốc lát, trịnh trọng hỏi: "Vậy Lạc Lạc, ngươi có thể dạy ta như thế nào...... Theo đuổi một người ta thích sao?"


Lạc Trạm không nói chuyện.


Trên khuôn mặt tuấn tú kia một tia cảm xúc cũng không thấy, chỉ có xương gò má dần dần căng thẳng, từ đường nét sắc bén lộ ra tức giận đang ẩn nhẫn đến sắp đập bàn.


Một khắc kia lý trí của anh hoàn toàn biến mất, mọi suy nghĩ của anh tựa hồ ở chuyển qua lại giữa dung nham nóng bỏng cùng sông băng độ không tuyệt đối.


Cảm giác băng hỏa lưỡng trọng này cơ hồ đem anh bức điên.


Đường Nhiễm đợi hồi lâu không nghe thấy hồi đáp, mờ mịt quay đầu: "Lạc Lạc?"


"......"


Không có hồi đáp.