Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 140-2: Tôi ở tận thế nuôi mèo to




Có tiếng đội viên hỏi: “Đinh đội, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Trì Tiểu Trì nhìn về phía phố xá đang dần trở nên nhộn nhịp, chà xát lòng bàn tay đã bám mảng tuyết, nói: “Nghỉ ngơi, chờ buổi tối náo nhiệt.”

Khoảng chừng sáu giờ rưỡi chiều có người đến kho phía Tây để dẫn nô lệ đi, tổng cộng có sáu mươi người.

Trì Tiểu Trì đóng vai nhân viên quản lý trước quầy mới được chiêu mộ, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, để bọn họ vào nghỉ ngơi ở đại sảnh, đề ra mười tên nô lệ “phẩm chất A”, năm mươi tên nô lệ “phẩm chất B”, đều là nhân loại cũ vừa nãy giải cứu ra, có kinh nghiệm và năng lực chiến đấu, trong đó có trộn lẫn thành viên trong đội.

Trước khi bị mang ra gặp người, tất cả nô lệ đều được áp giải đi tắm nước nóng, bị cọ rửa đến đỏ cả da, sau đó thống nhất mặc đồ trắng, nhìn qua rất ra dáng, rất khiến người cầm đầu đến “nhận hàng” hài lòng.

Người cầm đầu liếc mắt liền nhìn thấy Cốc Tâm Chí bắt mắt nhất trong đám “phẩm chất A”.

Mấy ngày nay Cốc Tâm Chí được nuôi dưỡng ở nhà họ Đinh, hơi tăng cân hơn trước một chút, thân thể khôi phục về bình thường, vẻ mặt lãnh đạm, thanh tú sạch sẽ, mái tóc hơi dài được cột cao bằng sợi dây thun xanh thành kiểu đuôi ngựa, hơi ngẩng cằm đứng ở nơi đó, có một loại lóa mắt rất đặc biệt.

Người cầm đầu đi vòng quanh Cốc Tâm Chí, gật đầu thỏa mãn: “Quý hiếm nhất chính là người như vậy.”

Trì Tiểu Trì cười ôn hòa: “Chứ sao nữa?”

Sắc mặt Cốc Tâm Chí không được tốt.

Cậu không cao hứng khi thấy Đinh Thu Vân dùng thái độ đối với nhân loại mới còn tốt hơn cả mình.

Cho dù chỉ là lấy lệ.

Trì Tiểu Trì không cố ý quan tâm đến tâm tình của Cốc Tâm Chí, lễ độ mà cúi người tiễn đưa đám nhân loại mới này rời đi, bước tới cửa, trao đổi ánh mắt với chú La đang hút thuốc trong xe, khóa lại cửa trước kho hàng phía Tây, đổi lại một bộ quần áo tương đối đơn giản, dùng xe gắn máy của mình, đơn độc chạy đến thị trường nô lệ đang từ từ trở nên náo nhiệt.

Giữa màu sắc cầu vồng nhân tạo rực rỡ, cậu chầm chậm lái xe, tìm được bảy tám nô lệ mà vừa nãy cậu tự tay tiễn đi.

Bọn họ được đặt trong lồng sắt được chế tạo đặc biệt ở trên sân khấu, nhìn thấy Trì Tiểu Trì, chỉ hơi gật đầu, tiếp tục ngoan ngoãn mà chờ “thời cơ” Trì Tiểu Trì đã ước hẹn với bọn họ.

Dân bản địa của thị trấn nô lệ đã rời đi gần hết, chỉ có những gia đình nhân loại mới đã tiến hóa lựa chọn ở lại đây, dựa vào nô dịch và buôn bán đồng loại để sinh sống.

Trên đường đốt hương trầm khắp nơi, trong đó có mùi lành lạnh thối rữa của xác chết.

Trì Tiểu Trì chạy một vòng quanh thị trấn, biết rõ bố cục thị trấn, sau đó đặt xe môtô ở ven đường, dựa vào ánh đèn đường, lấy bút chì và giấy thuốc lá để vẽ cảnh tượng nhộn nhịp mà bi ai của tận thế.

Cậu nghe thấy có một đứa trẻ nhân loại mới đang bi bô với mẹ của mình: “Mẹ ơi, tại sao chị kia bị nhốt vậy?”

Người mẹ cười nói: “Chúng ta và bọn họ không giống nhau.”

“Rõ ràng là giống nhau mà.” Bé gái chỉ vào mình, “Mắt, mũi đều giống nhau mà.”

“Không giống nhau đâu.”

“Có chỗ nào không giống?”

Người mẹ phát hiện mình không có cách nào truyền đạt chuẩn xác cảm giác ưu việt này cho con gái, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cười, dùng phương pháp kéo dài qua loa mà cha mẹ thường hay dạy con cái: “Chờ con lớn lên thì sẽ biết.”

Nghe vậy, người đang dựa vào xe môtô chỉ cười khẽ rồi lắc đầu.

Những đứa trẻ này sau khi lớn lên nhìn thấy thế giới có bộ dáng gì cũng không phải dựa vào một cái miệng là có thể quyết định.

Gần chín giờ tối, mặt đường nổi lên một chút sương mù, những người mang con cái dạo phố xem náo nhiệt cũng mệt mỏi, lần lượt quay về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Theo đám người Trì Tiểu Trì hỏi được tin tức thì chín giờ tối là một ranh giới.

Trước chín giờ, bình thường là phân đoạn “biểu diễn” và “biểu diễn tài nghệ”, phía chủ sự sẽ để nhân loại cũ khiêu vũ trong lồng, ẩu đả, hoặc đại chiến nhân – thú với các loại chó có lực sát thương không quá mạnh, tương đối thích hợp để phụ nữ và trẻ em quan sát.

“Hàng hóa” chỉ bắt đầu chân chính giao dịch từ sau chín giờ.

Trong quá trình vẽ tranh, Trì Tiểu Trì cũng không quên quan sát.

Mấy lần cậu giương mắt đều phát hiện trên sân khấu có một người cầm roi đóng vai chỉ huy cấp thấp, cúi đầu vòng tới vòng lui trên sân khấu, ăn mặc cũng rất dày dặn, trong miệng thở ra khói trắng dày đặc, vừa nhìn là biết nhân loại cũ.

Người này sẽ ở trên đài nhảy nhót lung tung, một khi nô lệ có động tác khác thường, dù chỉ là giơ tay gãi ngứa thì gã cũng sẽ vô cùng nhạy bén mà chạy tới, cầm roi thép gõ lên lồng, bắt đối phương thành thật một chút, không được cử động.

…Dùng nhân loại cũ nô dịch nhân loại cũ, thủ đoạn thật độc ác.

Trì Tiểu Trì không nhìn cái gã cáo mượn oai hùm kia, lấy ra đồng hồ đeo tay xác nhận đã đến thời gian, vừa cúi đầu tiếp tục dùng bút, vừa ấn xuống phần cao su của bút chì, mở miệng nói: “Lan Lan.”

Nhan Lan Lan ở cách đó ba cây số nhướng lông mày một cái, đưa tay đỡ lấy tai nghe, làm bộ đang điều chỉnh dây tai nghe.

Trì Tiểu Trì nói: “Để ý pháo hoa.”

Pháo hoa tuyên bố mở màn chợ đêm sẽ châm ngòi đúng chín giờ.

Đây cũng là thời gian bọn họ hẹn ước sẽ ra tay.

Nhan Lan Lan quay đầu lại liếc nhìn tượng điêu khắc đang được quản lý trông coi.

Gã đã ăn cơm tối xong từ lâu, trông coi dàn radio cũ kỹ, chống cằm ngủ gật.

Nhan Lan Lan lặng lẽ nhanh nhẹn đứng dậy, lấy ra một bao kẹo cao su trong túi, đổ ra một viên rồi bỏ vào miệng nhai, sau đó gắn những quả lựu đạn nhỏ lên vị trí mà cô đã tỉ mỉ suy tính trên giấy vẽ từ nãy đến giờ, tiếp theo là rón ra rón rén đi đến phía sau gã canh gác đang ngủ gà ngủ gật, dùng tay bịt miệng của gã, đẩy chất lỏng trong ống tiêm vào cổ của gã.

Đinh đội đã cho bọn họ lấy ống tiêm trong bệnh viện luyện tập kìm người như vậy vô số lần, bây giờ thật sự ra tay, trong lòng Nhan Lan Lan có chút hoảng loạn, nhưng động tác vẫn vững vàng và chuẩn xác.

Người kia kịch liệt giãy giụa trong phút chốc, sau đó thuốc bắt đầu có tác dụng, gã đành xụi lơ bất động.

Nhan Lan Lan bày ra tư thế ngủ một cách tự nhiên cho gã, cô chọn khoảng cách khá gần pho tượng, có thể quan sát được tình huống sau khi cho nổ pho tượng, sau đó cô vừa nhai kẹo vừa nhìn kim phút sắp chỉ đến số 12.

Cô vẫn cứ lo sợ vụ nổ này sẽ tạo nên tiếng vang khác với tiếng pháo hoa, nhân viên tuần tra gần đây không ít, ngộ nhỡ tượng băng này nổ một lần không bể sẽ khiến người ta kéo đến, lúc đó chẳng phải người trong tượng lại rơi vào tay bọn người kia một lần nữa hay sao?

Mặc dù cô hoàn thành nhiệm vụ Đinh đội giao phó, nhưng cô ngồi đó xem con gái xinh đẹp nhà người ta khỏa thân hết tận ba tiếng đồng hồ, cũng xem như có chút tình cảm, nếu bỏ mặc thì thật là không được tốt cho lắm.

Nhưng ở đây nhất định là khu vực trọng điểm mà đám nhân loại mới trông coi, một khi có sai lầm xảy ra thì nhất định sẽ có bọc đánh quy mô lớn, cô gái xinh đẹp này là nhân loại mới, mặc dù bị nổ tổn thương thì vết thương vẫn có thể tự khép lại, Nhan Lan Lan cũng chỉ có thể dựa vào tinh thần lạc quan và chủ nghĩa cách mạng nhiệt huyết của bản thân, một khi bị thương thì chính là gây thêm phiền phức cho toàn bộ đội ngũ.

Nhưng mọi nghi hoặc lo lắng của Nhan Lan Lan đều bị sự tín nhiệm đối với Đinh đội ép xuống.

…Đinh đội dặn dò mình làm như vậy thì có nghĩa đã cân nhắc đến các khía cạnh khác, sẽ không có sai lầm.

Còn 3 phút nữa.

Trì Tiểu Trì ở cách 3 cây số xếp lại xấp giấy thuốc lá đã vẽ xong vào trong ba lô, đi đến khán đài lớn chuyên buôn bán “sản phẩm A”.

Cốc Tâm Chí ở chỗ đó, khán đài ngay chính giữa, vị trí bắt mắt nhất.

Trong lúc mọi người đang vây xem, Cốc Tâm Chí vẫn đoan trang ngồi thẳng lưng, ánh mắt buông xuống, ngón chân trần trụi lộ bên ngoài bị lạnh cóng nên hơi xạm đi, cậu cũng lười tự sưởi ấm.

Cậu mang trên người cảm giác thiếu niên trong trẻo lạnh lùng dẫn tới không ít người nổi lên tâm tư ướt át, dồn dập tranh luận “hàng triển lãm số sáu” này có giá bao nhiêu, đáng giá dùng bao nhiêu bộ đồ bông và bánh quy nén để trao đổi.

Trì Tiểu Trì nằm nhoài lên lan can cách ly ở bên cạnh, từ xa nhìn vũ khí hình người thâm tàng bất lộ này của mình.

Tướng mạo của Đinh Thu Vân cũng xem như nổi bật, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm một người không chớp mắt, rất dễ nhìn thấy.

Bên cạnh có người trung niên cười hì hì vỗ vai cậu, đến gần cậu nói: “Chàng thanh niên, cậu cũng nhìn trúng người số sáu à?”

Trì Tiểu Trì ăn ngay nói thật: “Nhìn không tệ.”

Người trung niên kia nói: “Tôi nhìn cũng mê tít mắt, nhưng chỉ nhìn xem cho đã mắt thôi. Cậu ấy đã bị vị kia nhắm trúng rồi.”

Trì Tiểu Trì nhìn theo phương hướng người đàn ông trung niên đã chỉ, thấy được một người đàn ông cường tráng, phía sau còn mang theo hai gã tùy tùng, nhìn trang phục của bọn họ thì có thể thấy rõ là thành viên chủ yếu của một đội sưu tầm vật tư có quy mô không nhỏ.

Trì Tiểu Trì nói với người đàn ông trung niên: “Số sáu là của tôi.”

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì đầy hoài nghi, cho rằng cậu ấy là chân nhân bất lộ tướng, cũng không dám nói quá trắng trợn, thử thăm dò: “Muốn đổi một cực phẩm như thế thì một chiếc xe vật tư cũng chưa chắc đủ đâu.”

Trì Tiểu Trì nói: “Tôi muốn cậu ấy, một tiếng huýt sáo là đủ rồi.”

Người đàn ông trung niên ngẩn người, chợt ôm bụng cười to: “Ôi, thanh niên mấy người—”

Khi nói chuyện, sau lưng truyền đến tiếng pháo hoa bắn lên không trung, âm thanh nóng cháy xuyên qua không khí lạnh vang lên một cách chói tai.

Cùng lúc đó, một tiếng nổ nặng nề cũng truyền đến từ phía Đông.

Ngay lúc tiếng vang giao nhau từ hai phía, Trì Tiểu Trì dùng ngón tay trỏ và ngón cái đặt lên môi, huýt một tiếng sáo.

Hệ thống điện của thị trấn trong nháy mắt sập nguồn, đường phố huy hoàng lộng lẫy rơi vào bóng đêm tối tăm, chỉ có pháo hoa vẫn không ngừng nổ vang trên bầu trời, những tia pháo hoa rơi xuống từ chân trời như thác bạc, cũng tựa như những con mắt từ bi ngắm nhìn toàn thị trấn đen kịt.

Cốc Tâm Chí cấp tốc rút ra dao găm quấn trên đùi, dùng chân đá văng lồng sắt đã bị mất điện, tiện tay cắt đứt yếu hầu của một tên nhân loại mới có ý đồ muốn lên sân khấu.

Dưới ánh sáng của một đóa pháo hoa, Cốc Tâm Chí với khuôn mặt đẫm máu đã đứng trước mặt Trì Tiểu Trì cùng người đàn ông trung niên đang trố mắt ngoác mồm.

Trì Tiểu Trì vươn mình lướt qua lan can cách ly, dựa váo ánh sáng pháo hoa sáng lên trong nháy mắt, cậu bắn một phát súng lên trời.

Một phát súng này là ám hiệu mà bọn họ đã ước định.

Chờ ở bãi đậu xe, chú La nhân cơ hội nổ súng làm hư tất cả lốp xe mà chú có thể làm hư, mấy đội viên trong lồng tre cũng lấy ra những khẩu súng mà bọn họ giấu kỹ trong vải trắng, dồn dập xạ kích.

Trong lúc nhất thời tiếng súng vang lên dồn dập, trải rộng khắp nơi, như tiếng đậu nổ, giống như toàn bộ thị trấn đã bị một quân đội không biết tên nào đó bao vây.

Nhân loại mới cho dù có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ sống mười mấy hay mấy chục năm, sự sợ hãi đối với súng đạn vốn ăn sâu vào trong lòng, bọn họ rít gào chạy khắp nơi, hoặc không ít người run rẩy ngã sấp xuống đất rồi va vào nhau.

Có bảo vệ nghe tiếng liền điều động chạy đến, mà theo yêu cầu của Trì Tiểu Trì, tất cả mọi người nhất định phải bắn một phát súng rồi đổi chỗ khác, làm cho đội bảo vệ không tìm được manh mối, cũng chỉ biết nổ súng để cảnh báo, cho nên tiếng súng càng ngày càng dày đặc, ngược lại làm cho người ta có ảo giác “Càng đánh càng nhiều.”

Có một đội viên cùng với Trì Tiểu Trì lẫn trong đám người, chọn đúng thời cơ, dựa theo dặn dò lúc trước, cất cao tiếng hô to: “Bọn họ đến gần trăm người! Là một quân đội!”

Dứt lời, cậu rút ra một quả lựu đạn từ bên hông, ném lên khán đài mà “nô lệ” đã trốn hết từ lâu.

Ầm một tiếng, toàn thị trấn lâm vào khủng hoảng.

Trước sau tổng cộng chỉ có hai mươi người có vũ khí, lợi dụng bóng đêm và hỗn loạn, miễn cưỡng tạo ra ảo giác quân đội áp sát.

Trí tuệ nhân tạo trong thành cũng lâm vào cơn khủng hoảng không biết tên.

Sau khi sử dụng nguồn điện dự phòng, không chỉ một tên trí tuệ nhân tạo phát hiện chỗ kỳ lạ: “Trời ạ, là cái hệ thống phản kháng bị đánh dấu cấp S! Nó tiến vào thị trấn của chúng ta!”

Hết thảy tin tức tổng hợp đến hệ thống tổng, hệ thống tổng biết việc này không nên chậm trễ, lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu với cấp trên, “Chào ngài, chào ngài, chúng tôi là tập hợp hệ thống số 1277, hệ thống điện lực của chúng tôi bị hệ thống có đánh dấu hiệu nguy hiểm cấp 3S phá hủy, cầu xin trợ giúp!”

Một hồi lâu sau, một giọng nói ôn hòa đáp lại: “Chào các bạn. Tôi đã nhận được phản hồi của các bạn. Cám ơn các bạn đã đánh giá cấp bậc của tôi, cũng cám ơn tin tức của các bạn để tôi định vị được vị trí đầu não của các bạn.”

Theo sau lời thăm hỏi lịch sự là vô số virus chen chúc làm chủ trong hệ thống, mỗi một biểu tượng đều biến thành hình chú báo con nghiêng đầu le lưỡi.

Trí tuệ nhân tạo của toàn thị trấn cứ như vậy mà bị phá hủy, lâm vào yên lặng vô thời hạn.