Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 78: Nghe nói tôi là chiến thần




Đúng 23 giờ, Trì Tiểu Trì dựa theo quy định, nộp lên một cục kim loại dẻo khoảng nửa mét khối đã trừ đi tạp chất phóng xạ của vũ trụ, cũng chạy tới tọa độ đã hẹn trước với nhóm người La Thiến.

Hầu hết kim loại dẻo chứa trong bụi sao đã bị Trì Tiểu Trì lấy đi, nhờ 061 đem kim loại chuyển hóa thành chất lỏng, đặt vào trong khoang cơ giáp.

Có sáu bình chất lỏng này thì thân thể của Blue mới tính là có chỗ dựa.

Tâm tình của Trì Tiểu Trì không tệ, nhưng cũng không ngăn được cảm giác men say và buồn ngủ cùng nhau ập đến, sau khi đặt ra mục tiêu tọa độ liền nói với 061: “Tôi đi ngủ nha.”

061 lật nhanh một quyển sách: “Lần trước tôi đọc cho cậu đến trang…”

Trì Tiểu Trì đúng là cực kỳ mệt mỏi, quơ hai tay như muốn che đi miệng của ai đó: “…Tôi muốn ngủ, đừng làm ồn.”

061 sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi tiếng hít thở đều đặn ở bên cạnh ngực trái vang lên, Blue mới đồng bộ giơ tay xoa xoa ngực, xuất thần mà cảm nhận động tĩnh bé nhỏ phát ra bên trong.

…Làm sao lại có nhiều tâm sự như vậy.

Quá thông minh cũng thật quá mệt.

…Mà anh rất nhanh cũng cảm nhận được hậu quả của việc “Suy nghĩ quá nhiều”.

Mãi đến khi bị bốn cơ giáp chuyên dụng kẹp ở giữa, 061 mới phát hiện có cái đuôi theo bọn họ từ rất lâu.

Trong đó có một cơ giáp màu đỏ sẫm cầm máy dò kim loại, ung dung nói: “Không sai, trên người cậu ta có tín hiệu kim loại dẻo rất mạnh.”

Một cơ giáp hình con nhện cầm súng laser trong tay, cười lạnh nói: “Mau giao ra. Một chọi bốn, cơ giáp của mày chịu nổi sao? Cái giá này mày trả được không?”

Hai cơ giáp khác không lên tiếng, nhưng hai luồng hồng ngoại một luồng nhắm ngay đầu gối Blue, một luồng nhắm ngay hệ thống phản lực sau lưng, nếu Blue dám phá vòng vây thì lập tức sẽ bị đẩy ngã.

Mà 061, hay chính xác là Blue, cũng căn bản không có ý định bỏ chạy.

Blue đứng trong vòng vây, nho nhã lễ độ nói: “Xuỵt, xin nhỏ giọng một chút. Chủ nhân của tôi đang ngủ.”

Cơ giáp con nhện vui vẻ: “Đây là hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp à.”

Blue nhìn chằm chằm máy dò kim loại trong cơ giáp đỏ sẫm, chỉ trong khoảnh khắc liền phân tích hết thảy công năng của nó: “Dựa theo quy định, mỗi người không thể mang theo máy thăm dò vượt quá một kilomet, làm sao các người có thể mang nó vào đây?”

Cơ giáp con nhện xì một tiếng, đầu ngón tay bóp cò súng, tia sáng laser trắng như tuyết mạnh mẽ bắn vào sau lưng của Blue.

Blue che eo quỳ xuống.

Cơ giáp con nhện mở nút lưu trữ năng lượng của súng laser, nói một cách khinh bỉ: “Thật là lắm lời. Giao đồ vật ra đây, nếu không sẽ cho mày bị hỏng ngay tại chỗ.”

Cơ giáp đỏ sẫm là con gái. Cô ấy vốn không quá thích hành vi giơ đuốc cầm gậy đánh cướp như vậy, nhưng thấy thời gian sắp hết, bốn người bọn họ cũng không thể tìm thấy bất kỳ mảnh kim loại dẻo nào, làm sao có thể cam tâm?

Cô ấy nói: “Giao ra đây, xem như giúp chúng tôi một tay.”

Blue không lên tiếng, cũng không để ý đến cô ấy.

Cơ giáp con nhện uy hiếp: “Nếu mày không giao ra thì chúng tao sẽ hủy mày ngay tại đây, sẽ hủy luôn máy gửi tín hiệu cầu cứu của chủ nhân mày, đến lúc đó chủ nhân mày sẽ phải vứt cục sắt vụn như mày ở nơi đây. Mày có biết trạm giám sát gần nhất cách nơi này bao xa không? Gần mười kilomet. Mày có biết nếu không có cơ giáp thì ở trên đường sẽ gặp phải cái gì không?”

Bọn họ đều chờ Blue bỏ vũ khí đầu hàng.

Cơ giáp này có trình độ nhân cách hóa rất cao, có hệ thống cảm xúc của nhân loại, nên hiểu cái gì gọi là “sợ hãi”.

Blue quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu hỏi: “…Sẽ gặp phải cái gì?”

Cơ giáp con nhện không ngờ đây là một tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, liền cầm súng laser lên, cả giận nói: “Rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt đúng không?”

Sau khi mắng xong, gã ta liền bóp cò súng lần thứ hai.

Lần này gã nhắm ngay vào đầu của Blue.

Nếu bắn một phát xuyên qua đầu thì hệ thống trung ương của Blue tất nhiên sẽ báo hỏng ngay lập tức.

Ai ngờ cò súng vừa bóp xuống, gã ta lại không thể nhìn thấy tia laser bắn ra.

Chẳng biết từ lúc nào Blue đã lắc mình đi tới bên cạnh gã, tay phải dừng ở cách nòng súng mười centimet, trong khi tia laser kia tụ thành một luồng sáng nhưng không có cách nào bắn ra.

Blue thả ra bàn tay trái mới nãy ôm lấy “vết thương” ngay bên hông lưng, lòng bàn tay mở ra lại là luồng năng lượng laser vẫn chưa bắn được vào trong thân thể Blue!

Tay của Blue hơi hoạt động, vô số tia laser như bướm trắng bay ra từ giữa những ngón tay máy móc của Blue, tán loạn khắp nơi.

Mà Blue bỗng dưng lại đứng ngay trước mặt cơ giáp con nhện đang dại ra, khom người một cách lịch sự: “Thất lễ rồi.”

Tất cả mọi người đang suy nghĩ, mịe nó đây là hệ thống phòng ngự kiểu gì vậy.

Mà bản năng đã làm cho bọn họ cùng nhau khai hỏa, đương nhiên mục tiêu chính là Blue.

Nhưng một tý đạn này cùng tia hồng ngoại xuyên thấu khi bắn đến cơ giáp của Blue chỉ chạm được rìa ngoài, không có cách nào tiếp tục tiến sâu hơn nữa, hết thảy đều biến thành tàn ảnh nhỏ vụn, nhìn kỹ thì có thể thấy chúng nó như bị phân tích thành số liệu vận chuyển xung quanh thân thể Blue, sau đó tản mác khắp mọi nơi.

Blue đưa tay ra, đẩy chệch các luồng tia hồng ngoại và laser đang nhắm thẳng vào cổ tay của mình: “…Các vị.”

Một nhóm chặn đường đánh cướp đã hoàn toàn ngây dại.

Blue lại bẻ cong quỹ đạo của tia laser, giống như đang thao túng một sợi dây thừng: “…Tôi đã nói rồi, chủ nhân của tôi đang ngủ.”

Trong tổ bốn người có hai người sử dụng súng hồng ngoại đã phát hiện tình huống không đúng, muốn trốn tránh nhưng liền nhận ra hệ thống phản lực của mình đã mất hiệu lực.

Bọn họ không thể làm gì khác hơn là cưỡng chế kích hoạt hệ thống phản lực một lần nữa, nhưng tất cả đều nhận được tin tức báo lỗi liên tiếp.

Đang ngạc nhiên thì bọn họ liền thấy một tia laser màu trắng hình con bướm ung dung hiện ra trong màn hình hệ thống, chỉ một cái nháy mắt, toàn bộ hệ thống của bọn họ đều tuyên bố báo hỏng.

…Những thứ này xâm nhập cơ giáp của bọn họ từ lúc nào?!

Lúc này Blue đã điều chỉnh xong xuôi hết thảy luồng đạn, ôn hòa nói: “Tôi không hy vọng sẽ đánh thức chủ nhân của mình. Cho nên hy vọng các vị tự chăm sóc, đừng gây ra tiếng động quá lớn.”

Dứt lời, nó khom người 45 độ để cúi chào.

Ngay khi nó cúi người thì tất cả vũ khí đạn dược đình trệ lập tức hoạt động trở lại.

—-Tia hồng ngoại xuyên thấu hệ thống phản lực của cơ giáp con nhện, súng laser bắn bể máy thăm dò kim loại của cơ giáp đỏ sẫm, đồng thời bắn thủng hệ thống vũ khí của hai cơ giáp còn lại.

Khi Blue đứng lên, bốn cơ giáp đã bị bắn tan nát như than tổ ong, đồng loạt xụi lơ xuống đất.

Blue nhìn quanh một vòng, xác định bốn cơ giáp này đã bị bắn hỏng đến mức triệt để, bọn họ ngay cả khoang cơ giáp cũng không rời được. Blue liền đi tới bên cạnh mỗi cơ giáp, giống như mở cửa nhà mình, thu gom tín hiệu cầu cứu trong khoang của bọn họ, xếp thành một vòng như bày nến sinh nhật.

Blue vừa bày vừa nói: “Ngài con nhện đây đã nói giám sát điểm gần nhất cách nơi này khoảng mười kilomet, con người không có cơ giáp mà đi lại ở vùng đất hoang vu này sẽ gặp phải cái gì, mời ngài chậm rãi nói rõ với đồng đội của mình.”

Cơ giáp con nhện hoảng hồn: “Trả cho chúng tao, đem cái kia trả cho chúng tao!…Xin mày đấy!”

Blue không để ý đến bọn họ, đứng dậy rời đi, dự định để cho bọn họ đợi ở nơi đó đến nửa đêm rồi tính sau.

Bốn con bướm trắng bằng tia laser dừng ở trên dụng cụ gửi tín hiệu cầu cứu, nhẹ nhàng vỗ cánh, vỗ ra từng luồng sáng dữ liệu.

Sau khi đi bộ mười mấy cây số, Trì Tiểu Trì từ giấc ngủ không sâu tự nhiên tỉnh lại.

061 hỏi: “Ngủ có ngon không?”

Bên trong buồng lái mềm mại thoải mái, nhiệt độ được điều chỉnh vừa vặn, xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, có thể nói là vừa đánh một giấc ngon lành, ngay cả mộng mị cũng không thấy.

“Không tệ.” Trì Tiểu Trì thật thoải mái mà chậm rãi xoay người, “Blue, mấy giờ rồi? Đang đi đến đâu?”

Blue tỉ mỉ cảm nhận Trì Tiểu Trì hoạt động trong thân thể, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “11 giờ 58 phút. Còn vài trăm mét sẽ đến nơi tập hợp.”

Trì Tiểu Trì hỏi: “Trên đường có gặp phải chuyện gì không?”

Blue đáp: “Không có, tất cả đều an toàn.”

Cơ giáp đi bộ được một quãng, Trì Tiểu Trì đột nhiên nghe thấy ở phương xa có tiếng điện tử sắc bén vang lên, quay đầu lại chỉ thấy bốn luồng pháo hoa nổ tung giữa không trung, tia lửa bắn ra, chẳng khác nào ngân xà thè lưỡi, kim long rít gào, trong đêm tối vô cùng bắt mắt.

061 cực nhanh mà nở nụ cười một tiếng.

Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn, dường như có cảm giác: “Thầy Lục?”

“E hèm.” 061 nhẹ nhàng tằng hắng một cái, “Nhìn bộ dáng thì chắc là một tiểu đội nào đó đã xảy ra vấn đề rồi.”

Trì Tiểu Trì nói: “Nếu vậy thì tín hiệu cầu cứu của bọn họ thật sự có giá trị giải trí đấy.”

061 còn chưa đáp lời liền nghe thấy giọng nói của La Thiến truyền đến từ phía sau: “…Quý?”

Trì Tiểu Trì quay người, nhìn thấy La Thiến ở bên vách núi cách đó không xa, đang cùng cơ giáp Thụy Đức của cô ấy giơ tay vẫy gọi.

La Thiến nói: “Tiểu Thanh mới vừa nướng một con thỏ hoang, mau lên đây. Nhiệm vụ của cậu hoàn thành chưa?”

Trì Tiểu Trì nhảy ra khỏi cơ giáp, cố ý nói: “Chưa hoàn thành nữa.”

“Thật tốt.” La Thiến cũng không để ý, quay đầu gọi chị em nhà họ Uông: “Giữ lại cái chân thỏ đi, chừa xương cho cậu ta là được rồi.”

La Thiến vốn rất dễ ở chung, chỉ qua vài tiếng ngắn ngủi thì Uông Tiểu Thanh và Uông Hệ Chu đã quen thuộc với cô ấy.

Ba người thiếu niên thiếu nữ cùng nhau cười, ngay cả Trì Tiểu Trì cũng nhếch môi, trong mắt hơi hiện ra làn sóng.

Mà ở bên dưới núi đá cách đó không xa, trong mắt của Triển Nhạn Triều dâng lên từng tầng hải triều, siết chặt nắm tay.

Trước đây không phải như thế.

Trước đây…Chỉ có Quý Tác Sơn và mình.

Quý Tác Sơn dường như chưa bao giờ cười, bây giờ cười rộ lên như vậy tựa như cây vạn tuế nở hoa, làm người ta thật sự động lòng.

Triển Nhạn Triều đang nằm nhoài phía sau nham thạch tha thiết giương mắt nhìn, đột nhiên phát hiện Quý Tác Sơn nhìn khắp bốn phía, dường như cảm thấy có người đang theo dõi. Triển Nhạn Triều lập tức thu người lại, đè thấp đầu cơ giáp của mình xuống, thấp giọng quát nó: “Đừng nhúc nhích! Cúi đầu xuống nhanh!”

Nhìn điểm hối hận tăng lên 15, Trì Tiểu Trì không nói gì, cùng Blue đi dạo tới vách núi.

Triển Nhạn Triều lưu luyến mà nhìn theo tiếng bước chân rời đi, mãi đến tận khi không còn nghe thấy, mới đem đôi mắt đỏ ngầu chôn vào trong bắp tay, nhỏ giọng lầm bầm: “Quý Tác Sơn, cậu quay về đi.”

Mà âm thanh quá nhỏ, ngay cả chính cậu ta cũng không nghe thấy.

Cơ giáp của Triển Nhạn Triều cúi đầu nhìn cậu ấy.

Triển Nhạn Triều ngồi yên trong chốc lát, đột nhiên nhớ ra gì đó, mở ra cơ giáp của mình rồi chui vào, cũng đưa ra mệnh lệnh dặn dò: “Đóng lại toàn bộ chức năng chiếu sáng, giữ ấm và cảm giác của hệ thống, chỉ để lại chức năng cảnh giới bên ngoài.”

Cơ giáo chiến đấu sẽ tuân theo tất cả mệnh lệnh của chủ nhân, đương nhiên nó sẽ làm theo.

Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh trở lại.

Lúc bình thường Triển Nhạn Triều và cơ giáp sẽ tương thông cảm quan với nhau, đương nhiên không cảm thấy gì, thế nhưng đến khi hết thảy hệ thống bị tắt chức năng, bên trong cabin chỉ còn lại cảm giác chật chọi, nhỏ hẹp, oi bức, tối tăm, giống như một chiếc quan tài.

…Cũng giống như chiếc quan tài mà cậu ấy từng chế tạo cho Quý Tác Sơn.

Cậu ấy vẫn cho rằng đây chỉ là một sự trừng phạt không quá quan trọng mà thôi.

Chưa đến một tiếng đồng hồ thì cậu ấy bắt đầu buồn bực, đổ mồ hôi, hồi hộp, trong mắt không nhìn thấy gì, liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Sau hai tiếng, cậu ấy chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị kiến đốt, không nhịn được mà lấy ngón tay cào loạn bên trong cơ giáp.

Cơ giáp ở bên ngoài dòi hỏi cậu ấy có muốn ra ngoài hay không, Triển Nhạn Triều liều mạng một hơi, giọng khàn đặc bảo rằng không cần.

Không biết trôi qua bao lâu, cơ giáp cảm thấy bên trong truyền đến tiếng va chạm và giãy dụa kịch liệt, nó lập tức dùng chức năng khẩn cấp, đem hành khách trong khoang bắn ra ngoài.

Triển Nhạn Triều lăn ra, nằm sấp trên đất, toàn thân đổ mồ hôi ướt đẫm, mạnh mẽ lau mặt mấy lần, run giọng hỏi cơ giáp: “Mấy giờ rồi…”

Cơ giáp đáp: “Chủ nhân, bốn giờ rồi.”

Triển Nhạn Triều cảm thấy toàn thân như nhũn ra, nhìn bầu trời chạng vạng vẫn còn đen kịt, cậu ta còn tưởng rằng chính mình ở bên trong đã trải qua nửa đời người.

Thảo nào mỗi lần Quý Tác Sơn bước ra từ trong quan tài đều là một thân mồ hôi lạnh đầm đìa, cùi chỏ bị bầm tím, mình còn trách cậu ta yếu ớt, không biết tự suy ngẫm lỗi lầm, chỉ biết náo loạn với mình.

Triển Nhạn Triều vươn mình ngửa mặt hướng lên trên, bưng kín mặt mũi, cuộn tròn cả thân người lại.

Mình đã làm cái gì vậy….