Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 19: Chương 19





Chu Vọng thật sự không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện nghi hoặc: “ Sở Dao, tớ không cảm thấy thực lực của cậu có bất luận vấn đề gì.”
“Phải không, thế thì tớ cảm yên tâm hơn chút.” Sở Dao cười chua xót, trong lòng khó chịu không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nuốt vào trong.

Cô hạ giọng, trong tay đang cầm quyển sách tổng hợp kiến thức vật lý đưa tới đưa lui, chung quy là không có tâm tư để ôn tập.

“Không có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến kết quả cả.” Chu Vọng vươn tay nắm lấy bàn tay đang để trên bàn học của cô, ánh mắt nhu tình nói: “ Những kiến thức mà mình học được đều sẽ được nhớ trong đầu, cũng sẽ không quên mất đi được, Sở Dao cậu hiểu ý của tớ chứ?”
Khuôn mặt Sở Dao u sầu, gian nan mà nở nụ cười, nghe Chu Vọng nói vậy cùng nội tâm đang rối bời của mình làm cô cảm thấy càng thêm khó có thể nhẫn lại.

Tiết vật lý vào buổi chiều Sở Dao dựa theo cảm giác làm bài, kỳ thật vẫn tương đối thuận lợi, trừ bỏ một vài kiến thức nhỏ cô còn chưa ôn kỹ, còn tổng thể vẫn là thuận lợi.

Mỗi lần tới kỳ thi Chu Vọng đều sẽ về nhà đúng giờ, mấy ngày nay trên đường về nhà thật an tĩnh, không có phát sinh tình huống bất ngờ nào.

Từ tối hôm qua trong lòng Sở Dao liền nặng trĩu, giống như bị đè ép thứ gì dường như không thở nổi, cảm giác như sắp có chuyện gì phát sinh.

Vương Ngọc Châu lo lắng làm ảnh hưởng đến kỳ thi của cô, thường xuyên dặn dò cô ở trường phải chăm chỉ ôn tập, không cần thường xuyên đến thăm.

Sở Dao tìm phòng tự học, cầm theo sách tiếng anh cùng toán học đi.

Vì sợ bị quấy rầy, cô cố ý tìm nơi rất xa trường học, người đến đây ôn tập tương đối ít.

Di động vang lên, cô mới để ý trời đã tối đen một mảng.

Sương mù dày đặc, chỉ có mấy cái đèn khó nhìn rõ xung quanh, các con côn trùng vẫn bay đầy phía dưới đèn đường, rồi sau đó rơi xuống ngọn cây, mặt đường bên dưới.

Sở Dao khoác lại cặp sách nhìn đoạn đường phía trước có chút do dự.

Gió lạnh thổi trên mặt, rõ ràng đang là mùa hè mà lại lạnh đến thấu xương.

Ngẫu nhiên có một chiếc xe chạy qua, ban đêm trống trải tiếng động cơ từ xa đã nghe thấy tiếng vọng.


Một cô gái đi đường ban đêm sau đó đã sảy ra chuyện không thể dự đoán được hậu quả, các tin tức như thế Sở Dao cũng đã từng xem qua.

Cô thường xuyên đến phòng tự học ở trường, cũng không đi đến những nơi hẻo lánh như vậy, đường đi cũng không quen thuộc, không biết đường xe thế này nếu gọi taxi thì hết bao nhiêu tiền.

Chính là cô cũng lo hết nhiều tiền, mẹ cô phải đi làm để lo chi tiêu sinh hoạt hàng ngày đã rất vất vả.

Cô cũng không thể tiêu tiền linh tinh được….

Do dự vài giây, Sở Dao liền đi một đoạn đường trước xem sao.

Coi như là đang đi qua ngõ nhỏ, cô một bên tự an ủi cho mình thêm dũng khí một bên dùng đèn chiếu bốn phía.

Đi được mấy bước, xung quanh tĩnh mịch tối om.

Dưới chân dẫm lên chai nhựa không biết ai vứt, Sở Dao khiếp sợ không tự giác mà đá văng ra.

Chai nhựa không biết rơi chúng người nam nhân nào đấy, người kia kêu hừ một tiếng, cô chiếu đèn pin thẳng đến chỗ có tiếng kêu.

Sơ Dao đi tới gần người kia thật cẩn thận mà lớn tiếng hỏi: “ Ai…?”
Ở nơi này đến giờ còn chưa về nhà chắc cũng không phải người tưởng tế gì chỉ có thể là những người say rượu.

Người kia nghe được tiếng của Sở Dao, liền nhấc chân đi đến, khi đi qua cô liền cười quái dị một chút.

Sở Dao kinh hoảng, đó chính là cha cô.

“Sở Chu Sơn!” Sở Dao không sợ hãi, đi nhanh đuổi kịp người kia nói: “ cha còn ở nơi này uống rượu? Mẹ mới ra viện còn đang cần người chăm sóc cha có biết không!”
Sở Chu Sơn quay đầu, trong tay còn ôm chai rượu chưa mở nắp: “ Ai a, mẹ cô … ách … là ai a?”
“ Cha nhìn con cho rõ xem, con là Sở Dao đây!” Sở Dao vỗ mặt ông, trên mặt không biết dính cái gì ươn ướt, cô cau mày cọ cọ tay vào quần nói: “ Cha còn có nhân tính hay không vậy?”
“Đừng chạm vào ta, ngươi, đi đi đi!” Sở Chu Sơn đôi mắt cũng chưa mở, tiếp tục ôm chai rượu đi về phía trước.

Sở Dao khó thở đẩy hắn một phen, “Cha!”

Sở Chu Sơn dừng bước, nghiêng đầu xoay người, nhìn chằm chằm Sở Dao, “Sở Dao, con gái ta a……?”
“Đúng vậy!” Sở Dao chỉ vào chính mình nói, “Cha thấy rõ chưa!”
“ Con gái ta sao lại đến những nơi như thế này, con gái ta học rất giỏi, những nơi hẻo lánh tối tăm như thế này Tiểu Dao khẳng định sẽ không tới, ngươi gạt người à.” Sở Chu Sơn chỉ chỉ cô, đầy mặt không tin nói.
Sở Dao dùng sức kéo kéo quần áo ông, Sở Chu Sơn dưới chân đứng không vững, thân mình lung lay vài cái rồi ngã ngồi xuống đất.

“Cô gái này thật xấu xa?”
Chai rượu đổ trên đất, Sở Chu Sơn lảo đảo đứng dậy chậm đi, Sở Dao cũng không đuổi theo, cô đứng bất động, chỉ là ánh mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm chai rượu dưới đất.
Vài giây sau, cô cầm chai rượu, đi đến địa phương có ánh đèn.

Cô tìm được chỗ có đèn đường, phía sau chính là tiệm cơm đang ngồi đầy người.

Cô còn chưa có ăn cơm tối.

Uống thử một chút, thực khó uống, không biết vì sao lại có người thích uống rượu như vậy.

Sở Dao buồn bã, trong mắt chua xót toàn là nước mắt.

Người trong tiệm cơm phía sau không ngừng đi ra, khi đi qua cô ngẫu nhiên sẽ nhìn qua vài lần.

Sở Dao có thể nghĩ được những người kia có thể phỏng đoán cô thành dạng con gái như nào.

Một học sinh đêm rồi vẫn còn chưa về nhà, …..

Nhưng cô hiện tại chỉ muốn ngồi một chỗ, tựa hồ nơi nào cũng đi không được.

Lại đi qua mấy người thanh niên, những người này nhìn thấy cô cũng không có nghi hoặc còn mang theo vài phần ý cười, thuận tiện nhìn thêm mấy lần, bất quá ánh mắt họ không dừng lại bao lâu liền rời đi.

Ngay sau đó, trước mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng, cô nhìn theo hướng lên trên xem, lại nhìn thấy người quen.

“Anh là đang muốn chê cười tôi?” Sở Dao cười khổ hỏi.


“Chu Vọng lúc này đang ở nhà ôn tập…… thao,” ý thức được mình nhắc tới Chu Vọng, Chu Ngự thầm mắng một câu, khôi phục sắc mặt: “ Sao em lại ở chỗ này?”
“Tôi đi ôn tập.” Sở Dao gục đầu xuống, dùng tóc che đi khuôn mặt, không muốn Chu Ngự nhìn thấy bộ dạng khó coi này của mình.

“Ôn tập, a?” Chu Ngự ngồi xuống bên cạnh cô, trực tiếp lấy đi chai rượu trong tay cô, mở ra uống vài hụm to.

“Ai anh——?” khuôn mặt Sở Dao nhăn thành một đoàn.
“Khóc thật xấu.” Chu Ngự liếc mắt nhìn một cái, thuận miệng hỏi: “Ăn cơm không?”
Sở Dao nhấc nhấc khóe miệng, lắc lắc đầu.
“Không ăn cơm em ngồi trước quán người ta làm gì?” giọng Chu Ngự mang theo tức giận mắng: “ Đứng lên.” Chu Ngự túm cánh tay cô keo lên.

“Anh muốn làm gì?” trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

“Ai ai ai, em đừng dùng loại ngữ khí này để nói chuyện, đối với tôi đều giống nhau cả thôi.” Chu Ngự dùng sức không nhỏ, lôi kéo Sở Dao đứng dậy đi vào tiệm cơm.

Người phục vụ rất nhanh liền tới hỏi, đây là quán bán món cay Tứ Xuyên.

Sở Dao không thường xuyên đi đến nơi này càng đứng nói là biết ở đây có tiệm cơm, cô nhìn thực đơn trước mặt có chút mờ mịt.

Chu Ngự lấy tay chống cằm nhướng mày xem cô, cởi áo khoác bên ngoài ra.

“Tôi, tôi không biết muốn ăn gì….” Sở Dao rũ mắt, thân mình có chút ngồi không xong.
“Không thích ăn?” Chu Ngự hỏi.
“Tôi chưa từng ăn các món cay Tứ Xuyên.” Sở Dao nghiêm túc trả lời.
Chu Ngự hạ mi mắt, không hỏi lại, duỗi cánh tay kéo lại thực đơn, chỉ chỉ mấy món ngon, lại gọi thêm hai bát cháo.

Đồ ăn thực nhanh được mang lên, Chu Ngự hỏi: “ Đủ không?”
Sở Dao: “Quá nhiều, anh vừa rồi không ăn no sao?”
“Cho em, đương nhiên là gọi cho em ăn.” Chu Ngự bộ dạng muốn hỏi xem cô có phải đang say hay không.

“Tôi ăn không hết.” Sở Dao nói.
“Không nhiều, ngày mai còn phải đi, ăn chút cháo thanh đạm một chút.” Chu Ngự không để ý tới cô, nói thẳng.

“Cảm ơn.” Sở Dao cầm chiếc đũa ăn vặt một ngụm, thấp giọng nói.
“Em nói cái gì?” khóe miệng Chu Ngự không giấu được ý cười, lại hỏi một lần.
“Tôi nói cảm ơn.” Sở Dao thanh âm lớn một chút.

“A? Đợi chút, sao lại không nghe thấy gì nhỉ?” ý cười càng tăng lên, Chu Ngự đưa đầu đến gần Sở Dao nói.

“Nghe không thấy liền thôi.” Sở Dao biết hắn là cố ý, chỉ cười.
Chu Ngự vừa mới ăn rồi, cơ hồ đều không động đũa, được một lúc, hắn hỏi: “ Sao em lại đi đến chỗ này nhỉ?”
“Tôi đi đến phòng tự học.” Sở Dao nói.
“Ở đây cũng có phòng tự học? anh như thế nào lại không biết?” Chu Ngự nghĩ nghĩ, chỗ này hắn rất quen thuộc, nhưng đây là vùng ngoại thành, phòng tự học thư viện căn bản là không có.

“Có, chỉ là địa điểm tương đối hẻo lánh thôi.” Sở Dao lấy ra di động bật định vị lên cho hắn xem.

Chu Ngự nhìn chằm chằm nhìn vài giây, lấy di động của cô lên xem địa điểm: “ … địa chỉ này?”
“Làm sao vậy?” Sở Dao mở to hai mắt, không rõ chân tướng.
“Đây căn bản không phải là phòng tự học.” Chu Ngự vốn chỉ nói qua, nhưng Sở Dao vẫn là đầy mặt nghi hoặc nhìn, “ Cũng không phải là chỗ tốt.”
“Nhà.

Nghỉ.” Chu Ngự nói.
!
Đôi mắt Sở Dao mở lớn hơn nữa, “Không thể nào? trước khi đến tôi đã xem qua, tiền cũng đã thanh toán.”
“Mười đồng tiền thuê một đêm để tự học, đầu óc em không phải bị ngớ ngẩn sao, còn có thể tin tưởng cái này?” Chu Ngự lắc đầu, nhìn cô ăn không sai biệt lắm, liền đứng dậy đi tính tiền.

Trả tiền xong, Sở Dao cũng vừa ăn xong đang cầm khăn giấy lau miệng, rồi khoác cặp sách lên.

“Ăn được?” Chu Ngự hỏi, rồi cùng nhau đi ra: “ Hiện giờ muốn làm gì, để anh đưa về nhà.”
“Có thể hay không, đi cùng tôi một lúc?” Sở Dao lùi lại vài bước, sợ hắn cự tuyệt.

“Nếu không được, thì tôi tự mình có thể đi về.” Sở Dao xoay người, chậm rì rì đi.

“Ai, đã nói là không đi đâu, còn muốn bỏ chạy lấy người.” Chu Ngự trêu đùa một câu, đuổi kịp bước chân cô.

hân.
“Anh nói bừa cái gì a?” Sở Dao đi về hướng trung tâm nội thành.

Chu Ngự trong tay cầm chìa khóa xe vung vung, các chìa khóa va vào nhau kêu leng keng, lóe ánh sáng nhàn nhạt, trong bóng tối phát ra ánh áng nhu hòa.

Kỳ thật vận khí của hắn còn khá tốt, Chu Ngự nhìn bóng dáng cô gái phía trước, nghĩ thầm..