Đừng Lìa Cành

Chương 14




Lâm Yến đưa Cố Ly về nhà rồi quay lại công ty, lúc đi ngang qua quầy lễ tân thì bị Phan Thạch Bân chặn lại.

“Yến ca.” Phan Thạch Bân mưu mô thăm dò, “Đưa bạn cấp ba về nhà sao?”

Lâm Yến cười nhạt, “Ngay cả chuyện này cậu cũng hỏi à.”

“Ờ.” Phan Thạch Bân cố tình đâm anh, “Cô ấy nói với tôi rằng hai người chỉ là bạn cấp ba bình thường.”

À, là bạn cấp ba thì không sai, nhưng có cần thêm tiền tố không?

(Ý Yến ca là không cần thêm chữ “chỉ là” và “bình thường” đó hê hê=))))))

Anh khịa lại con người chẳng có suy nghĩ gì tốt đẹp này, “Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm thì sắp tới tham gia lập trình《 Thanh Hành Lục 》đi?”

“Úi?” Phan Thạch Bân xoay người bước đi, “Giờ tôi mới nhớ Dương Tử bảo tôi cùng cậu ta thử nghiệm game mới.”

Lâm Yến vào văn phòng mới phát hiện Cố Ly gửi tin nhắn WeChat cho mình, khóe môi anh khẽ cong lên.

Cố Ly: [Cậu muốn vẽ phần mở đầu thế nào?]

Ồ, hóa ra là vì công việc, khóe môi Lâm Yến một giây sau đã hạ xuống.

Lâm Yến: [Nét vẽ không thay đổi, cậu vẽ chi tiết khuôn mặt và quần áo là được rồi.]

Anh gửi cho cô một số bản vẽ gốc từ các trò chơi khác để tham khảo.

Cố Ly: [Ok, tôi hiểu rồi, tôi sẽ mau chóng hoàn thành.]

Lâm Yến: [Không gấp.]

Cố Ly không trả lời, Lâm Yến đặt điện thoại xuống rồi tập trung vào công việc của mình.

……

Vào ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật của Đại học Nhạn Nam, Lâm Yến lái xe đến đón Cố Ly.

Cố Ly mở cửa rồi ngồi vào, ánh mắt Lâm Yến ung dung dừng trên người cô một lúc mới lặng lẽ rời đi.

Hôm nay cô ăn mặc rất khác, váy hoa dài màu xanh nhạt phối cùng áo khoác dệt kim cùng màu, cô trang điểm tinh tế với đôi khuyên tai bắt mắt, cả người xinh đẹp đến lạ thường.

Cô khiến người ta có cảm giác tựa như một bó hoa lê tao nhã, nhịp tim của Lâm Yến gần như mất kiểm soát.

“Lâm Yến.” Cô gọi anh.

“Ừm?”

“Lái xe đi.”

Giọng điệu dịu dàng của cô làm Lâm Yến như bị mê hoặc.

Trên đường đến Đại học Nhạn Nam đi ngang qua một tiệm hoa, Cố Ly bảo Lâm Yến dừng lại, “Tôi đi mua một bó.”

Lâm Yến không đợi lâu, anh nhận ra rằng Cố Ly chưa bao giờ để anh đợi lâu ngoại trừ lần đầu tiên tình cờ gặp mặt.

Cô nhanh chóng ôm bó hoa lily bước ra khỏi tiệm hoa, ánh hoàng hôn vương trên tóc, khi bước đi tà váy ở mắt cá chân khẽ đung đưa theo gió, Lâm Yến nghe thấy tiếng tim đập chói tai của mình, anh quay đầu không dám nhìn cô.

Gần nửa tiếng sau, hai người đến cổng Đại học Nhạn Nam, bởi vì đã gọi trước nên Trang Thiến đứng đợi sẵn ở bên đường, khi nhìn thấy Cố Ly hai mắt cô sáng rực lên, “Chào Yên Hỏa, em là Trang Thiến, là fan cứng của chị! Em thích chị lắm.”

“Xin chào, tên tôi là Cố Ly.” Cố Ly đưa cô bó lily trên tay, “Lát nữa biểu diễn thuận lợi nhé.”

“Ly Ly, em thực sự rất xúc động khi chị có thể đến xem em biểu diễn!” Trang Thiến trực tiếp nắm lấy cánh tay của Cố Ly đi về phía khán phòng, không thèm cho anh họ mình một cái liếc mắt.

“??”

Ha? Đã gọi là Ly Ly rồi?

Xem anh là công cụ hình người à?

Lâm Yến định đi theo nhưng bị một cô gái chặn lại.

“Anh có phải là tiền bối Lâm Yến không? Kể từ khi anh tốt nghiệp, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp anh ở trường.”

“Cô nhận nhầm người rồi.” Lâm Yến ngoài cười nhưng trong không cười, “Tuy tôi chưa từng thấy Lâm Yến mà cô nhắc tới, nhưng chắc chắn anh ta không đẹp bằng tôi.”

Em gái khóa dưới bị đánh lừa bởi những lời nói như thật của anh, sau khi Lâm Yến rời đi cô mới phản ứng lại, vò đầu bứt tóc buồn bực.

Giọng của cái người tính tình khó ưa này chẳng phải là Lâm Yến sao!!

Ban nhạc của Trang Thiến đã đến sau cánh gà, sau một vài tiết mục là đến lượt họ.

Cố Ly nhìn Trang Thiến đang nghiêm túc đánh trống trên sân khấu, cô khen ngợi, “Thiến Thiến thật đẹp trai.”

“??”

Đã gọi là Thiến Thiến rồi?

Vài phút sau, buổi biểu diễn kết thúc, Trang Thiến rời khỏi sân khấu, Cố Ly quay lại nói với Lâm Yến, “Đi thôi.”

Hội trường có quá nhiều người nên ồn ào, Lâm Yến không nghe rõ, ghé sát tai vào cô, “Cậu nói gì?”

Cố Ly choáng váng tại chỗ.

Môi anh và môi cô chỉ cách nhau vài centimet, trên người Lâm Yến không còn mùi quýt xanh thời trai trẻ, mà là hương cỏ sau cơn mưa rào.

Lông mi Cố Ly run rẩy, cô không nói nên lời.

Lâm Yến đợi một lúc không nghe thấy tiếng Cố Ly, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, Cố Ly bối rối khi nhận ra động tác tiếp theo của anh, cô giơ tay trái lên áp vào tai anh để ngăn cản.

Nhưng rõ ràng đã chậm hơn một bước, khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, trong mắt cả hai đều là sự kinh ngạc.

Không khí xung quanh như ngừng lại vài giây, tiếng hô hấp đan xen, sự kinh ngạc trong mắt anh dần tiêu tán, thay vào đó là ý vị khác, Lâm Yến quay mặt đi vì xấu hổ.

Tai anh nóng bừng, không biết là do độ ấm từ tay Cố Ly hay do cảm xúc của bản thân mình thay đổi.

“Xin lỗi.” Cố Ly ổn định tâm trạng, “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Lâm Yến không lùi lại nhiều, lần này anh nghe thấy được.

“Ừm.”

……

Lâm Yến ngồi trên xe uống một ngụm nước mới xoa dịu được nhịp tim, ghế phụ trống trơn, anh liếc nhìn hai người trong gương chiếu hậu đang tựa vào nhau thì thầm, mí mắt khẽ giật: “Đi đâu?”

Dường như Trang Thiến cuối cùng cũng phát hiện sự tồn tại của anh, “Anh trai à, đưa chúng em đi ăn đồ Trung đi, em đói rồi.”

Mí mắt Lâm Yến giật nhanh hơn, “Còn cậu, Cố Ly?”

Cố Ly không ý kiến, “Nghe Thiến Thiến.”

“…”

Từ lúc bắt đầu gọi món cho đến khi kết thúc bữa ăn, Trang Thiến quấn quít Cố Ly hỏi đông hỏi tây, líu lo như chim sẻ, Cố Ly không nóng nảy mà nhẹ nhàng trả lời toàn bộ.

Lâm Yến lạnh lùng nhìn cái cổ tràn trề năng lượng nói năng không ngừng của Trang Thiến, sao không thấy con bé nói nhiều trước mặt mình? Thì ra bình thường cũng biết kiềm chế đấy?

Lâm Yến trút giận lên miếng thịt bò trên đĩa, cắt thành từng miếng nhỏ rồi nhai một cách tàn nhẫn.

Khi sắp ăn xong, Cố Ly đứng dậy đi vệ sinh, Trang Thiến không thể lại bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của Lâm Yến.

Cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Anh, anh thích Ly Ly.”

“Ơ?” Lâm Yến không giấu diếm, lạnh lùng chế giễu, “Anh còn tưởng em chẳng biết gì cơ.”

“Ơ hơ, sao nào?” Trang Thiến dường như không bắt được trọng điểm, “Sao anh tự dưng nổi tình thương rảnh rỗi đến xem em biểu diễn vậy? Còn đặc biệt dẫn Ly Ly đến gặp em, anh trai à, anh rất không bình thường.”

Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.

Lâm Yến trực tiếp xé nát tình anh em giả dối, “Anh hỏi em cái này?”

Trang Thiến lén nhìn về hướng nhà vệ sinh, Cố Ly chưa quay lại, cô cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, “Anh à, em đã bám dính chị ấy mấy tiếng rồi, anh có thể hiểu được tâm trạng của fan không?”

Thế em có thể hiểu được nỗi lòng của một người đàn ông mới bắt đầu biết yêu không?

Ngay lúc Lâm Yến định hỏi lại thì Cố Ly đột nhiên quay lại, cô cầm túi xách ở chỗ ngồi, “Chúng ta đi thôi?”

“Ừm.” Lâm Yến ngừng tranh cãi với Trang Thiến, lấy điện thoại trong túi ra, “Tôi đi thanh toán trước.”

“Lâm Yến.” Cô ngăn anh lại, “Tôi thanh toán rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp Thiến Thiến, tôi nên mời mới phải.”

Khóe miệng Trang Thiến cong lên ​​nắm tay Cố Ly, “Ly Ly, còn sớm lắm, chúng ta đi dạo phố thôi.”

Cố Ly cũng cười: “Được.”

……

Lâm Yến không ngờ mình không chỉ trở thành tài xế mà còn kiêm cả tiểu đệ xách túi, anh và hai người đang tay trong tay ngồi uống trà sữa trước mặt như thể là người của hai thế giới.

Anh thở dài không biết bao nhiêu lần, tại sao anh lại đưa Cố Ly đến gặp Trang Thiến?

Hai giờ sau, có thể là lương tâm của con sói mắt trắng nhỏ trỗi dậy, hoặc có thể đã quá muộn để bám lấy Cố Ly, tóm lại Trang Thiến yêu cầu Lâm Yến làm tài xế lần cuối, “Anh ơi, đưa em về trường đi.”

“Ờ.” Lâm Yến cầu còn không được.

Xe dừng ở ngã tư cổng trường, Trang Thiến lưu luyến ôm Cố Ly, thì thầm bên tai cô vài câu, nói xong liền mở cửa biến mất vào bóng đêm.

Sau khi Trang Thiến rời đi, Cố Ly di chuyển đến chỗ ghế phụ, Lâm Yến đang nhíu mày bỗng tâm trạng đột nhiên tung bay, một bên anh khởi động xe một bên anh tùy ý mở lời, “Sao lại ngồi lên đây?”

“Thiến Thiến nói rằng vừa nãy tâm trạng cậu không được tốt lắm.” Cố Ly ăn ngay nói thật, “Con bé nhờ tôi dỗ dành cậu.”

Chậc chậc, con nhóc kia cuối cùng cũng làm được việc.

“Ừm?” Nội tâm Lâm Yến mong đợi nhưng giả vờ bình tĩnh, “Cậu định dỗ tôi thế nào?”

Muốn chữa bệnh thì trước tiên phải biết nguyên nhân, Cố Ly hỏi anh: “Nói tôi biết tại sao tâm trạng cậu không tốt đã?”



Không thể nói thẳng là do Trang Thiến dính cậu ấy quá lâu nhỉ?

Lâm Yến hạ cửa kính xe xuống một chút, gió đêm thổi vào khiến anh tỉnh táo, “Không có chuyện gì, chỉ là tâm trạng không tốt.”

Vậy à… Vậy thì tôi phải dỗ thế nào đây?

Cố Ly mím môi nhìn ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa kính xe suy tư.

Theo dòng xe cộ chờ đèn đỏ, Lâm Yến thấy Cố Ly vẫn im lặng suy nghĩ, không định làm cô khó xử nhưng Cố Ly đột nhiên nói to, “Lâm Yến.”

Anh nghe thấy tiếng gọi liền nhìn sang, Cố Ly đưa tay kéo má anh thành mặt quỷ, hoàn toàn không nhìn ra được hình thù ban đầu, có thể thấy sức lực của cô không hề nhẹ.

Lâm Yến hơi nghiêng người về phía cô, không nặng không nhẹ nắm lấy cổ tay cô, giọng nói mang theo ý cười: “Cố Ly, tự dưng tâm trạng tôi tốt hơn rồi.”